Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 348: Bù xù bẩn thỉu, vẫn đẹp nhất thiên hạ! (7)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến một tên đánh một cặp? Tiêu Ngọc dở khóc dở cười, nổi cáu lên.

“Định An hầu bất chấp quy tắc như thế à? Giở trò lật lọng?”. Trần Đại Ngưu trừng mắt với y, “Chuyện nhà ông đây, cần ngươi lo à? Cáo từ, không tiền!” Có một kiểu người sinh ra là để chọc tức người khác. Vả lại, vừa có thể chọc tức người khác, còn có thể chọc vui bản thân. Trần Đại Ngưu chính là hình mẫu điển hình của kiểu người này. Dưới từng cặp mắt nhìn trân trối của họ, y công khai vòng ngược trở vào trong xe ngựa kéo chiếc chăn Triệu Như Na dùng lúc nãy ra, bọc người nàng lại, không thèm giải thích với ai đã trực2tiếp đặt nàng ngồi trên lưng ngựa, rồi quất ngựa rời đi, để lại Tiêu Ngọc và những người khác đứng hình trong gió.

“Hầu gia, ngài...”

Bất ngờ bị cướp lên lưng ngựa, Triệu Như Na vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, nép vào trong lòng y, chỉ cảm thấy trăng sao bay đầy trước mắt, cổ họng ngứa ngáy từng cơn, muốn ho nhưng không họ được, cực kỳ khó chịu, “Ngài đưa ta đi đâu vậy?” Trần Đại Ngưu hơi siết chặt cánh tay, “Phụng Tập Bảo.” Khẽ đáp một tiếng “vâng”, Triệu Như Na ngậm miệng lại, không hỏi gì thêm. Con người Trần Đại Ngưu lấy võ phục thiên hạ, nổi danh trong quân, người hệt như tên, vóc dáng cao khỏe như trâu, khóa người8nàng lại hệt như một chú chim hoàng yến trong lồng. Đừng nói đến việc giãy giụa và cãi lý với y, đến cơ hội động đậy cũng chẳng có nữa là. Nàng cảm thấy rất khó chịu khi áo giáp lạnh cứng trên người y cứ cọ tới cọ lui, và cảm giác ngượng ngùng xa lạ kia khiến nàng hô hấp khó khăn hơn. “Ta nghe thấy nàng ho nhiều, sợ họ chăm sóc không chu đáo, chi bằng đợi khỏe hẳn rồi về kinh sau.”

Trên đầu vang lên giọng nói không cao không thấp của y, như đang giải thích cho hành vi lúc nãy, lại giống như chỉ nói bừa thể thôi. Triệu Như Na hơi cúi đầu xuống, hạ thấp tiếng ho, không biết6nên trả lời thế nào.

Trong lúc trầm mặc, chỉ có tiếng vó ngựa chạy như bay và tiếng gió vù vù. Một lúc lâu sau, y lại bổ sung thêm một câu: “Ta là một người thô kệch, phong cách làm việc dã man như vậy đấy, không giống nàng vừa biết chữ vừa biết vẽ. Nếu nàng cảm thấy khó chịu trong lòng, thì cứ... cố gắng chịu đựng vài ngày trước đã.” Không biết là y đang mỉa mai hay khen ngợi, Triệu Như Na khẽ đáng “vâng”. Hai người có mối quan hệ cực kỳ thân mật, nhưng thực tế lại rất xa lạ, khi ở chung với nhau sẽ rất ngượng ngùng. Nàng không hề hiểu một chút gì về người này, không hiểu tính3tình của y, sợ nói nhiều sai nhiều nên dứt khoát không nói nữa.

Y cũng không nói gì thêm, chỉ thúc ngựa chạy càng nhanh hơn, gió lạnh hai bên lùa vào chắn khiến nàng cảm thấy lạnh cóng. Dường như y cũng phát hiện ra, cúi đầu nhìn xuống, rồi xoay đầu nhìn nhóm người Khổng Lục đang chạy theo sau, hô lớn.

“Vài người các ngươi chậm rề rề ra đó làm gì? Nhanh lên! Đi vào thành tìm một chiếc xe ngựa cho ông!” “Vâng thưa hầu gia.” Vài binh sĩ cùng lên tiếng đáp, miệng cười khúc khích.

Đó là một tiếng cười tò mò, trêu ghẹo, vui vẻ, tự nhiên, không che đậy, Triệu Như Na nghe ra hết, xấu hổ đến mức đầu sắp chui5vào trong chăn, chui vào trong lòng y.

