*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không uổng công người và Thiên Lộc kết bạn với nhau.”
Đông Phương Thanh Huyền nheo mắt phượng, cười nói, “Tiểu công gia không cần để cao ta
Những gì ta làm hôm nay chỉ là tận chức trách và bổn phận
Hiện tại, chúng ta nên suy nghĩ xem phải báo tang với triều đình như thế nào đấy.”
Nguyễn Hữu mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng không đáp lời.
Chuyện đến nước này, trong lòng hắn ta cũng có suy nghĩ..
Triệu Tốn rơi vào trong vũng nước sôi những vài ngày, sao có thể vẫn còn đường sống được cơ chứ? Hắn ta nhìn Đông Phương Thanh Huyền rồi gật đầu.
“Nên bảo tàng rồi.”
Hạ Sơ Thất ngủ một giấc rất lâu
Nàng ngủ ngủ li bì suốt ba2ngày trời vẫn tỉnh dậy
Trải qua tám phòng, lại qua thêm ba ngày ở lầu Hồi Quang Phản Chiểu, cơ thể nàng vốn đã yếu, giờ đây sắp không thể chống đỡ nổi nữa
Trong ba ngày này, nàng sốt cao liên tục, Tôn Chính Nghiệp kê vô số đơn thuốc, sốt ruột đến mức nóng mỗi lở miệng
Trịnh Nhị Bảo vừa mếu máo vừa tận tâm chăm sóc, hở một tí là khóc lóc chảy nước mắt ròng rã
Nhìn họ như thế, Đông Phương Thanh Huyền cau mày, “Lui xuống hết đi.” “Vâng thưa Đại đô đốc.” Người trả lời đầu tiên là hai vũ nữ được cử đến chăm sóc Hạ Sơ Thất
Bởi vì họ là nữ nhân, lau người thay đồ sẽ tiện9hơn nhiều, nên mới được Đông Phương Thanh Huyền phái đến
Hai người họ thì nghe lời lui xuống, nhưng Tôn Chính Nghiệp và Trịnh Nhị Bảo lại không
Nhất là Trịnh Nhị Bảo, cậu ta lo cho Triệu Tôn còn hơn Tôn Chính Nghiệp, cất cái giọng khàn khàn chói tai của mình nói, “Đại đô đốc, Sở Tiểu Long là người của chủ tử nhà ta, nô tài phải ở lại chăm sóc.”
Nhìn tâm từ phòng giặc của cậu ta, Đông Phương Thanh Huyền xoa ẩn đường, nở nụ cười quyến rũ: “Nhưng hiện tại chủ tử nhà các ngươi không còn nữa, nếu nàng ấy tỉnh dậy, một lòng muốn chết...” Hắn ta dừng lại, tầm mắt di chuyển từ Tôn Chính Nghiệp sang6Trịnh Nhị Bảo, “Ai trong các người có thể ngăn cản được? Là người hay ngươi?”
Tôn Chính Nghiệp và Trịnh Nhị Bảo nhìn nhau, nghẹn họng
Tính tình của Sở Thất rắn rỏi cỡ nào, họ biết chứ
Với cái tính cách này, nếu nàng tỉnh dậy thì rất có khả năng sẽ đi theo Triệu Tôn, quả thật họ không thể ngăn cản được.
Tôn Chính Nghiệp là một lão phu tử, ông thở dài, xị mặt lui xuống
Nhưng Trịnh Nhị Bảo lại là một thái giám kiên quyết, cậu ta theo Triệu Tôn đã lâu, nỗi đau phải chịu đựng suốt hai ngày qua không hề thua kém bất kỳ ai
Nếu không phải Sở Thất vẫn còn sống thì cậu ta đã đi theo Triệu Tôn0rồi, làm gì còn phải sợ Đông Phương Thanh Huyền chứ?
