Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 323: Người thiện như nước, yêu không nói ra (10)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không đâu!” Nàng cười, “An cư lớn tại chốn đô thị chứ. Chúng ta phải làm người giàu nhất thế giới, làm người có tiền nhất trên đời, nắm giữ tất cả tài phú trên toàn cầu, bắt hoàng để các quốc gia phải nhìn sắc mặt của chúng ta, chúng ta vui thì bạn cho họ một chút, không vui thì cho bọn họ đi húp không khí sống qua ngày.”

“Gia, lý tưởng này của ta được chứ?” “Có thể nói là chí hướng cao xa.” Hắn nghĩ ngợi, rồi hỏi, “Thể ẩn cư nhỏ thì sao?” “Ẩn cư nhỏ tại giường.” Hạ Sơ Thất cười hề hề, tặng hắn một nụ cười cực kỳ quái dị, cố ý trêu chọc hắn. Nàng nới lỏng bàn tay đang ôm2hắn ra, từ từ lần mò xuống dưới rốn nhưng lại bị hắn túm lấy. “A Thất muốn làm gì vậy?”

“Chàng nói xem?” Nàng nháy mắt, tự cảm thấy nụ cười kia cực kỳ quyến rũ. “Gia không hiểu.” “Không hiểu hả? Để ta dạy chàng, học phí năm mươi lượng.” Nàng nằm sấp lên người hắn, vùng vẫy rút tay ra, nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông của nàng. Các tế bào từ đầu đến chân nàng đều đang gào lên bảo rằng hôm nay nàng bắt buộc phải làm điều gì đó, nếu không thì không thể loại bỏ thứ cảm xúc do cơn ác mộng mang đến. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực lắc eo vểnh mông, tạo một tư thế vô cùng quyến rũ8theo trong tưởng tượng, nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to. “Gia, buông tay ra.” Triệu Tổn thở dồn dập, cúi đầu hà hơi, “A Thất...”

Nàng mừng thầm, ôm hắn đầy chờ mong. Nhưng giây tiếp theo, hắn lại lấy chiếc gương gỗ đào của nàng ra đưa đến trước mặt nàng, ám chỉ: “Soi gương đi.” Từ sau khi thành Cảnh Nghi quận chúa, vì để tránh lộ tẩy thân phận, chiếc gương này luôn được đặt ở chỗ Triệu Tôn. Giờ đây mắt của nàng đang nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Không, phải nói là nhìn chằm chằm người phụ nữ bẩn thỉu, mặt mũi lem luốc trông giống hệt như ma ở trong gương.

“A!”

Nàng hét lên, bay nhanh xuống giường.

“Ta muốn rửa mặt tắm rửa thay6y phục.”

Nghĩ đến việc mình ưỡn mặt quỷ, giả vờ nũng nịu theo kiểu “ma chê quỷ hờn” trước mặt Triệu Tôn, nàng quả thật muốn cắn lưỡi tự tử cho rồi. Nhưng chạy được vài bước, nàng phản ứng lại. Ngay cả bộ dáng xấu hơn hắn cũng đã nhìn thấy rồi, với lại không phải lúc nãy hắn còn ôm nàng ngủ đấy ư? Hắn đã không so đo, nàng cần gì phải tự chịu khổ chứ? Thong thả quay đầu lại, nàng nhìn người đàn ông nằm dựa người vào đầu giường mang theo biểu cảm như cười như không, nàng nheo mắt lại, bước từng bước trở về.

“Triệu Thập Cửu, lòng dạ chàng độc ác thật.” “Nghĩa là sao?” Hắn nhướng mày. “Không rửa mặt cho3ta, để ta ngủ với bộ dạng như thế, cố ý làm ta mất mặt.”

“Đúng là lấy oán báo ân, gia sợ đánh thức nàng thôi.” Triệu Tôn liếc nhìn nàng, rồi cười khẽ, “Gia đã không chê nàng bẩn, mà nàng lại chê gia. Sớm biết nàng nghĩ như thế, gia không chỉ rửa mặt, mà cũng có thể tắm rửa giúp nàng luôn.”