“Ha ha, chúng thuộc hạ đi ngay.” Nhóm người Khổng Lục thấy nàng xấu hổ, bọn họ cười hề hề, quất roi phóng lên phía trước. Trong gió lạnh, chỉ còn lại hai người họ. Không có người khác dòm ngó, nhịp thở của Triệu Như Na cũng trở về bình thường.

Nàng suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên, hỏi một câu: “Hầu gia đã hiểu ý nghĩa trong bức tranh chưa?”

Thân hình cao to của Trần Đại Ngưu cứng đờ, nghĩ đến nàng vượt ngàn dặm xa xôi đến đây nhắc nhở, y trầm mặc: “Ta nói này, lần sau nàng có thể vẽ con trâu đẹp hơn một chút được không? Xấu như thế, làm gì giống ta?”

Không ngờ y lại biết nói đùa, Triệu Như Na khẽ sững sờ, mặt mày lúng túng. “Vẽ vội vẽ vàng, mong hầu gia lượng thứ.” “Ha ha!” Trần Đại Ngưu thấy mặt nàng đỏ bừng, tâm trạng y bỗng nhiên vui vẻ lên, “Ta chọc nàng thôi! Xấu hay đẹp gì, nhìn ngang nhìn dọc đều là trâu. Có thế nào cũng chẳng thể biến thành ngựa được, đúng không? Cha...” Trong tiếng cười lớn sảng khoái, y ôm chặt nàng, thúc ngựa chạy như bay trong gió lạnh tháng Chạp. Triệu Như Na không chịu đựng được sự dũng mãnh của y, đầu tóc bị gió thổi rối tung, gò má đau buốt, không khỏi mím chặt môi lại, hai tay bám chặt vào áo giáp trên người y, trái tim từ từ ẩm dần lên. Không cần biết nàng bằng lòng hay không, bắt đầu từ một năm trước người này đã là phu quân của mình rồi. Nữ tử xem chồng bằng trời, cả đời này nàng phải theo họ của y, làm người của y, đây hẳn là số mệnh mà người già trong cung thường nói nhỉ. Nghĩ lung tung một hồi, bất tri bất giác, có lẽ vì chống lạnh, nàng từ từ kế mặt vào người y. “Nàng vẫn thấy rất lạnh ư?” Trần Đại Ngưu cúi đầu xuống, nhìn nàng một cách khó hiểu.

Bỗng dưng phát hiện mình lại dựa sát vào người y, Triệu Như Na đỏ mặt, vội vàng dịch ra. “Thiếp không thấy lạnh nữa.”

Trong lúc nói chuyện, nàng rũ mí mắt xuống, nhưng vẫn cảm nhận được y đang nhìn mình, mà còn nhìn rất lâu, vành tai không khỏi nóng bừng. Nghĩ về hành vi của mình, giữa ban ngày ban mặt, cảm thấy thật to gan, càng cảm thấy vô cùng lúng túng. Một năm trước hai người gặp nhau, mỗi lần đều trong lúc ánh sáng không được sáng sủa cho lắm, càng chưa hề nghiêm túc chú ý đến nhau.

Nàng chưa từng nhìn kĩ y, y cũng vậy. Lần này phát hiện ra tầm mắt của y, nàng thấy vô cùng hồi hộp. Nàng biết mình trông cũng được, nhưng cũng biết y đã gặp qua nhiều nữ tử xinh đẹp, bản thân mình không phải là người đẹp nhất. Giờ đây bị y nhìn chằm chằm như thể, nàng thấy hơi lúng túng, không biết phải làm sao.

“Ha ha...”

Y bỗng nhiên bật cười, cảm giác quái dị khiến nàng ngẩng đầu dậy, “Hầu gia cười gì?” Tâm trạng hôm nay của Trần Đại Ngưu không tồi, y lại cười tiếp.

“Ta lỗ mãng đã quen, chuyện lúc nãy đã làm nàng giật mình đúng không?” Ban đầu Triệu Như Na bị y dọa phát khiếp thật, nhưng làm gì dám thừa nhận. Nàng lắc đầu, tiện tay vén những sợi tóc mai bị gió thổi bay tứ tung, khẽ cười: “Thiếp không sợ.” “Không sợ là tốt!”

Y lại cười ha ha, vỗ mạnh vào lưng ngựa, ngựa đau, nhảy tót lên, tốc độ tăng nhanh so với lúc nãy, suýt chút nữa nàng đã nôn ra. Thầm thở dài một hơi, nàng biết y không thích mình, cũng không tiện so đo, chỉ cau mày cúi gằm mặt xuống, không ngờ lại bỗng nhiên nghe thấy y nói: “Chúng ta phải nhanh lên, tìm một nhà trọ trong thành nghỉ ngơi một lúc.” Triệu Như Na nhìn bầu trời sáng trưng, ngây ra.

