*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tấn vương điện hạ, phụ hãn của ta cực kỳ có thành ý, bò dê là sinh mạng của người thảo nguyên chúng ta, nữ nhi là sinh mạng của phụ thân, không có thứ gì quý giá hơn sinh mạng. Phụ hãn ta đã mang thứ quý giá nhất tặng cho điện hạ rồi, sao lại không có thành ý chứ?”
Người lên tiếng không phải Ba Ngạn mà là Thác Á, hiện tại đang thấy không phục.
Nếu là nữ tử Trung Nguyên chắc chắn sẽ không dám chen mồm vào lúc này, nhưng cô nương thảo nguyên này tính tình dũng mãnh, lại là tiểu công chúa được sủng ái nhất trong Ngột Lương Hãn nên gan dạ hơn một chút. Khi nàng ta lên2tiếng, Ba Ngạn cũng không ngăn cản gì. Theo gã, viên minh châu thảo nguyên của họ là một người vô cùng xinh đẹp, cách nói chuyện của một cô nương mỹ lệ tất nhiên phải mạnh hơn một nam nhân một chút. Huống hồ Triệu Tôn đang rơi vào tình cảnh khó khăn, nếu hắn không muốn binh sĩ của hắn bị lạnh chết đói chết thì phải nên vui vẻ chấp nhận lời kết giao của họ. Năm ngàn bò dê, một mỹ nữ, chỉ cần là nam nhân bình thường thì đều sẽ vui vẻ đồng ý.
Trong lều lại im lặng như tờ.
Triệu Tôn không trả lời ngay, cũng không nhìn Thác Á.
Hắn giơ tay lên cầm chung trà trên bàn, uống thong8thả, tư thế cực kỳ tao nhã tôn quý, nhưng thái độ như người ngoài cuộc, như núi cao nước xa, làm gì giống với đạo tiếp khách chứ?
“Nói đi, hy vọng bổn vương giúp các người làm gì?”
Ba Ngạn thoáng kinh ngạc, dường như không nghĩ Triệu Tôn lại nói thẳng đến vậy, gã cười khổ, “Điện hạ quả nhiên thông minh, Ba Ngạn vẫn chưa nói thì người đã đoán được. Là thế này, vài ngày trước, chúng ta mang số quân lương cướp được ở Cổ Bắc Khẩu tích trữ tại Âm Sơn, vốn định đợi thời cơ chín muồi sẽ vận chuyển đến Ngột Lương Hãn. Nhưng không ngờ bị Ngụy quốc công của Nam Yển dẫn binh đoạt được. Không chỉ6như thế, họ còn bắt ca ca của ta làm tù binh nữa.”
“ổ”, mắt Triệu Tôn khẽ lóe lên, “Vật hoàn cố chủ, chẳng phải là chuyện bình thường ư? Bổn vương và Ngụy quốc công đều là quan trong triều, chẳng lẽ các ngươi còn muốn kêu bổn vương đoạt lại giùm cho ngươi?” “Không không không, không dám có ý này.” Nhắc đến chuyện này, Ba Ngạn cực kỳ kích động, “Điện hạ có điều không biết, Ngụy quốc công có một nhi tử, tên là Hạ Diễn. Gã để ý minh châu Thác Á của Ngột Lương Hãn chúng ta, muốn chúng ta mang Thác Á tới đổi lấy ca ca, nếu không sẽ lấy mạng của ca ca ta...”
Triệu Tôn mỉm cười.
Lúc3cười, hắn mím cánh môi mỏng, trồng cực kỳ vô tình.
“Thế tử Ba Ngạn, ngươi có từng nghe nói đến chuyện cường đạo cầu cứu khổ chủ chưa?”
Ba Ngạn siết chặt nắm tay, cúi đầu xuống, “Điện hạ, chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ngụy quốc công ức hiếp người quá đáng, nhưng người đông thể mạnh, chúng ta không phải là đối thủ của họ. Phụ hãn của ta và các vị trưởng bối của Ngột Lương Hãn đã bàn bạc, đều nói Tấn vương là bậc quân tử, chúng ta muốn tặng Thác Á cho điện hạ, kết thành thông gia với người, chỉ xin điện hạ ra tay cứu ca ca của ta.”