“Ha ha! Giả vờ...” Hạ Sơ Thất cười khan, xoay đầu đi ra ngoài. Trịnh Nhị Bảo trông chừng bên ngoài, tâm trạng lo lắng, thấy nàng ra ngoài tìm nước, vì chuyện lúc nãy nên cậu ta càng ân cần chạy tới chạy lui hơn. Hạ Sơ Thất vất vả suốt một ngày, tắm một trận thoải mái rồi trở về thì Triệu Tôn vẫn5chưa ngủ, yên lặng dựa vào gối đọc sách, dường như đang đợi nàng. Một Triệu Thập Cửu có sức sống” thế kia, khiến trái tim nàng ấm lên. “Triệu Thập Cửu, tỷ tỷ ta trở về rồi đây!”. Bắt chước theo giọng điệu ngả ngớn của sói xám, nàng nhào đến, giật lấy cuốn sách trong tay, lột áo hắn ra đầy trêu chọc. Triệu Tồn không biết nàng đang lên cơn điên gì, ngả người ra sau, giữ chặt eo của nàng, gọi một tiếng A Thất rồi cau mày. Nhưng nàng lại cười hề hề, thuận thế đè xuống, khẽ ngậm lấy hầu hết đang di chuyển liên tục của hắn. “Cô nàng điên!”

Giọng nói của hắn bỗng khàn đi, nàng cười đắc ý, ôm choàng lấy cổ hắn, lăn vào trong như quả bí đao, ngả người lên cánh tay kia, nghe thấy hắn hít vào một hơi mới thắc mắc nhìn qua. “Đè đau à?” “Không.” Con người của Triệu Tôn trầm xuống, cúi đầu hôn nàng. “Ồ... người xấu!” Được hắn hôn, nàng thả lỏng đầu óc, không còn để ý đến vì sao hắn lại hít mạnh, chỉ nhiệt tình đáp trả nụ hôn kia, khiến cánh môi vừa ướt vừa trơn, hôn đến mức hai người đều thở hổn hển. Nếu là ngày thường thì đến đây là nên kết thúc, nhưng hôm nay không biết vì sao, chắc là do chiến tranh sống chết khó lường khiến nàng càng trân trọng ngày tháng ở bên nhau, càng không muốn chờ đợi, cảm thấy không bao giờ là đủ. “Triệu Thập Cửu!”

Khi rời khỏi môi hắn, nàng bỗng nhớ ra một thứ quan trọng. “Hử, sao?” Giọng hắn trầm khàn, đáy mắt gợn sóng.

“Đồ trong đại doanh của của ta... đã mang hết qua đây chưa?”

Triệu Tôn không hiểu nửa đêm nửa hôm nàng lên cơn điên gì, vừa hôn nồng cháy một lúc, giờ lại nhắc đến đồ đạc, hắn hơi cau mày lại, nhưng vẫn gật đầu, “Đã kêu Trịnh Nhị Bảo thu dọn giúp nàng rồi.” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Chàng đợi ta một lát, đừng ngủ nhé.” Băng bảo vệ cổ tay “tỏa ái” kia, nàng vốn định đến sinh nhật mới tặng cho hắn. Nhưng trải qua quá nhiều sinh tử, nàng cảm thấy hai tháng quá dài, chờ đợi quá mòn mỏi, nếu đã chuẩn bị xong rồi chi bằng tặng luôn bây giờ. Ra ngoài tìm Trịnh Nhị Bảo, trong ánh mắt như đang nhìn “kẻ điên” của cậu ta, nàng cầm một thử nhìn như hộp quà được gói bằng vải gấm, chạy tưng tửng trở về, bày ra trên giường.

“Cho chàng đó.” Ánh mắt của Triệu Tôn lóe lên, “Cái gì vậy?” Nàng kéo tay hắn và tháo nút thắt trên vải gấm ra, cười híp mắt mở nắp hộp gỗ, lấy hai chiếc băng cổ tay có in hoa văn được chế tác tinh xảo, nói với vẻ đắc ý, “Cái này gọi là “tỏa ái, được tạo thành từ hàn thiếc, áp dụng kỹ thuật rèn tiên tiến nhất từ trước đến nay, tất nhiên đây không phải là điều quan trọng nhất, thứ quan trọng nhất là, chàng nhìn xem...” Nàng dùng đầu ngón tay đẩy xoay một cái nút bên trên bằng cổ tay, cùng với các động tác khác nhau của nàng, không những có lưỡi dao nhô ra, mà còn có thể bắn được những mũi kim cực bé như một chiếc cung nỏ thực thụ. “Ta có tẩm độc trên kim!” Nhìn khuôn mặt lúc sáng lúc tối của hắn, nàng giải thích chức năng, “Loại độc này phát tác rất nhanh, nên dừng tùy tiện sử dụng trong tình huống bình thường.”

