Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 379: Nguy hiểm ở ấm sơn (11)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba ngày sau, Hạ Sơ Thất đi theo nhóm Cẩm Y Vệ của Đông Phương Thanh Huyền, bọn họ tranh thủ lên đường, cuối cùng cũng sắp tiến vào vùng núi Ấm Sơn

Những ngày qua tuyết rơi cực kỳ lớn, theo Lạp Cổ Lạp, người cực kỳ am hiểu địa hình nơi này nói, từ lúc y sinh ra đến giờ chưa bao giờ gặp qua đợt tuyết nào lớn như thế

Lạp Cổ Lạp đề nghị nghỉ ngơi một đêm trước rồi hãy vào m Sơn

Nhưng đối với Hạ Sơ Thất, đừng nói là đổ tuyết, cho dù là mưa đao cũng chẳng thể nào ngăn cản được bước chân của nàng

Triệu Tôn là một cục nam châm, nơi nào có hắn, dù nàng có liều mạng cũng phải xông lên phía trước

Lòng nàng nóng như lửa đốt,2khóe môi mọc mụn nước

“Uống chút nước đã.” Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ, đưa túi nước qua cho nàng

Nàng mím môi cười, “Cảm ơn nhé yêu nghiệt.” “Bổn tọa không thích cách gọi này.” Trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Đông Phương Thanh Huyền tỏa ra một chút khí lạnh.

“Không sao, ta thích là được

Dù sao tên do ta gọi, ngươi cứ nghe theo là được.” Hạ Sơ Thất uống một ngụm nước, cười nheo mắt nhìn hắn ta, chỉ cảm thấy da tên này trắng thật, không hề có một chút tì vết nào, quả đúng là tuyệt mỹ vô song, “Ông trời không công bằng, sao lại sinh người ra đẹp như vậy, mà lại sinh ta ra thô to xù xì như đàn ông thế này?” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ,9“Thật ra bổn tọa cũng rất thô to xù xì.” Hạ Sơ Thất đang định uống ngụm nước thứ hai, nghe thấy thể suýt chút nữa là sặc, nàng trợn trắng mắt, đang không biết nên đáp lời thể nào thì nghe hắn cười bổ sung thêm, “Nhưng, bổn tọa có dùng một loại cao dưỡng da nên mới có được làn da thế này” Hóa ra là như thế, nàng nghĩ lung tung rồi

Hạ Sơ Thất lúng túng lườm hắn thì phát hiện có một tia sáng tinh quái lướt qua đáy mắt kia

Lúc này nàng mới biết không phải mình nghĩ lung tung, mà hắn ta vốn đã là kẻ không nghiêm túc

“Cao bồi da gì mà thần kỳ vậy, sao không lấy ra cho ta dùng thử với?” “Bổn tọa từng đưa cho nàng rồi.”6Đông Phương Thanh Huyền cười nói, “Thất tiểu thư đúng là mau quên, ngay cả chuyện này cũng quên hết sạch sẽ.” “Có ư?” Hạ Sơ Thất nghi ngờ.

“Ở huyện Thanh Cương, ngọc lộ đào hoa cao.” Nghe hắn nói thế, Hạ Sơ Thất mới bừng tỉnh

Nhưng khi ấy nàng xem thường nó nên đã tặng hết cho Mai Tử rồi

Hèn chi làn da của cô nàng mập kia càng ngày càng trơn láng, sắc da càng ngày càng trắng, hóa ra lý do là ở đây

Nàng dậm chân đấm ngực, cảm thấy hối hận, “Còn nữa không? Cho một hộp nữa nhé?” Đông Phương Thanh Huyền cười, đẹp tựa hải đường say gió xuân, “Hết rồi.” Hạ Sơ Thất trừng đôi mắt to đáng thương của mình, nhìn vẻ mặt đang cười trên nỗi đau của người0khác kia, thật sự rất muốn đầm hẳn một phát cho rồi