Ban ngày ban mặt đã tìm chỗ trọ? Chẳng phải đang đi tìm xe ngựa ư? Nàng không hỏi, y cũng không giải thích, chỉ ôm chặt eo của nàng, thúc ngựa chạy nhanh, trong đôi mắt lấp lánh ấy có thêm một vệt màu tối đục ngầu. Ban đầu nàng không hiểu lắm, nhưng dần dần, khi vật nóng bừng kia cấn vào người mình, nàng mới hiểu ra, cơ thể như bị thiêu đốt, mặt đỏ tới tận mang tai. “Căng thẳng gì đó?” Y đang hỏi, giọng nói không còn như lúc bình thường nữa, nó có thêm một chút ít trầm khàn khiến tim nàng thắt lại, không nói được lời nào mà chỉ dựa sát vào lòng y, giả vờ như không nghe thấy gì hết. Y cười ha ha, cánh tay không cầm dây cương luồn vào trong chăn, thăm dò vào tận áo lót của nàng. Bàn tay chai sờn ấy mang theo cái lạnh ngày đông khẽ vuốt ve khiến nàng run lẩy bẩy, vội vàng đè tay y lại, lắc đầu với y trong dáng vẻ đáng thương.

Y không nói gì chỉ nhắc người nàng lên, dời đến trước người, để lưng nàng ta kể sát lại. Không biết do ngựa chạy quá xóc hay do y quá kích động mà giọng nói trở nên hơi run rẩy: “Không được, ta không thể đợi, nhịn lâu quá chịu không nổi.”

Triệu Như Na lớn lên trong thâm cung, quen với việc phải biết lễ nghi đức hạnh, cũng quen chịu sự ràng buộc. Với nàng mà nói, hành vi ôm ấp nhau giữa ban ngày ban mặt thể này đã là bất nhã, y còn làm động tác kia thì càng không thể tưởng tượng được. Nhưng y là một người lỗ mãng, dù nàng không muốn nhưng làm sao có thể ngăn cản được? Quả tim đập thình thịch, nàng từ chối vài lần, cuối cùng bị bàn tay to của y chụp lại, lúng túng không biết nên mở lời thế nào.

May mà trời lạnh, người trên đường không nhiều, nàng lại cuộn người trong chăn, cho dù có một vài động tác nhỏ, có một vài người đi ngang qua nhưng cũng không nhìn ra được gì. Mặt nàng đã đỏ ửng như áng mây chiều, cảm thấy y không hề biết xấu hổ là gì. Nhưng cho dù nàng có như thế nào, y vẫn tập kích mãnh liệt, vết chai trên tay quệt đau da, càng quấn càng chặt, mang theo sức lực như muốn vò nát, khiến nàng thở không đều, ù tai, muốn ngất đi.

“Hầu gia, xin chàng! Đừng làm ở đây!” Ý thức có hạn của nàng vẫn đang từ chối, cũng không biết mình đã nói những gì, chỉ cảm thấy dòng máu trên cơ thể đều đang thôi thúc sản sinh một thứ cảm xúc phóng túng, muốn bỏ hẳn những kiêu ngạo và mẫu thuẫn kia, muốn gào thét và ngân nga, muốn phá bỏ tất cả những lễ giáo ràng buộc.

Ngựa vẫn chạy như bay, nàng cũng không biết mình đang ở đâu, nhưng người sau lưng lại cứ liên tục giày vò cơ thể mình khiến nàng cảm thấy lúc nào mình cũng rơi vào vòng luẩn quẩn xấu hổ và phóng túng, vừa không chịu được sự trêu chọc, vừa thấy hơi vui sướng, kề sát vào y như hai miếng bánh được rưới hai lớp dầu nóng hổi, vừa mềm mại mịn màng vừa cứng chắc nóng bỏng...

Ngựa không hiểu lòng người, hầu gia càng nôn nóng thì nó dường như càng chạy chậm lại. Tuyết động chưa kịp tan trên quan đạo giống như một đại ngọc đắm mình trong sắc trắng, thắp sáng cả bầu trời. Ngựa chở hai người chạy như bay, sự thẹn thùng khí nén của nàng, niềm thôi thúc mạnh mẽ của y, đều hóa thành tiếng rít gào trong cơn gió bắc.