Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 415: Ba ngày, ba đời, ba kiếp (7)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng trong người đang thiếu nước nên nàng không khóc được

“Chàng còn nhỏ như thế, sao lại có được tâm kể đến vậy?” Thấy nàng mềm nhũn dựa vào lòng mình, hai cánh tay hắn đỡ lấy nàng, giọng nói khàn khàn, nhưng vô cùng bình tĩnh không hề lay động, tựa như chỉ đang kể chuyện của người khác mà thôi, “Hậu cung là một nơi người ăn người, thấy đã nhiều, nên cũng đã hiểu

Không có nhi tử, bà chỉ là một phụ nhân xinh đẹp mà thôi, không có bối cảnh trên triều đình, sẽ không tạo nên được uy hiếp với bất kỳ người nào

Dù hoàng đế có sủng ái bà thì cũng sẽ không khiến người khác ghen ghét, dẫn tới họa sát thân.”

Hắn nói tiếp, “Sau này, bà lại mang thai

Là một đệ đệ, vừa ra đời là mất, sau đó bà có Tử Nguyệt..

Tử2Nguyệt là một công chúa, phụ hoàng vô cùng mừng rỡ, coi nó như bảo bối

Từ đó về sau, Tử Nguyệt trở thành bảo bối lớn nhất của hoàng thất

Còn ta cũng chầm chậm lớn lên...”

“Nói thể chứng tỏ phụ hoàng chàng rất yêu mẫu phi của chàng.”

Nàng nghĩ, nếu không phải là yêu, thì một đế vương sao có thể chấp nhận được chuyện này? Cất giấu chân dung của hoàng để tiền triều, đó chính là tội chết

Huống chi Cổng phi còn tưởng niệm người cũ, còn nói thẳng ra là có “tình cảm phu thê”? Triệu Tôn hơi nhíu mày, từ chối cho ý kiến

“Có lẽ vậy.” Hạ Sơ Thất thấy bộ dạng hắn bình tĩnh như vậy, sự tò mò trong lòng nàng bành trướng đến cực hạn, những câu nói này, khi nàng nói ra lại gian nan đến cực điểm

“Thế thì, Triệu Thập Cửu, rốt9cuộc chàng là...?” Nàng chưa hỏi xong, hắn đã cười mà tiếp lời, “Con ai sao?”

“Ừm.” Nàng gật đầu.

“Ai biết được chứ?” Giọng Triệu Tôn lạnh xuống, như có như không mà cong môi lên, “Rất nhiều người đều nói dáng dấp ta giống với phụ hoàng, tính nết cũng giống, nhất là lão thái giám Thôi Anh Đạt kia, có lẽ là nhận được lợi ích của mẫu phi nên mỗi lần thấy ta đều sẽ nói như thể một lần

Nói nhiều lần nên phụ hoàng cũng tán đồng như vậy.” “Nhưng mà ai biết được, tính nết ta vốn không phải như thế, ta chỉ là một hoàng tử bị người khác nâng lên cao rồi ngã xuống đất mà thôi

Sau chuyện đó, phụ hoàng cũng tránh ta, không còn triệu kiển nữa, không còn hỏi đến việc học hành của ta, đám nương nương trông thấy ta đều6sẽ chỉ trỏ, ngay cả một số cung nữ, ma ma hay là thái giám có chút mặt mũi cũng dám nói năng linh tinh vài câu trước mặt ta.”

“Nhưng bọn chúng quá ngu xuẩn, khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, tất cả mọi thứ của người phụ nữ đều sẽ là tốt đẹp nhất

Hắn có thể phủ định mọi chuyện về người phụ nữ đó, nhưng người bên ngoài thì không thể

Nhất là người đó còn là một hoàng đế

Ta chỉ cần tìm một thời cơ thích hợp, khiến cho mẫu phi thấy được bọn chúng bắt nạt ta, rồi phụ hoàng sẽ thấy những giọt nước mắt tủi thân của mẫu phi, như thế là đủ rồi..

Đêm hôm đó, trong cung chết rất nhiều người

Từ đó, không còn có ai dám nhắc tới chuyện đó nữa.” Ngón tay Hạ Sơ Thất khẽ run lên

Nghe hắn0chậm rãi kể lại chuyện cũ, nhìn gương mặt tuấn tú không có chút cảm xúc nào của hắn, nàng đột nhiên hiểu ra, vì sao Triệu Tồn không muốn làm hoàng đế, vì sao lại có một đôi mắt lạnh lùng đến thế

Tuổi còn nhỏ đã phải trải qua sự chém giết tàn khốc nhất trên cõi đời này

Hẳn đã phải trải qua cuộc đời không dễ dàng chút nào..