Nhưng mà nghĩ lại, thứ như dung nhan, ít nhiều cũng phải xem thiên phú, cầu cũng chẳng được

Ngọc lộ đào hoa cao kia chắc chắn cũng chẳng thần kỳ như hắn nói, nếu không, chẳng phải thành thần vật rồi ư? “Đợi về kinh rồi, bổn tọa sẽ cho nàng.” Hắn bổ sung thêm một câu

“Không thèm, người giữ mà dùng đi

Xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ? Dù sao Triệu Thập Cửu nhà ta cũng chẳng chê bai gì ta, chẳng cần phải mắc nợ ngươi làm gì.” Đông Phương Thanh Huyền cong khóe môi, nhìn nàng với ánh mắt chế nhạo, “A Mộc Nhĩ cũng dùng thứ này.” Vừa nghe thấy hắn ta nói thế, Hạ Sơ Thất càng thấy không vui, “Thể7thì ta càng không dùng.”

“Ganh tị nàng ấy đẹp hơn nàng?”

“Ta mà ganh tị nàng ta á?” Hạ Sơ Thất nhưng mày, cười giễu cợt, nhưng trong lòng lại thấy hình như có một chút như thế thật

Nàng vội vàng ho khan, che giấu sự lúng túng, mở miệng hỏi, “Yêu nghiệt, người kể cho ta nghe chuyện của Ả Mộc Nhĩ và Triệu Tồn với.”

Sống lưng của Đông Phương Thanh Huyền cứng đờ, nhìn nàng đẩy cổ quái, “Nàng không sợ lên cơn ghen?”.

Hạ Sở Thất cười hì hì, hai mắt nheo lại hệt như vầng trăng khuyết trong đêm tuyết, trông cực kỳ đẹp, “Không sợ

Dù sao bây giờ Triệu Thập Cửu cũng là của ta, chẳng hề dính dáng gì đến muội muội của ngươi.” “A Mộc Nhĩ rất thích hẳn.” Đông Phương Thanh Huyền nghĩ ngợi một lát rồi nói

Đây là chuyện hiển nhiên, Hạ Sơ Thất nhún vai, không đáp lời, chỉ yên lặng lắng nghe.

Qua một lúc lâu sau, hắn không nói thêm câu nào nữa

Nàng lườm hắn, “Còn nữa không?”

Đông Phương Thanh Huyền nhướng mày, “Hết rồi.”

“Hả?” Hạ Sơ Thất giật mình, cảm thấy bị hắn lừa rồi, “Có vậy thôi hả? Triệu Tôn thì sao? Hắn có thích A Mộc Nhĩ không? Còn nữa, ta nghe nói hai người đó lúc trước đã sắp thành hôn, tam thư lục lễ đã xong hết một nữa, kết quả hồn sự bị hủy bỏ, có phải hắn thất rất thất vọng không?”

Đông Phương Thanh Huyền nhắm mắt lại, nở nụ cười hững hờ

“Chắc là thất vọng đấy

Hắn được chỉ hồn nhiều lần, A Mộc Nhĩ là người duy nhất hắn đích thân lo liệu đại hồn.”

Đích thân lo liệu đại hôn? Con tim của Hạ Sơ Thất chùng xuống

Nói ra đây đều là những chuyện xảy ra trước khi chưa có nàng, Triệu Tôn ngầm thừa nhận hôn ước với A Mộc Nhĩ, đích thân lo liệu đại hôn cũng là chuyện thường tình

Nhưng “yêu càng sâu, ghen càng nhiều”, nói nàng không để ý là giả.