Triệu Tôn cười chế giễu, “Dù sao cũng là5đổi người, nếu các ngươi tặng người cho Hạ Diễn thì chẳng cần tăng thêm năm ngàn bò dê nữa. Tính ra, chuyện người tìm đến bổn vương là cuộc mua bán không hề có lời.”
Ba Ngạn gật đầu, thái độ nghiêm túc cung kính, “Điện hạ, tuy chúng ta là người thảo nguyên, nhưng cũng biết đạo lý chim khôn biết chọn cành mà đậu. Ngột Lương Hãn cướp lương thảo cũng vì muốn bách tính có thể sống qua được mùa đông, đây vốn là chuyện bất đắc dĩ. Chúng ta đều nghe nói rằng Tấn vương điện hạ có lòng dạ rộng rãi, nếu điện hạ cho phép, sau này chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa, chỉ cần điện hạ có thể giúp con dân Ngột Lương Hãn có ăn có mặc, không phải chịu đựng mối họa chiến loạn như con dân Nam Yến.” Câu này, Ba Ngạn nói cực kỳ trầm thấp, cực kỳ thành khẩn.
Nếu Hạ Sơ Thất không phải là Hạ Sơ Thất, nàng thấy có thể mình sẽ bị cảm động. Mãi một lúc lâu sau, nàng vẫn không nghe thấy Triệu Tốn trả lời. Nàng đoán, hắn cũng bị cảm động rồi. Bởi vì hắn không từ chối, cũng không xoay đầu lại nhìn nàng, hắn trầm ngâm trong chốc lát rồi khẽ hất cằm lên, nghiêm tục dặn dò Lý tham tướng, “Đi đi, nhận lấy bò dê và lông thú của thể tử Ba Ngạn mang tới.” Nhận lễ tức là đồng ý. Hạ Sơ Thất nhói tim, suýt chút nữa đã bị sặc chết. Triệu Thập Cửu quả nhiên là một tên không biết tiết tháo, nhận một nữ tử chắc cũng giống như nhận một con bò và dê nhỉ? Nàng ngớ người, Ba Ngạn và Thác Á thì vui mừng.
“Đa tạ Tấn vương điện hạ, ta đại diện tất cả mọi người trong Ngột Lương Hãn, cảm tạ ngài.”
Thấy vài người họ ngồi xuống hàn huyện vui vẻ, Hạ Sơ Thất siết chặt hai tay, sống lưng cứng đờ, cảm thấy dường như có vô số con sâu chui vào tim, bò loạn xạ làm nàng thấy ngứa ngáy không thôi, dường như ăn phải ruồi, hận không thể túm lấy Triệu Thập Cửu hỏi cho ra lẽ, hỏi xem hắn rốt cuộc có tâm tư gì.
Lý tham tướng đi ra một lúc lâu, Ba Ngạn và Thác Á lại nói thêm một vài chuyện khác, phần lớn thời gian Triệu Tôn chỉ yên lặng lắng nghe, tư thế thoải mái, thái độ nhàn nhã, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng thấy Thác Á thỉnh thoảng cứ phóng điện với hắn, Hạ Sơ Thất nghiến răng ken két.
Nàng rất muốn đạp hắn bay ra ngoài.
Có thể ánh mắt nàng quá độc ác, Triệu Tôn đột nhiên xoay đầu lại.
“A Thất, châm thêm nước.”
Còn châm thêm nước cho hắn nữa á? Nàng hận không thể hạ độc chết hắn cho rồi!
“Vâng” một tiếng đầy uể oải, nàng đen mặt châm thêm nước cho hắn. Khi chấm nước, nàng nghiêng người về trước, cố ý quan sát vẻ mặt của Triệu Tôn. Nhưng ánh mắt hắn bình lặng, mặt cũng bình lặng, cứ như không hề nhìn thấy nàng, bình tĩnh ngoảnh mặt đi.
Tổ tiên nhà hắn! Nàng bực bội khó chịu.
Không lâu sau Lý tham tướng trở về, gật đầu đầy ẩn ý với Triệu Tôn.
