Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 488: Một khi đã nhập vai, ắt sẽ có biến hóa kinh người (13)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn thở dài, rồi từ từ đứng dậy

“Nàng ngủ đi, ta không làm phiền nàng, ngày mai ta lại đến thăm nàng” Hắn nói đi, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy có thêm động tác nào

Hạ Sơ Thất không xoay đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chăm sau ót

Trong một bầu không khí im lặng gượng gạo, không biết đã bao lâu trôi qua, cuối cùng hắn cũng cất bước

Hạ Sơ Thất siết chặt ngón tay, đếm số bước chân, cũng suy nghĩ về chuyện tâm trạng của hắn thay đổi ra sao

Ngay vào lúc hắn sắp bước chân ra khỏi phòng, nàng bỗng dưng thốt ra một câu: “Ta muốn xuất cung” Chân mày Triệu Miền Trạch khẽ động, hắn im lặng một lúc rất lâu

Không thể2không nói, phán đoán trước đây của Hạ Sơ Thất về hắn là đúng

Nam nhân này có lẽ là một người nho nhã lễ độ, nhìn vào có vẻ như là rất dễ lừa, nhưng hắn lại sở hữu một bộ óc thông minh nhạy bén

Năm xưa Hạ Sơ Thất có thể lừa được hắn, ngoại trừ chuyện nàng có tài diễn xuất tốt thì nguyên nhân lớn nhất là khi ấy hắn mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi

Còn giờ đây, có thể lôi ra so sánh được ư?

Hắn im lặng trong phút chốc, rồi nhìn vào mắt nàng, “Nàng muốn xuất cũng làm gì?” Ánh mắt của Hạ Sơ Thất rất bình tĩnh, nàng kể về chuyện của Cố A Kiều rồi khẽ rũ mắt xuống, “Ta muốn đi thăm nàng7ấy, nếu không sẽ thấy bất an áy náy” Nghe nàng giải thích xong, Triệu Miên Trạch thở phào nhẹ nhõm

Dường như hắn đang suy nghĩ đến điều gì đó, giọng nói có vẻ hơi căng thẳng, “Muốn xuất cung cũng được, chỉ có điều vài ngày qua kinh sự hơi hỗn loạn

Hạ Đình Đức nhiều vây cánh, vụ án lần này lại dính líu đến nhiều người, nàng xuất đầu lộ diện như thế, e rằng không an toàn”

“Chẳng phải ngươi sẽ bảo vệ ta sao?” Hạ Sơ Thất hỏi ngược lại, giọng nói nhẹ nhàng bình thản

Triệu Miên Trạch nhíu chặt chân mày, nhìn vào đôi mắt hiểu thấu hết mọi thứ của nàng, bỗng im lặng không biết nói gì

Thật ra hắn và nàng đều biết, tuy hẳn nói là vây cánh9của Hạ Đình Đức, nhưng thực chất thứ hắn lo lắng hơn hết thảy lại là người của lão hoàng đế

Ban ngày tại cung Càn Thanh, xét thấy lời khai lúc sau của Bảo Cầm, tuy hoàng để không tiện trực tiếp lấy lý do nàng “mất trinh” để làm to chuyện, nhưng vẫn không chịu nhân nhượng chuyện hôn ước, cho dù Triệu Miên Trạch đã đưa ra vật chứng chứng minh hai người họ đã làm chuyện phu thê

Triệu Miền Trạch hiểu rõ thủ đoạn của hoàng gia gia của mình nên luôn đề phòng mọi lúc mọi nơi

Nếu có thể, hắn không muốn nàng rời khỏi tầm mắt của mình, cũng không muốn nàng bước chân ra khỏi điện Sở Từ

Nhưng nàng rất ít khi nhìn hắn bằng ánh mắt thành khẩn5như thế

Cuối cùng hắn cũng thảo lệnh bài xuống, bước đến, đặt nhẹ xuống bàn

“Nội trong một ngày phải trở về, ta sẽ cử người đi theo nàng”

Thành kinh sư tháng ba, trăm hoa đua nở

Khắp phố lớn hẻm nhỏ, tiếng người náo nhiệt, không khí mùa xuân phủ khắp thành

Các quý nhân trong cung dù có xảy ra chuyện gì cũng đều chẳng liên quan đến lão bách tính

Lão bách tính nên sống thế nào thì vẫn cứ sống như thế đó

Trên con phố đông người qua lại, biển hiệu này nối tiếp biển hiệu kia

Nhà trọ, tiệm vải, quán trà, tửu lâu, sầm uất náo nhiệt

Về kinh đã lâu như thế, đây là lần đầu Hạ Sơ Thất xuống phố

Vật xưa, nhưng người xưa đã không còn, trong lòng nàng chất chứa một3cảm xúc khác

Xe ngựa đen dừng bên ngoài Tế Thế Đường

Hạ Sơ Thất vén màn nhìn vào

Tấm biển “Tế Thế Đường” mà Cố A Kiều từng tự hào vẫn còn, nhưng bên trong lại là một bãi lộn xộn

