*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ô Nhân Tiêu Tiêu thấy nàng như vậy thì lúng túng, tay chân cũng không biết phải đặt đâu cho đúng: “Sơ Thất, chúng ta quen nhau lâu rồi, không cần khách khí như vậy đâu, ta ngồi thôi là được rồi.”
“Công chúa, sao người lại nói như vậy chứ? Nói vậy là đang khách khí với ta đó.” Hạ Sơ Thất cười thản nhiên như không, nói, “Mấy ngày qua người ở viện Yến Tần hẳn cũng cảm thấy bí bách lắm rồi phải không? Hôm nay người và Tần Vương đến chỗ của ta thì đừng xa lạ với ta như vậy
Vừa nãy ta cũng luống cuống đến mức quên mất, cho người tới đây hát mấy khúc cho thư giãn tâm tình một chút.”
ô3Nhân Tiêu Tiêu không biết nàng muốn làm gì, nhưng khách tùy theo chủ, tất nhiên không nên nói từ chối, đành khẽ cười nói cảm ơn
Mà Triệu Tôn lại như cao tăng ngồi thiền, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng uống trà, dáng người cao quý lạnh lùng tựa như trăng xa núi cao, mặc dù hắn ngồi ngay đó nhưng dường như cũng cách xa tới vạn dặm.
Những gia đình huân quý như phủ Ngụy quốc công, trong phủ đều nuôi rất nhiều nhạc kỹ chuyên ca múa để giải trí, dùng trong mỗi tiết hay khi có yến hội
Tinh Lam ra ngoài không lâu thì dẫn tới một đám các thiếu nữ xinh đẹp, eo thon ngực lớn
Vừa vào phòng khách đã hành0lễ liên tục, sau đó ai đàn thì đàn, ai ca thì ca, ai múa thì múa, khiến phòng khách chất như nêm cối, tiếng hát tiếng đàn vang vọng mãi trong tai.
(*) Tiết như Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí..
Một năm có 24 tiết.
Nhất tòng loan phượng phân, thùy sơ tấn vân.
Trang thai lại lâm sinh ám trần, sai sơ thủ sức điển vô tồn.
Đầu phát, thị ngã đam các nhĩ, độ thanh xuân Như kim hựu tiên nhĩ, tư tổng lão thân
Tiễn phát thương tình dã, oán trích oán kết phát bạc hạnh nhân
(Từ lúc loan phượng chia xa, ai chải mái tóc này
Bàn trang điểm phủ bụi dày, trang sức chẳng thấy đâu
Mái tóc, ta giữ lại ngươi, qua thanh xuân Giờ đây buông5bỏ, bán cho người quê
Cắt tóc, lòng đau
Ta bán người bạc tình.
Đây là một đoạn trong Tì Bà ký, tôn vinh tình nghĩa phu thê, đạo lý làm vợ, làm dâu...)
Một khúc ca múa, lời ca dịu dàng mà chua xót không thôi
Ca kỹ trong phủ quốc công không phải chú ý phiền phức nhiều như trong cung, nhưng khi nghe được lời hát này, hai mắt Ô Nhân Tiêu Tiêu mở lớn, cực kỳ thích thú, Hạ Sơ Thất thì thỉnh thoảng liếc nhìn Triệu Tôn.
Hắn dường như hoàn toàn không biết ý đồ của nàng, khẽ tựa vào lưng ghế, ngón tay gõ vào tách trà theo tiết tấu như đang thực sự thưởng thức ca múa, thái độ không nóng không lạnh, ngồi giữa4một rừng mỹ nhân nhưng lại như đang tách rời với bọn họ, giống như một bức họa mỹ nam đẹp đẽ kinh ngạc thế gian, một vẻ đẹp không hề giống những thứ phàm vật chốn nhân gian.
Có nhiều người ở xung quanh che giấu, Hạ Sơ Thất nói chuyện cũng tiện hơn nhiều
Cân nhắc một chút, nàng nhìn tiểu mỹ nhân đang che mặt phía trước, nửa cười nửa không, cũng không nhìn Triệu Tôn, chỉ đề giọng thật thấp rồi hỏi:
“Chuyện thiên kiếp có phải do chàng truyền ra hay không?”
Nàng không nhìn hắn, hắn cũng biết nàng đang nói chuyện với mình
Con ngươi đen láy nhìn về phía tiểu mỹ nhân, cũng hạ giọng:
“Liên quan gì tới ta đâu?” Hạ Sơ Thất cúi9đầu cười, “Chàng ghen tị chuyện ta và Thanh Huyền ra ngoài đi chơi?” Triệu Tôn liếc mắt nhìn nàng một cái, không nói gì
Hạ Sơ Thất hừ nhẹ một tiếng, “Chàng không trả lời là chàng thừa nhận.” Nàng hiểu, cho dù lời đồn này quả thật là do Triệu Tôn đồn ra, ngoài chuyện không biết có tí “ghen tị” nào trong đó không thì nguyên nhân chủ yếu hẳn là do hắn muốn bảo vệ nàng
Lúc trước, khi Đạo Thường đại hòa thượng giả thần giả quỷ nói lời tiên tri kia thì cũng không có mấy người tin
Thậm chí ngay cả Triệu Miên Trạch cũng chưa chắc đã chịu tin lời ông ta
Nhưng bụng nàng càng lúc càng lớn, không thể dễ dàng ra ngoài gặp người khác
Giờ có chuyện của Trọng Dịch Lâu liên quan tới thiên kiếp của nàng, vừa lúc ứng nghiệm với lời tiên đoán lúc trước của Đạo Thường hòa thượng, coi như việc ở ẩn của nàng lại càng thêm an toàn
Nhất định là như vậy
Cân nhắc một hồi, Hạ Sơ Thất liếc mắt một cái, ngắm sườn mặt đẹp đẽ mà lạnh lùng của hắn rồi lại quay đầu chăm chú xem ca múa trước mặt, nâng cằm giống như đang thưởng thức ca múa rồi cúi đầu đùa giỡn: “Triệu Thập Cửu, hành động của chàng sao đầy mùi ghen tị vậy?” Khóe môi Triệu Tổn khẽ nhếch, sâu trong đáy mắt có nét cười thoáng hiện nhưng không hé răng, cũng không nhìn nàng, phản ứng giống như không nghe thấy nàng nói gì cả
“Cười cái gì mà cười?” Nàng nhìn hắn
Hắn chậm rãi nâng chén trà, “Cười người buồn cười.” “Ta có cái gì mà buồn cười?”