Nàng ngồi bên cạnh nhíu mày, nhưng hắn vẫn luôn hờ hững, “Chính như lời nàng nói, thời gian dần trôi qua, sau một thời gian lâu dài, tuổi ông ta cũng đã lớn, chuyện gì cũng đều phai nhạt đi

Khi nhìn thấy ta, ông ta cũng sẽ từ từ lộ ra sự thưởng thức, nhất là sau này khi ta trưởng thành, càng lúc càng giống ông ta, càng ngày càng thắng nhiều trận, thể là ta lại trở thành7lão Thập Cửu được sủng ái nhất của Hồng Thái Đế...” “Nhưng mà...” Đầu óc nàng ngày càng nặng nề, giọng nói cũng ngày càng khàn hơn, “Ông ta vĩnh viễn sẽ không biết được, để được người cha như ông ta thưởng thức, chàng đã phải nỗ lực như thế nào? Đúng không?” Triệu Tôn không trả lời

Vẫn như trước đây, đôi mắt của hắn sấu không thấy đáy

Nhưng Hạ Sơ Thất có thể tưởng tượng, một hoàng tử sáu tuổi gặp phải biến cố cuộc đời, suýt chút nữa thì bị người cha vẫn luôn sủng ái mình giết chết, từ đó biến thành trò cười của người trong cung, đó là mùi vị gì

Cho dù hắn nói Trương hoàng hậu đối xử với hắn khá tốt, nhưng có thể tốt đến thế nào? Không phải là con trai của mình, là một trong những đứa con mà chồng mình có với những người phụ nữ khác, chuyện đối xử tốt đó, chẳng qua cũng chỉ là vì danh tiếng của bà ta mà thôi.

“Triệu Thập Cửu, sao chàng có thể sống được chứ?”

Nàng thở ra một hơi, dốc hết toàn lực mà ôm chặt lấy hắn

Nàng nghĩ là hắn cần một cái ôm

Những năm tháng đó, có một đứa bé nho nhỏ sống lạnh lẽo trong cung, phải vụng trộm bò vào ổ chó để nhìn mẹ ruột của mình, nó cũng không dám mở miệng gọi mẹ, chỉ có thể dùng đôi mắt để nhớ kĩ dung mạo mẹ mình, chỉ có thể im lặng mà gọi vài tiếng “nương” trong bóng tối

Mà ban ngày, trước mặt người khác, hắn còn nhỏ mà vẫn phải giả bộ lạnh lùng xa lánh, chỉ thân cận với Trương hoàng hậu

“Triệu Thập Cửu, thiếp hy vọng lúc đó, thiếp có thể ở bên cạnh chàng, nếu thiếp mà gặp được thì thiếp sẽ trị chết bọn chúng...” Hắn ngồi bên cạnh nàng, nghiêm túc nhíu mày lại

“Nếu nàng mà tới khi đó thì chẳng phải ta sẽ gọi nàng là cô sao?”

Thấy dáng vẻ nghẹn lại của nàng, hắn nhéo cái mũi của nàng, than thở một tiếng, “A Thất, gia không hối hận điều gì, chỉ có một chuyện thôi

Ta vốn tưởng rằng sau này còn rất nhiều thời gian, ta có thể sống với nàng thật hạnh phúc

Nhưng mà ai mà ngờ được, trời lại không chiều lòng người.”

Hạ Sơ Thất ôm hắn thật chặt

Dưới ánh sáng âm u của dạ minh châu, nàng nhìn kĩ gương mặt của hắn.

“Triệu Thập Cửu, thiếp cũng kể cho chàng chuyện năm sáu tuổi của thiếp nhé? Năm đó, thiếp vẫn còn sụt sịt nước mũi, vẫn nhỏ vẫn gầy, là đứa nhỏ nhất trong lớp, có học sinh nam đến bắt nạt thiếp

Có một lần lúc thiếp đi muộn, khi chạy vào phòng học, dây giày bị tuột ra, có một học sinh nam cố ý giẫm lên dây giày của thiếp khi thiếp chạy ngang qua, thể là thiếp ngã ngay tại chỗ, cái trán đập mạnh vào bàn học, ngất đi, còn phải khâu ba mũi...”

Nói đến đây, nàng giống như là nhớ ra điều gì, cố hết sức đưa tay sờ lên cái trán của mình, ánh mắt hơi kinh hãi

“Ẩy, chính là bị đập vào vị trí này, nhưng lúc đó thiếp còn nhỏ, không để lại sẹo, nên về sau cũng dần quên đi

Nhưng mà, chàng đoán xem, thiếp đã xử lý tên kia thế nào?” Ánh mắt nàng lộ ra vẻ giảo hoạt, Triệu Tôn lạnh lùng nhìn nàng.

“Giết rồi à?”

Nàng không khỏi méo miệng, cho hắn một biểu lộ rằng “Gia, chàng nghĩ quá nhiều rồi”, khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười mỉm, “Ở thời đại đó, nếu chúng ta muốn trừng trị ai thì sẽ vẽ một bức tranh xấu xí rồi dán sau lưng người đó, nhưng không để cho người đó biết, có điều chuyện này có thể khiến người đó trở thành trò cười trước lớp

Nhưng thiếp không làm thể, thiếp bỏ ra thời gian một tuần để bắt chước chữ viết của cậu ta, sau đó dùng cách viết của cậu ta và tên của cậu ta, viết một phong thư tình để trong giáo án của giáo viên chủ nhiệm

Nội dung thư tình là, cô giáo đẹp quá, mỗi lần trông thấy cô giáo thì em đều muốn uống sữa của cô.”