Sau khi bị người của Hạ Diễn đập nát, nhóm người làm thuê vẫn đang sắp xếp thuốc men, có thợ mộc đóng ghế sửa tủ, phát ra những tiếng kêu “ầm ầm”

Nhận được mệnh lệnh từ Hạ Sơ Thất, khi Tinh Lam xuống xe ngựa đi đến hỏi, vừa nghe thấy là đến tìm Cố tiểu thư, người làm công lắc đầu

Gã nói, Cổ tiểu thư không còn ở Tế Thế Đường nữa

Hôm nay trời vẫn chưa sáng, Cổ tiểu thư và lão Cổ đã đi rồi

Cữu ma (vợ) nàng ta vốn đã không thích hai cha con họ, đang rầu vì không tìm được lý do đuổi đi

Mượn việc lần này, cữu ma cãi nhau một trận với cữu cữu của nàng ta, bực bội vì nàng ta rước không biết bao nhiêu phiền phức đến cho Tế Thế Đường

Sau khi mắng chửi những lời nặng nề, lão Cố chẳng ừ chẳng hử, dắt con gái đi ngay

Tuy cữu cữu dùng đủ cách níu kéo giữ lại, nhưng một mặt vì không đầu lại mụ cọp cái trong nhà, một mặt khác lão Cổ cũng là một người thích sĩ diện, một khi đã quyết đi ra đi thì chẳng thể nào giữ lại được

Nghe xong, Hạ Sơ Thất thấy lạnh trong lòng

Nhưng khi hỏi đến hai cha con Cổ thị đi đâu, người làm công kia trả lời không biết

Ra khỏi Tế Thế Đường, Hạ Sơ Thất ngơ ngác nhìn dòng người đông đúc

A Kiều và lão Cổ, hai người họ sẽ đi đâu đây?

Nàng còn nhớ họ đã cầm bán căn nhà và dược đường ở Thanh Cương, tất cả đồ dùng trong nhà đã mất, ở Thanh Cương cũng không còn người thân nào nữa

Vả lại, A Kiều từng nói, trước đây lão Cổ vẫn luôn ở kinh sự, mẫu thân nàng ta là người phủ Ứng Thiên

Cho dù xảy ra chuyện này, họ cũng không nên rời khỏi kinh sự mưu sinh mới đúng chứ?

Xe ngựa từ từ lăn bánh, nàng nhìn khắp xung quanh, một nỗi lo âu khó nói dâng lên trong lòng

“Thất tiểu thư, chúng ta đi đâu đây?”

Câu hỏi của phu xe đã làm khó nàng

Nàng không muốn hồi cung, không muốn trở về cái lồng giam xa hoa ấy

Triệu Miền Trạch cho nàng thời gian một ngày, trong một ngày này, nàng được tự do và an toàn

Nàng rất muốn đi tìm Lý Mạc, nhờ nàng ta tìm kiếm giúp tung tích của Cố A Kiều

Nhưng vụ án của Hạ Đình Đức vẫn đang còn trong giai đoạn thẩm lý, một ngàn lượng hoàng kim được giao dịch tại miếu Thành Hoàng, bao gồm cả vụ án của Tào Chỉ Hành, cũng đều được gộp vào phạm vi điều tra

Dưới thanh thiên bạch nhật, hai người không tiện gặp mặt nhau

Xem ra, chỉ có thể trở về rồi liên lạc với họ nhờ tìm người sau vậy

“Đi vòng quanh xem, biết đâu lại gặp được” Xe ngựa di chuyển không mục đích khắp đường phổ kinh sư

Hạ Sơ Thất vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Cố A Kiều trong dòng người trên phố

Qua một lúc lâu sau, nàng cảm thấy khung cảnh trước mắt càng ngày càng quen, càng ngày càng quen, quen thuộc đến mức con tim nàng như thắt lại, ngón tay bắt đầu run rẩy

Nhìn căn nhà cách đó không xa, nàng im lặng không nói gì

Không ngờ xe ngựa lại chạy đến phủ Tấn vương

Xe ngựa di chuyển về trước từng chút một, khi sắp chạy qua, nàng lên tiếng:

“Dừng lại!”