Thấy nàng sững người, Đông Phương Thanh Huyền cười, “Không đúng, vẫn còn nàng, Cảnh Nghi quận chúa

Đại hôn với nàng cũng do hắn đích thân lo liệu

Nói ra, lễ nạp thái, vấn danh ấy long trọng hơn khá nhiều.” Hạ Sơ Thất bỗng thấy hối hận

Tò mò hại chết người, hỏi cái này làm gì chứ? Tự tìm phiền phức

Nàng đổi sang chủ đề khác, “Vậy Hạ Sở..

cũng tức là ta, lúc trước có quan hệ như thế nào với Triệu Miên Trạch?” Đông Phương Thanh Huyền không hề do dự, hắn cười quyến rũ, đá xéo nàng không thương tiếc

“Nàng với hắn, hệt như một con chó.”

Nghĩ đến dáng vẻ mình quẫy đuôi đẩy đáng thương, Hạ Sơ Thất nghiến răng, “Có biết dùng tự khác để hình dung không hả?” Đông Phương Thanh Huyền không thèm để tâm, nở một nụ cười yêu mị: “Bổn tọa hình dung như thế là gần gũi nhất rồi.” Nói xong, hắn hơi khựng lại, nhìn nàng theo kiểu như cười như không rồi hỏi: “Vì sao Thất tiểu thư không hỏi, nàng và bổn tọa có quan hệ thế nào?”

Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, cảm nhận được nhịp thở của hắn ta dường như hơi chậm lại

“Được đó, xin hỏi Đại đô đốc, người và ta có quan hệ thế nào?” Nàng hỏi với ngữ điệu đùa giỡn

Nhưng khi hỏi xong, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm yếu mị của Đông Phương Thanh Huyền, nàng bỗng thấy rùng mình, ớn lạnh

Chẳng lẽ nàng từng là kẻ thù của hắn ta, từng đắc tội hắn ta? Một lúc sau, hắn cười, “Nàng và bổn tọa không hề có quan hệ gì.” Hạ Sơ Thất thở phào, đang định trêu ghẹo hắn vài câu thì trên cánh đồng tuyết mênh mông, bỗng có một thám tử của Cẩm Y Vệ đội gió tuyết cưỡi ngựa chạy đến

Y dừng trước ngựa của Đông Phương Thanh Huyền, không xuống ngựa hành lễ mà chỉ chắp tay bẩm báo.

“Đại đô đốc, đại doanh m Sơn có chuyện rồi, Hạ Đình Đức sắp ra tay rồi.”

Đại doanh Ấm Sơn

Thời hạn ba ngày đã đến, Hà Thừa An vẫn chưa trở về từ Mạc Bắc

Và ba ngày cũng là thời gian cuối cùng mà Hạ Đình Đức hứa với Triệu Tôn

Gã không thể đợi, cũng không đợi nổi.

Triệu Tôn cũng không thể đợi được, sẽ không cho gã cơ hội đợi.

Trời đã về đềm, Triệu Tổn tập hợp binh mã, cưỡi ngựa, dẫn người đi đến trước lều của Hạ Đình Đức

Vẫn còn chưa vào trong thì Hạ Đình Đức đã ra khỏi lều

Hôm nay đã mang dao, ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái, dáng vẻ hoàn toàn khác xa với cái hôm “ba coi uyên ương gáy trong chăn” kia.

“Tấn vương Triệu Tôn nghe chỉ.”

Các tướng sĩ Kim Vệ Quân nhìn nhau đầy ngơ ngác, thấy Hạ Đình Đức đứng trước lều, giờ thánh chỉ lên cao, dường như sắp tuyến chỉ, ai nấy cũng cảm thấy bất an, đặt tay lên đao, thần sắc căng thẳng

Triệu Tôn thì lại bình tĩnh xuống ngựa, quỳ trên đất tuyết tiếp chỉ

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Biết hắn xem trọng đạo hiểu nhất, Hạ Đình Đức đắc ý, hừ lạnh, đọc từng câu từng chữ

“Tấn vương Triệu Tổn tác chiến anh dũng, từng lập chiến công hiển hách cho Đại Yến, trẫm rất khen ngợi

Nhưng, Tấn vương nhận trọng trách từ trẫm, lại không biết thận trọng khom người tự ngẫm, mà ngược lại lại ỷ vào quyền thể, huênh hoang xấc láo, càng ngày càng xem thường lễ quan thần, ngấm ngầm cấu kết Bắc Địch, thả Cáp Tát Nhi vào Sơn Hải Quan, chiếm đô thành, quấy nhiễu bách tính, có lòng mưu phản, nay buộc phải giao lại Hổ Phù điều binh và ấn soái của đại tướng quân vương, cách chức điều tra, áp giải về kinh

Khám thử!”