“Chắc gì nàng đã là người buồn cười chứ?”
Không ngờ bản thân lại rơi vào cái bẫy ngôn từ do hắn bày ra, Hạ Sơ Thất cảm khái so sánh cái đầu đen tối của hắn với sự ngu ngốc của mình, muốn xông vào cắn hắn
Nhưng cân nhắc một chút, thời gian đang cấp bách, khó mà đầu võ mồm thắng hắn được nên đành hừ một tiếng rồi quay sang chuyện chính:
“Chuyện ở Trọng Dịch Lâu rốt cuộc là như thế nào?” “Không biết.” Hắn trả lời không chút để tâm, nghe vậy ngọn lửa trong đầu Hạ Sơ Thất lại bùng lên, “Nếu chàng chẳng biết cái gì thì chàng đến tìm ta làm gì?”
“Là nàng bảo ta đến, hơn nữa số bạc này còn là do Thiếu Hồng cho mượn, còn nói sau này chúng ta phải trả lãi cho hắn..
Hầy! Gia bị một điều phụ lừa mất cả nhà lẫn bản thân, giờ gia quả thực rất nghèo!” Triệu Tôn cũng không nói gì về việc số tiền kia thật ra là do Nguyễn Hữu chủ động bỏ ra, nói y như thật.
“Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất oán hận, “Chàng mà cũng có ngày bị Nguyễn Hữu lừa gạt ư? Thế mà chàng lại chịu trả tiền lãi?”
Lần này, hắn không hề phản kích nàng, chỉ thản nhiên nhìn nàng, trong mắt có tâm tình phức tạp khó nói thành lời, nhìn Hạ Sơ Thất mà trong lòng ngứa ngáy, giống như có vô số côn trùng đang bò trên người khiến hắn không được tự nhiên.
“Nhìn ta như vậy làm gì?” Nàng hỏi
“Nếu nàng bớt làm mấy việc lỗ mãng, thì gia đỡ phá sản vì nàng.”
Hắn thản nhiên nói câu này xong rồi quay đầu đi.
Hạ Sơ Thất co giật khóe miệng, không lên tiếng.
Sao trên đời lại có kẻ dám dọa dẫm nàng như vậy chứ? Tên này là người một nhà với nàng sao? Nàng biết hắn là vì chuyện nàng tới Trọng Dịch Lâu một mình, cảm thấy nàng đưa con của hắn vào chỗ nguy hiểm, càng “nguy hiểm” hơn khi đi với Đông Phương Thanh Huyền, nhỡ bị lừa mất thì sao giờ?
Nàng muốn phản đối nhưng lại không nói nên lời.
Cái tên Triệu Thập Cửu này hình như trời sinh đã khắc với nàng hay sao ấy
Nàng không sợ hắn, nhưng nàng lại không thể kìm lòng mà nghe lời hắn
Thậm chí, đôi khi nàng còn sợ hắn thất vọng vì nàng, cảm giác lúc nào cũng lo được lo mất như mấy tiểu cô nương, nàng rất sợ thứ mình cố gắng níu giữ lại như cát trôi qua kẽ tay
Nàng biết, mình thật sự đã vô cùng yêu thương người đàn ông này.
Lúc này, giống như để trấn an nàng, hắn đột nhiên nói một cách thản nhiên, “Phủ Ứng Thiên đã khám nghiệm tử thi, kết quả là Ba Bố không phải chết vì bị trâm cài đầu đâm vào gáy mà là vì trúng độc.”
“Trúng độc?” Hạ Sơ Thất suy nghĩ một hồi
Cố A Kiều nói, sau khi nàng ta vào trong phòng thì thấy có một cô gái cao gầy trèo qua cửa sổ, chuyện này có phải do cô gái đó làm không? Nàng nghĩ ngợi một lúc, làm bộ giật mình kêu “a” một tiếng rồi nhìn hắn, muốn nghe thêm nhiều tin tức hơn.
Nhưng Triệu Tôn chỉ đáp lại đúng một chữ.
“Ừ.”
Nói cũng như không, Hạ Sơ Thất nhíu mày, thấy bộ dạng không muốn nói thêm gì của hắn thì miên man suy nghĩ, cũng không hỏi lại hắn
“Như kim hựu tiên nhĩ, tư tống lão Thân
Tiễn phát Thương tình dã, oán trích oán kết phát bạc hạnh nhân”
Bên kia nhạc kỹ vẫn còn đang hát, đầu óc Hạ Sơ Thất tiếp tục suy nghĩ linh hoạt.