“...Ha.”

Thấy Triệu Tôn bật cười như vậy, Hạ Sơ Thất nhướng mày.

“Lúc đó còn nhỏ, thiếp nghĩ đó đã là biện pháp rất ác độc để dạy dỗ người khác, nhưng đối với giáo viên của bọn thiếp mà nói, đó chỉ là một trò đùa nghịch của học sinh mà thôi, cô phê bình học sinh nam kia một lần là bỏ qua

Nhưng khi nhìn thấy cậu ta khóc nhè thì thiếp cũng coi như là hết giận.”

“Sau này, lên cấp hai, cậu ta lại cùng lớp với thiếp, còn ngồi cùng bàn, có một ngày, cậu ta nói là cậu ta thích thiếp..

Thế là thiếp nhận được phong thư tình đầu tiên trong đời

Lúc đó, thiếp thiếu thốn tình yêu, nữ sinh đều thích được theo đuổi nến lúc đó thiếp cũng âm thầm vui vẻ, thế là thiếp chép một bài hát cho cậu ta, nói là thiếp cũng thích cậu ta

Kết quả phong thư đó bị cậu ta dán lên bảng đen, thiếp bị người ta vây lại chỉ trỏ...” Nói đến đây, nàng bật cười một tiếng rồi lại nói: “Mười hai tuổi, lần đầu tiên nếm trải cảm giác “thất tình

Ha ha, đó cũng là lần đầu tiên biết được, hóa ra một người có thể nhớ thù hận lâu đến thế

Chàng nói chuyện này có buồn cười hay không?”

Nàng hỏi hồi lâu, phát hiện ra người đàn ông bên cạnh không lên tiếng.

Quay mặt sang, nhìn thấy hắn, nàng không khỏi cảm thấy kỳ quái

“Triệu Thập Cửu, chàng sao thế?”

Hẳn nhướng mày lên, “Nàng thích hơn sao?” Lúc này còn ghen được? Hạ Sơ Thất liếc hắn một cái, “Thích cái gì chứ, chỉ là một đứa bé vẫn còn thổi bong bóng bằng nước mũi mà thôi

Lúc đó thiếp mới mười hai tuổi, căn bản cũng không hiểu thế nào là thích, chỉ là thấy bạn học đều như thế, lại không tiện từ chối người khác..

Quan trọng là, chàng đoán xem thiếp đối phó cậu ta thế nào?” “Thế nào?”

“Thiếp lại tốn một tuần bắt chước chữ viết của cậu ta, sau đó dùng danh nghĩa của cậu ta viết một phong thư tình để vào văn phòng của giáo viên chủ nhiệm lớp thiếp, nội dung vẫn giống như trước, cô đẹp quá, mỗi lần trông thấy cô là em đều muốn uống sữa của cô

Ha ha ha, buồn cười không?” Triệu Tôn không nhịn được thấp giọng cười nhẹ một tiếng

“A Thất..

cùng một biện pháp mà dùng hai lần?” Nghĩ lại chuyện cũ xa xưa, thấy hắn cười vui vẻ như thế, Hạ Sơ Thất cũng nhếch miệng lên, cười cực kỳ đắc ý, “May mắn là chàng thật lòng với thiếp

Nếu không, thiếp cũng sẽ dạy dỗ chàng.” “Ô? Dạy dỗ thế nào?” Hắn vươn tay, ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, đôi mắt sâu lại càng sâu, nhếch môi lên, thoáng hiện vẻ ranh mãnh, “A Thất, nàng đẹp quá, mỗi lần trông thấy nàng, ta cũng rất muốn uống sữa của nàng.”

“Ha ha, Triệu Thập Cửu, chàng làm người ta buồn nôn quá.”

Hai người cười đùa vài câu, rồi lại không có chút sức lực nào để nói nữa.

Đói thế này, thật đúng là muốn mạng người.

Trước kia Hạ Sơ Thất muốn duy trì dáng người nên cũng học người ta giảm cân, nhưng khi đó không thiếu đồ ăn

Bây giờ nghĩ thời gian phung phí đó, nàng hối hận không thôi

Nếu trước mặt có một bàn đồ ăn ngon, nếu là ông trời lại cho nàng một cơ hội, nhất định nàng phải ăn uống thả cửa, ăn tới năng lượng cả đời để chống lại cơn đói.

Đói! Đói! Đói!

Nóng, nóng, nóng!

Không biết qua bao lâu, hai người bọn họ vẫn một mực không xê dịch chút nào

Hạ Sơ Thất miệng khô lưỡi nóng, cảm thấy không gian trong này càng ngày càng nóng, như đang ở trong lò lửa vậy, vừa ẩm ướt vừa đói khát, thân thể thiếu nước, nhưng không gian trong này tất cả lại đều ẩm ướt và oi bức, cực kỳ muốn mạng người.

“ùng ục...”

Cái bụng không nên thân, kêu vô số lần.