Triệu Tôn nhìn nàng, không nói gì, không biết đang nghĩ gì. “Sao nào? Có phải cảm thấy ta rất tháo vát không, chàng tự ti rồi à?” Hạ Sơ Thất cười hì hì, cầm cổ tay hẳn lên, “Nào, ta đeo vào cho chàng, chàng một cái, ta một cái, xem như tín vật định tình của ta tặng. Tuy ta biết cô nương ở chỗ các chàng, tín vật định tình thường là hà bao, túi thơm gì đó, nhưng ta không biết làm những thứ đó... ôi, chàng né cái gì mà né?” Cuối cùng nàng cũng phát hiện ra vẻ bất thường của Triệu Tôn. “Cứ để đó trước, ngày mai rồi đeo.” “Không được!” Hạ Sơ Thất cau mày.

“A Thất..” Hắn than thở đầy bất lực, giơ tay phải ra, “Vậy đeo tay này.”

“Ai lại đeo tay phải? Không tiện thao tác.” Hạ Sơ Thất từ chối, sắc mặt khó coi, “Giơ tay trái ra.” Nàng nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không tự nhiên của Triệu Tôn, sau đó chợt nhào người đến, mượn thể đè lấy hắn, lôi cổ tay trái của hắn ra. Triệu Tôn muốn nó, nhưng nàng lại nhanh chóng di chuyển, giữ lấy vết thương được bằng bộ kín kẽ nơi cổ tay.

“Triệu Thập Cửu!” Nàng cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, hắn thì nghiêm mặt, lý lẽ hùng hồn. “Ta chỉ không muốn nàng lo lắng.” “Như thế thì ta không lo lắng nữa ư?” Hạ Sơ Thất trừng mắt một cách hung dữ, vừa vén tay áo của hắn lên vừa chửi. Hẳn ngại ngùng, xoay đầu đi, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ lúng túng đầy khả nghi, khiến nàng vừa thấy đau lòng vừa buồn cười, “Bị thương nặng như thế, vậy mà chàng có thể chịu đựng được.” Nàng cằn nhằn mắng mỏ, không khỏi nhớ đến động tác hắn bóp cổ tay ở miệng hồ lô, khi đó chắc đã bị thương rồi nhỉ, nhưng hắn lại không nói gì, sau đó Đông Phương Thanh Huyền bị thương, nàng đã mất chẳng hề ngó ngàng đến hắn, hắn mang theo vết thương đánh với quân Bắc Địch hết nửa canh giờ, khi đó nàng vẫn chẳng hỏi han gì.

Từng cảnh tượng hiện lên, nàng thấy hổ thẹn không thôi.

“Triệu Thập Cửu, thật không biết phải nói thế nào với chàng đây!”

Không biết nói như thế nào, nhưng nàng lại biết, hắn như thế e rằng nàng phải dùng thời gian cả đời để báo đáp. Thấy Lão Tôn đã xử lý xong vết thương, nàng bỗng thấy hơi bực bội, chuyện này rõ ràng phải do nàng làm mới đúng, những nàng lại bỏ lỡ cơ hội ấy. Kéo tay áo xuống, nàng nhìn hắn một lúc lâu, mới đặt “tỏa ái” qua một bên, nhào tới ôm chầm cổ hắn, đỏ mặt nói: “Triệu Thập Cửu, ta muốn... cho chàng.”

Nàng thấy hơi ngại ngùng, nói xong, mặt mày đỏ ửng như say rượu. Ánh mắt hắn tối xuống, lắc đầu, “Ngủ đi, muộn rồi.”

Mỗi lần đều nói câu này, nàng thấy hơi chán nản. Hổ thẹn, ác mộng, sợ mất đi... đủ loại cảm xúc đan xen trong lòng. Hắn càng kháng cự, nàng càng không chịu dừng lại, càng chủ động dụ dỗ hắn. Nghe tiếng thở dốc của hắn, mọi cảm xúc tràn đầy trong tim nàng, ước hẹn ba năm gì đó đều bị nàng vứt hết ra sau đầu. Người sống trên đời, cứ hôm nay có rượu hôm nay say đi, nhất là trong những năm tháng chiến tranh, trong đêm đông lạnh giá, trong lồng ngực người mình yêu, trong tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài cửa sổ, nếu đã ở cõi hồng trần, thì bắt buộc phải làm một vài chuyện hồng trần mới được. “A Thất, nàng mà còn như thế, gia sẽ giận đấy.” “Triệu Thập Cửu!”. Nàng nghiến răng chửi hắn, nhưng giọng nói và thần thái lại rất tha thiết.

“Triệu Thập Cửu...” Nàng hạ giọng, ánh mắt đầy mong chờ, giống như chú mèo nhỏ lấy lòng hắn, nhưng hắn chỉ ôm nàng thật chặt, lẳng lặng vùi đầu vào cổ nàng, từ chối: “A Thất, đợi đánh xong trận này, chúng ta sẽ thành thân.”

Đúng là một tên bảo thủ!