Quan viên văn võ xuống ngựa tại đây - Tấm bia đá cẩm thạch khổng lồ cao sừng sững ghi những chữ ấy vẫn còn, mái hiên ngói lưu ly xanh vẫn còn, khí thể hoàng gia vẫn còn, sự trang trọng uy nghiêm vẫn còn

Mọi thứ vẫn còn, những chủ nhân của ngôi phủ đệ này lại không còn nữa

Hạ Sơ Thất vén rèm, nhìn tấm biển có đề ba chữ “Phủ Tấn Vương” được treo trên cửa chính sơn đỏ, ánh mắt phủ hơi sương, im lặng không nói gì, nàng cảm thấy tứ chi mất sức, cả người mềm nhũn

“Thất tiểu thư, có muốn xuống xem một lát không?” Tinh Lam hỏi

Ánh mắt dậy sóng, khóe môi run rẩy, nhưng Hạ Sơ Thất lại không nói câu nào

Nơi đây từng chứa đựng nhiều quá khứ của nàng và Triệu Thập Cửu, nàng rất muốn vào thăm

Thăm viện Thừa Đức, thăm sở Lương Y, thăm hồ nước nóng, thăm bảy viên dạ minh châu ấy, thăm từng nhành cây ngọn cỏ trong phủ Tấn vương

Nhưng nàng lại không có cái gan ấy, nàng sợ nếu còn tiến thêm một bước nào nữa, nàng sẽ không còn dũng khí tiếp tục báo thù, nàng sẽ muốn đi theo hắn

“Là

Sở y quan ư?”

Một giọng nói mệt nhọc mang theo ý thăm dò vang lên, Hạ Sơ Thất đỏ mắt nhìn theo

Đó là một người đàn ông trung niên đang quét dọn trước cửa phủ Tấn vương

Ông ta đội một chiếc nón nỉ hình tròn màu đen, mặc một bộ đồ dài bình thường màu xanh, khẽ gọi một tiếng, dường như không dám khẳng định, cầm chối nghiêng đầu nhìn nàng thật kĩ

Khi nàng xoay đầu nhìn lại, ông ta vui mừng chạy đến, nở một nụ cười thật tươi với nàng

“Là người thật ư

Sở y quan về thật ư?”

“Phú bá?”

“Là ta, là ta đây” Người đàn ông quét dọn kia chính là Điền Phú quản gia của phủ Tấn vương

Đôi tay kích động run lên, ông ta nhìn nàng, vừa bất ngờ vừa vui mừng, trong giọng nói lại chứa đựng chút ít nghẹn ngào khó nén, “Người không chết

hóa ra người vẫn chưa chết? Tốt quá, người thật sự vẫn còn sống!”

Sự kích động trong giọng nói của ông ta không giống như giả tạo

Hạ Sơ Thất nhìn ông ta, cố nhân gặp lại nhau, vành mắt cũng ướt nhòe

Hai năm trôi qua, Điền Phú dường như đã già hơn xưa, trước đây ánh mắt của nàng quá tập trung vào một người, không chú ý đến ông ấy

Giờ đây hai người gặp nhau, khóe môi nàng ngập ngừng, giọng nói run rẩy, không biết phải nên nói gì đây

“Phú bá, sao ông lại quét sân thế này?”

Ánh mắt Điển Phú lóe lên, giọng nói buồn bã, “Sau khi gia mất, trong phủ cũng không cần nhiều người làm gì

Bộ xương già như ta, rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn đuổi hết một số gia bộc, chỉ giữ lại một vài người già trông coi phủ đệ

Đấy, ta thấy hôm nay trời đẹp, nên ra đây quét dọn cửa chính, để tránh bị người ta nói phủ Tấn vương không giống như nơi dành cho người ở” Nói đến đây, ông ta dừng lại, nhìn xung quanh, nhỏ giọng xuống

“Sở y quan, hôm nay trùng hợp người đến, chi bằng vào phủ ngồi một lát?” “Ta” Trái tim Hạ Sơ Thất thắt lại, nàng hơi do dự, “thôi vậy”

“Ta có thứ muốn đưa cho người” Điền Phú nói với vẻ cực kỳ thần bí

Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Thứ gì?”

Điền Phú liếc nhìn người bên cạnh nàng, quả thật hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra, “Là thứ chủ tử dặn ta giao lại cho người trước khi ngài ấy xuất chinh Bắc phạt, lúc trước ta vẫn luôn cho rằng người

Sở y quan, có thể nâng lại một lúc, vào trong ngồi với ta, rồi nói chi tiết hơn không?”

Thứ Triệu Tôn để lại trước khi Bắc phạt, sao Hạ Sơ Thất có thể không xem được chứ?

Hai chân run rẩy, bước xuống xe ngựa, nàng căn dặn phu xe và những người khác chờ ngoài phủ, còn mình thì dắt Tinh Lam đi theo Điền Phú vào phủ Tấn vương

Sắc mặt nàng bình tĩnh, nhưng mỗi bước đi như bước trên cát mềm, không tìm được điểm tựa

Bậc thang trơn bóng ấy vẫn như thuở xưa

Cả phủ Tấn vương đều được Điền Phú quản lý rất tốt, cứ như chưa bao giờ xảy ra biến cố, nhưng con tim nàng lại run lên theo từng nhịp bước chân

“Tiểu nô

qua đây” “Tiểu nô, nhớ gia rồi à?” “A Thất, sao gia có thể để nàng gặp nguy hiểm chứ?” “A Thất

về đây”

“A Thất

đến chỗ gia” “A Thất, ngoan ngoãn ở nhà, đợi gia về cưới nàng” “A Thất

A Thất”