Đọc xong thánh chỉ, trên giáo trường bỗng im lặng như tờ

Giò Bắc rét buốt xuyên qua bầu trời cắt da cắt thịt, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng

Khoảng một lúc thật lâu sau, mới có tiếng bàn luận be bé vang lên.

“Cách chức điều tra? Áp giải về kinh? Sao lại đột nhiên như thế?”

“Trên đời này còn có công đạo nữa không đây?”

Cùng lúc đó, Hạ Đình Đức hừ lạnh, nói lớn tiếng.

Các tướng sĩ, thánh chỉ đã nói rất rõ, mọi người không cần nghi ngờ gì thêm

Nhưng một mình Tấn vương phạm tội, không liên quan đến các tướng sĩ, bổn soái lệnh các ngươi nhanh chóng buông vũ khí, bắt lấy Tấn vương, ắt sẽ được ghi công

Nếu không, sẽ bị liệt vào phe bè cánh phản loạn.”

Các tướng sĩ Kim Vệ Quân nghiến răng ken két

“Đệch! Con mẹ nó chứ đánh rắm ấy!” Hạ Đình Đức chẳng thèm chấp nhất, “Các ngươi đừng ôm lòng cầu may mà đi bênh vực hắn

Giờ đây lão phu có hai mươi vạn quân đóng trú tại m Sơn, còn các ngươi chỉ có năm vạn người ít ỏi, nếu đối đầu nhau, m Sơn sẽ là nơi chốn thầy của các người.” “Hạ lão cẩu, đồ thất phu...”

Các tướng sĩ nóng tính cáu giận, không nói lời nào định xông thẳng lên thì lại bị Triệu Tôn ngăn cản lại

Hắn đứng lên đón gió tuyết phần phật, mặt mày cực kỳ lạnh lùng, cho dù bị thánh chỉ gán cho cái danh “có lòng mưu phản”, nhưng dáng vẻ vẫn uy phong lẫm liệt.

“Ngụy quốc công, thánh chỉ này từ đâu ra?”

“Tất nhiên là từ kinh sư.”

“Chỗ nào của kinh sư?”

Hạ Đình Đức do dự, nhưng vẫn trả lời.

“Điện Văn Hoa.”

“Thì ra là thể.” Triệu Tôn gật đầu, nhìn gã đầy lạnh lùng, sau đó xoay lại nhìn các tướng sĩ trên giáo trường, bao gồm tướng sĩ của Kim Vệ Quân và tướng sĩ của đại doanh m Sơn, giọng hắn rất trầm nhưng vô cùng trang trọng.

“Chư vị, từ xưa muốn lập công dễ, thành công lại khó

Lập được công dễ, nhưng giữ gìn công trạng lại khó

Giữ gìn công trạng dễ nhưng muốn thành công mãi lại khó

Bổn vương tự thấy không hổ với trời, không thẹn với đất

Nào ngờ, chinh chiến sa trường nhiều năm, cuối cùng lại nhận được kết quả này, quả thật chẳng còn gì để nói

Từ xưa quân muốn thần chết, thần không thể không chết, cha muốn con vong, con không thể không vong

Nếu thánh ý đã là như thế, mọi người không cần biện bạch cho ta nữa.”

Hắn khựng lại, rồi xoay đầu nhìn Hạ Đình Đức

“Nếu đã thế, phiền Ngụy quốc công tiên ta một đoạn.”