Sắc mặt Triệu Tôn dễ chịu hơn một chút, chậm rãi lên tiếng: “Thế tử Ba Ngạn, thịnh tình khó từ chối, bò dê và lông thú xin được nhận lấy. Nhưng bổn vương đã có vương phi ở kinh sư, e rằng không có diễm phúc kết thân với quý bộ lạc, xin chư vị hãy về cho.” “Tấn vương điện hạ, người...”
Ba Ngạn và Thác Á bỗng kinh ngạc, các tướng lĩnh Đại Yến cũng kinh ngạc.
Ai cũng nghĩ rằng đây là chuyện chắc như đinh đóng cột, nhưng bỗng nhiên lại nổi sóng.
Triệu Tôn không nhìn vẻ mặt như nhìn thấy ma của bọn họ, hắn thong thả giải thích, “Ngột Lương Hãn chỉ có hai món bảo bối. Nếu nhận hết hai món này, bổn vương sẽ thấy rất hổ thẹn. Nhận một món, trả một món, nhưng thể sẽ thấy yên tâm hơn. Đi thong thả, không tiễn.”
Hạ Sơ Thất “sặc” một tiếng, chợt nhìn Triệu Tốn.
Triệu Thập Cửu đúng là Triệu Thập Cửu, người đàn ông này không phải kiểu độc ác bình thường đầu. Trên đời này làm gì có chuyện nhận của hồi môn rồi lại trả cô nương nhà người ta về chứ? Vả lại hắn còn nói với cái kiểu quang minh chính đại thế kia. Chắc ngoài Triệu Thập Cửu ra thì không còn ai làm được chuyện này nữa.
Mới ra tay nhẹ nhàng đã trả được món thù lương thảo bị cướp. Trình độ phúc hắc của Triệu Thập Cửu, thiên hạ này không ai sánh kịp. Nhưng Hạ Sơ Thất cũng biết, thể lực của mười hai bộ lạc Mạc Bắc chỉ thua kém thế lực Bắc Địch, vào giờ phút trước sau đều là địch thế này, xét từ góc độ chính trị, Triệu Tôn không đối địch với họ mới là sự lựa chọn tốt nhất. Vả lại, lúc nãy hắn còn nói không muốn làm con thú bị giam cầm nữa, muốn làm mãnh hổ xuất chuồng, vậy thì liên hôn với mười hai bộ lạc, sử dụng họ, chỉ có lợi không có hại. Dù sao, trong hậu viện phủ Tấn vương, thêm một người chẳng qua cũng chỉ là thêm một đôi đũa. Là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, xung quanh có vô số mỹ nhân, đây quả thật là một chuyện hết sức bình thường. Lý do hắn từ chối chỉ có một: vì nàng, Hạ Sơ Thất. Sắc mặt Ba Ngạn cực kỳ xấu xí, từ từ đứng dậy, “Điện hạ, người đang cố tình làm khó dễ?” Triệu Tôn cau mày, nghiêm túc tỏ vẻ khó hiểu, “Vì sao thể tử lại tức giận như thế? Ngột Lương Hãn các người muốn tặng hai món bảo bối cho bổn vương, cứ bắt bổn vương nhận lấy. Giờ đây bổn vương chỉ nhận một món, chẳng phải các người đã hời rồi sao?” “Phụt.” Hạ Sơ Thất không thể nhịn được nữa.
Nhìn dáng vẻ giả vờ vô tội của Triệu Thập Cửu, nàng suýt đã cười chết. Tuy tiếng cười này không đúng lúc cho lắm, nhưng sự âm u ngưng tụ trong lòng này lúc nãy đã tan vỡ theo tiếng cười kia, cảm xúc thay đổi, cảm giác đón ánh nắng mặt trời quả thật quá tốt.
“A Thất tiễn khách giùm bổn vương.”
“Vâng thưa điện hạ.” Nàng liếc nhìn Triệu Tôn, Triệu Tôn cũng đang nhìn nàng. Hai người trao đổi ánh mắt, nàng nhướng mày, hắn cong khóe môi, không nói gì cả, hai người đều tìm được cảm giác vui sướng sau trò đùa dai.
Đùa ghẹo người khác và làm kẻ xấu, trong tình huống không ảnh hưởng đại cục, quả thật rất thích thú.
“Thế tử Ba Ngạn, công chúa Thác Á, xin mời.” Nàng cười híp mắt đi đến, giơ tay ra.