Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 543: Thúc ép (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày nay canh giữ không ngừng, người sắt cũng không chịu được.” “Ha ha, nên làm mà...” Nhận ra gương mặt quen thuộc, thị vệ đó cười, rồi khó hiểu nói, “Lão Trương phụng chỉ gì của Lục gia vậy? Nửa đêm thể này, không phải là tới thưởng ngân lượng cho ta đấy chứ? Vậy thì không dám đâu.” “Thôi đừng mơ! Mấy người các ngươi mau đi đi, Lục gia đã chuẩn bị bữa đêm cho các huynh đệ ở phía sau điện Bản Nhân đó”

Điện Bản Nhân là điện phụ bên cạnh điện Văn Hoa, cách chỗ này một đoạn, Triệu Giai trước giờ luôn thân thiện với quân lính, những chuyện thể này cũng không phải lần đầu, thị3vệ kia cười híp mắt, nói một câu “được thôi” rồi đi.

Người dẫn đầu Cấm Vệ quân cốc đầu gã một cái, trầm giọng quở trách: “Đừng đi hết! Luân phiên nhau

Bệ hạ ở đây, không thể nới lỏng dù chỉ một chút

Mấy người bọn ta gác trước cho, các ngươi đi ăn xong đổi ca gác cho người chỗ khác, không cần để ý bọn ta...” Họ cười đùa đáp lại mấy tiếng rồi tản hết đi.

Ánh trăng ẩn vào trong mây đen, gió đêm dường như to hơn rất nhiều, cuốn ba đèn lồng trước cửa điện Sở Từ va vào nhau lộp cộp

Đèn trong phòng, lúc sáng lúc tối..

Lúc Cấm quân đổi gác, Hạ Sơ Thất cũng đang đi về phía0phòng tắm

Triệu Miên Trạch vào phòng tắm đã được nửa chén trà rồi vẫn chưa thấy ra

Nàng sải bước, chậm rãi đi qua, bước đi có vẻ khá nặng nề những sắc mặt lại rất bình tĩnh

Vào phòng tắm, nàng nhìn Hà Thừa Ân hầu hạ bên trong, khẽ ho một tiếng, không nặng không nhẹ nói, “Ngươi ra ngoài đi, để ta hầu hạ bệ hạ.” Hà Thừa An ngẩng đầu kinh ngạc, bối rối nhìn nàng.

“Chuyện này...”

“Ra ngoài đi!” Không chờ Hà Thừa Ân nói xong, Triệu Miên Trạch ngâm mình trong bồn liền lười biếng ra lệnh, ngữ khí dửng dưng truyền ra từ bên kia tấm bình phong, mang theo giọng mũi vì ngâm lâu dưới nước làm cho người5ta có cảm giác như vừa mới ngủ dậy vậy.

“Vâng, điện hạ.” Hà Thừa An ra ngoài, đóng cửa lại.

“Triệu Miên Trạch, tối nay người nhất định muốn thị tẩm phải không?” Hạ Sơ Thất không đi vào trong, chỉ đứng bên ngoài bức tường, lạnh nhạt hỏi hắn ta

“Thái độ của ta còn chưa rõ ràng sao?” Hắn ta đáp.

“Ta chỉ muốn xác nhận lại một lần nữa.” Nàng đột nhiên cười, “Ngươi nghĩ kĩ rồi chứ?”

Người đàn ông bên trong im lặng, một hồi lâu sau, hắn ta mới mở miệng.

“Hạ Sở, chuyện này không cần bán lại nữa, nàng không có lựa chọn đâu.” Hạ Sơ Thất nói một tiếng “được” không nặng không nhẹ, Triệu Miên Trạch giật mình, mở4trừng mắt nhìn về phía cái bóng bị ánh đèn kéo dài hắt lên trên bức tường bên cạnh, nghe thấy nàng đột nhiên cười lạnh một tiếng.

“Nếu đã không có lựa chọn, vậy ta sẽ không lựa chọn nữa

Triệu Miên Trạch, năm đó vì ngươi, ta bị người khác đuổi tới Thục Trung, bị dồn vào đường cùng, rơi xuống núi Thương Ưng

Ta đã là người từng chết một lần, cũng không sợ chết lần nữa

Nếu người đã không muốn chờ, vậy thì cứ dứt khoát ngọc nát đá tan đi

Ngươi không chỉ không có được trái tim ta, mà tới thi thể, ta cũng sẽ không để lại cho ngươi...”

Nói rồi, nàng không do dự bước từng bước lớn rời khỏi.

“Nàng làm9gì vậy?” Triệu Miên Trạch kinh ngạc đứng lên

Nàng không trả lời

Hà Thừa An và Tiêu Ngọc hầu ngoài phòng đưa mắt nhìn nhau, không biết nàng và Triệu Miên Trạch đã xảy ra tranh cãi gì, cũng không dám ngăn cản nàng

Trong chớp mắt, Triệu Miên Trạch đã xông ra khỏi phòng tắm

Hắn ta khoác một cái áo choàng, đai ngọc thắt lỏng lẻo trên hông, sắc mặt lạnh lùng chạy đuổi theo.