Cậu ta rũ tay, mắt nhìn thẳng, nhưng không chịu rời đi
“Nô tài phải ở lại đây trông chừng, không đi đâu hết.” Đông Phương Thanh Huyền thấy cậu ta cứng đầu như thế thì nói: “Tùy ngươi.” Trong không khí đầy mùi thuốc súng.
Hạ Sơ Thất nằm trên giường, nàng đã được thay một bộ y phục màu trắng sạch sẽ, khuôn mặt trồng càng tái nhợt hơn, cằm gầy nhọn, không biết trong cơn mê mơ thấy điều gì mà hàng chân mày nhíu chặt, hai tay siết chặt chăn, cử như đang chìm vào trong nỗi đau cực độ, môi run rẩy không ngừng.
“Triệu Thập Cửu...”
Nàng sốt cao mê sảng, giọng nói7như lẩm bẩm, như gào thét, lại như đang vùng vẫy, nghe không rõ nhưng Đông Phương Thanh Huyền biết chắc chắn là nàng đang gọi Triệu Tôn
Hắn ta liếc nhìn nàng, ngón tay thon dài trắng nõn gác trên trán, biểu cảm phức tạp.
“Triệu Thập Cửu..
Triệu Thập Cửu...”
Dường như nàng đang mơ thấy ác mộng, giọng nói nức nở nghẹn ngào, lại như đang khóc thút thít, cơ thể giãy dụa vùng vẫy rất mạnh
Đông Phương Thanh Huyền nhìn Trịnh Nhị Bảo cúi gục đầu ngủ thiếp đi, hắn từ từ đứng dậy đi tới, ngồi xuống mép giường, kéo chắn cho nàng
“Cố gắng ngủ một giấc đi.” “Gia..
chàng..
vẫn còn sống...” Khóe môi nàng run rẩy, nắm lấy tay hắn ta
Nàng nắm thật chặt, như thể đang bám lấy khúc gỗ cứu mạng, tay run, cơ thể cũng run lên
“Đừng..
gia..
đừng rời xa thiếp...” Chắc bởi vì do sốt cao nên thần trí nàng không được tỉnh táo lắm, lòng bàn tay ướt nhẹp, nhưng sức lực rất lớn
Đông Phương Thanh Huyền kéo nhẹ ngón tay ra, muốn rút tay về, nhưng nàng nắm quá chặt, mang theo nỗi sợ và hoảng hốt, chẳng chịu buông tay, nắm chặt đến mức lòng bàn tay hắn ta cũng ướt theo
Cuối cùng hắn ta không rút tay về nữa, chỉ nắm ngược lấy tay nàng vỗ về, lẳng lặng ngắm nhìn, nở một nụ cười lạnh châm biếm
“Con người nàng đấy, năm xưa đòi sống đời chết vì Triệu Miên Trạch, vì hẳn, còn nói cái gì mà thà tổn thọ 10, 20, 30, 40 năm
Khi ấy, nàng muốn hắn ta thắng Triệu Tôn đến cơ nào chứ? Giờ đây, nàng vì Triệu Tôn mà cũng đòi sống đòi chết
Nhưng lần này, nàng không chỉ muốn bỏ 10, 20, 30, 40 năm tuổi thọ, mà là muốn trao luôn tính mạng của mình cho hắn.” Hắn ta nói nhỏ, cảm xúc trên mặt không rõ ràng, thoáng có chút trào phúng
“Người xem nhẹ tính mạng mình rất đáng hận! Bổn tọa cực kỳ căm ghét.”
Nói xong, hắn ta nhìn nàng đầy lạnh lùng, nhưng vẫn không buông tay ra
Đèn trong lều lúc sáng lúc tối, trời vào đêm càng lúc càng lạnh
Hắn ta dựa người bên giường, hơi ấm nơi lòng bàn tay chầm chậm truyền vào tim, nhưng vẻ mặt lại đắng chát
Không biết đã trôi qua bao lâu, hắn ta thở dài, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Thế nhưng, hắn ta lại không thể dùng một tay còn lại kéo chăn lên đắp cho bản thân mình.