“Hạ Sở!”

Hắn ta đi nhanh vào, bước chân vội vàng và hoảng sợ

Nhưng hắn ta không hề ngờ tới, trong tẩm cung đã bị nàng đổ đầy dầu thắp đèn, đến cả bàn ghế và giường đều có

Vì từ phòng tắm ra vội vàng, Triệu Miên Trạch không đi giày, chạy chân trần nên hắn ta giẫm lên dầu đèn liền trượt về phía trước, ngã sõng soài ra đất

Nhìn người phụ nữ tay cầm một ngọn nến, miệng tươi cười rạng rỡ ở nơi không xa, hắn ta cắn rằng, muốn bám vào ghế để đứng lên

Kết quả, ghế đổ, hắn ta đứng không vững, cả người mất thăng bằng, chân trần lại tiếp tục trượt, một lần nữa ngã xuống.

Lần này càng thảm hơn lần trước, áo choàng vốn dĩ được hắn ta vội vàng khoác lên người nên rất lỏng lẻo, không cẩn thận bị kéo toạc ra, nửa người hắn ta lồ lộ trước mặt nàng không nói, mà khi ghế đổ còn làm cho đồ trên bàn vỡ vụn rơi xuống đất, rơi loảng xoảng trên người, tình hình cực kỳ thảm hại

“Bệ hạ!” Hà Thừa An chạy như bay tới, hét lên từ ở cửa.

“...” Tiêu Ngọc muốn cười mà không dám cười, mau chóng qua đỡ.

“Ôi! Bệ hạ...” Các cung nữ căng thẳng tới mức trợn trừng hai mắt

“Phì” một tiếng, Hạ Sơ Thất cười không hề khách khí

Một tay nàng chống eo, một tay giơ cao cái giá cắm nến, đứng trước giường, đôi mắt hạnh nâu sáng như điểm nước sơn, không hề vì Triệu Miên Trạch lõa thể nửa người mà phải nhìn đi chỗ khác, ngược lại còn hứng thú đánh giá hắn ta một lượt, lúc này mới thở dài một tiếng, tỏ vẻ đáng thương.

“Bệ hạ, là chính miệng người đồng ý hai mươi bảy tháng Chạp thành hôn với ta, kết quả ngươi nói một đằng làm một nẻo, muốn thị tẩm trước bằng được

Ta không đồng ý, nhưng ngươi là quân vương, ta đành phải nhượng bộ, đã bày ra một ván cờ cho ngươi, đã hẹn là nếu ngươi có thể phá, ta sẽ theo ngươi, nếu không thể phá thì người phải chờ đợi

Ta đã làm tới nước này rồi mà người vẫn cứ từng bước dồn ép

Nếu đã như vậy, ngươi cũng hiểu được tính cách của ta, dù sao ta cũng không có gì đáng quan tâm nữa

Chết đi cho xong, xong hết mọi chuyện...”

“Nàng làm gì thế hả?”

Triệu Miên Trạch ngã liên tiếp hai lần, vốn dĩ đã rất thảm hại, bị mất mặt trước đám nô tài, khuôn mặt tuấn tú lúc này đỏ ửng

Hắn nhìn ngọn nến trên tay nàng, còn cả dầu đèn trên mặt đất nữa, nhất thời mặt biển sắc.

“Tiểu Thất, nàng đừng có làm loạn!”

“Bệ hạ sợ ư?” Hạ Sơ Thất cười, liếc hắn ta một cái: “Yên tâm, tuy ngươi không đối phó được ta, nhưng ta cũng không dám hại mạng ngươi, ta sẽ không chết cùng ngươi đâu

Vì ngươi không chịu thả ta ra, ta chỉ còn cách chết ở đây mà thôi

Ngươi đi đi, ta đếm tới mười, nếu ngươi không đi, ta sẽ đốt khăn trải giường, tới lúc đó, nếu ngươi không chạy kịp thì phải chờ xuống dưới đất mới trách phạt được ta rồi.” Giọng nói Hạ Sơ Thất yếu ớt, mặt trắng bệch, nàng thấy mình đúng là diễn viên thiên tài, dáng vẻ ngẩng cao đầu quyết tâm muốn chết, động tác thật tới mức bản thân nàng cũng sắp rơi lệ.

“Mười...”

“Chín...”

“Tám...”

Triệu Miên Trạch thấy nàng quyết tâm như vậy, trong lòng đau khổ, vùng ra khỏi Tiêu Ngọc định lao qua

“Tiểu Thất, đừng như vậy, có gì từ từ nói...” Hạ Sơ Thất giơ cao để nến, “Đừng có qua đây, qua đây ta sẽ đốt

Sáu...”