Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 642: Trong hồ Sen không có sói, chỉ có cá (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng Triệu Tôn lại không nhìn hắn ta, chỉ cúi đầu uống trà ra vẻ không phát hiện ra.

Như đánh vào bông vải, con tim Triệu Miên Trạch chùng xuống, thấy hơi ấm ức

Thái hoàng thái hậu nhìn hành động của họ, nụ cười trên khuôn mặt lại sâu thêm đối phần

“Ai gia lại có một cách đẹp cả đôi đường.”

Người có thể quyết định lúc này, ngoại trừ thái hoàng thái hậu ra thì không còn ai khác

Mọi người đồng loạt nhìn tới, lộ ra vẻ tò mò chờ mong

Hạ Sơ Thất không biết rốt cuộc bà ta nghĩ ra cách gì, chỉ có thể ngồi ngay ngắn, hai tay đặt lên y phục, cười nhạt, dáng vẻ ấy nhìn vào thì có vẻ như ngoan ngoãn đồng ý, nhưng thực chất lại hờ hững3không để ý.

Thái hoàng thái hậu cười nói: “Ai gia cho rằng, hoàng hậu nói cũng có lý, Yến ái khanh nhân phẩm hơn người, lại cố gắng xoay chuyển tình thế, giành lấy vinh quang cho quốc gia, xứng với thân phận phò mã

Những lời của hoàng đế cũng không sai

Chuyện Yến ái khanh đến trễ là thật, không thể không tuân theo phép tắc

Vả lại, chuyện Tứ Nguyệt chọn phò mã không phải là chuyện nhỏ, càng phải trù tính thận trọng.”

Bà ta im lặng, cố làm ra vẻ huyền bí, nhìn khắp một lượt, uống một ngụm trà nóng rồi mới nói tiếp: “Theo ai gia, muốn làm phò mã của Tử Nguyệt, chỉ bắn liễu thôi vẫn không đủ, phải nên có một cuộc khảo nghiệm nghiêm khắc hơn, mới có thể1xứng với thân phận tôn quý của Tử Nguyệt.”

Triệu Miên Trạch kinh ngạc, “Hoàng tổ mẫu...” Thái hoàng thái hậu liếc hắn ta, ngắt lời: “Vì để tránh các con bất đồng ý kiến, ai gia sẽ đứng ra làm chủ

Dù sao cũng phải ở lại Đống Uyển vài ngày, ngoại trừ bắn liễu ra, chị bằng tìm thêm một vài trò vui khác

Ai gia nghĩ: Lấy kết quả bắn liễu hôm nay để làm cơ sở, hễ những ai có thành tích bắn liễu xuất sắc khi nãy nhưng chưa thành thân, đều có thể tham gia khảo nghiệm và dấu võ chọn phò mã...”

Thái hoàng thái hậu vừa dứt lời, Hạ Sơ Thất đã giơ khăn tay lên che miệng, cũng bày đặt ho khan hai tiếng, nhanh chóng tiếp lời

“Thái hoàng thái hậu3quả thật đã hao tổn tâm tư vì hôn sự của Tử Nguyệt công chúa, chuyện này rất có ý nghĩa, vô cùng khả thi

Với tình hình hiện nay, thân thiệp cũng có một yêu cầu quá đáng, muốn góp chút tâm ý cho Tử Nguyệt

Chỉ là..

không biết có nên nói hay không?”

Thường khi hỏi “có nên nói hay không”, là vì muốn khích tướng, muốn mọi người “mời nói”.

Quả nhiên, ánh mắt thái hoàng thái hậu hơi nhíu lại.

“Hoàng hậu cứ nói.”

Hạ Sơ Thất thấy bà ta hỏi, bèn cười đáp: “Đề mục khảo nghiệm, có thể dùng ý tưởng của thần thiếp không?”

Theo lý mà nói nàng dùng thân phận “hoàng hậu” ra đề thì không hề bị tính là vượt quyền, nhưng chuyện nàng quá quan tâm về hôn sự của Triệu Tử3Nguyệt khiến Triệu Miên Trạch cảm thấy rất không vui

Sợ thái hoàng thái hậu vì bảo vệ tiếng tốt mà tác thành cho Triệu Tử Nguyệt và Yển Nhị Quỷ, làm hỏng chuyện của mình, hắn ta bèn mở miệng ngăn cản.

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì thái hoàng thái hậu đã cười đồng ý.

“Được, cứ nghe theo ý của hoàng hậu đi.” Thái hoàng thái hậu đã quyết định trước khi Triệu Miên Trạch kịp nói gì

Trong trường hợp thể này, không ai tiện đứng ra làm khó dễ đối phương cả

Bà ta đã nói như thế, Triệu Miên Trạch không những không thể từ chối, mà còn phải mỉm cười gật đầu

Tuy thái hoàng thái hậu tán đồng Hạ Sơ Thất, nhưng nào phải là người dễ bị qua mặt như thế? Bà9ta cười nhìn Hạ Sơ Thất, nói: “Ai gia biết con là một đứa trẻ hiểu chuyện, có thể hết lòng vì Tử Nguyệt thì chẳng còn gì bằng

Nhưng công chúa chọn phò mã là chuyện trọng đại, đề mục không thể gây mất thể diện.”

Bà ta nhấn mạnh hai chữ “thể diện”.

Sao Hạ Sơ Thất không biết bà ta kiêng kị điều gì chứ?

Nàng híp mắt lại, cười tủm tỉm, nói: “Thái hoàng thái hậu yên tâm, sau khi định đoạt đề mục, thân thiếp sẽ dâng lên cho thái hoàng thái hậu xem qua

Nếu thái hoàng thái hậu không đồng ý, thân thiếp tuyệt đối không dám làm.”

Thái hoàng thái hậu đang đợi câu nói này của nàng

Bà ta cười hiền hòa, vuốt ve chung trà trên tay

“Vậy phiền con phải nhọc lòng rồi.”

Theo quy tắc, với những ngày thế này, hoàng hậu phải ở chung với hoàng đế

Có điều nàng và Triệu Miên Trạch vẫn chưa thành hôn, tất nhiên phải có sự sắp xếp khác

Nhưng vì để lấy lòng hoàng đế, khi phụ trách sắp xếp chỗ ở, đại thái giám Hà Thừa Ân vẫn xếp nơi ở của Hạ Sơ Thất nằm bên cạnh Triệu Miên Trạch, giữa hai nơi được ngăn cách bởi một tiểu viện có giếng trời và cây cỏ.

Hạ Sơ Thất cảm thấy rất không vui

Nhưng nàng chẳng thể quyết định được gì trong chuyện này, chỉ có thể ôm chặt cái bụng cồng kềnh của mình, cảm thán một câu: Ngươi xem hắn như cặn bã, hắn lại xem ngươi như trân bảo

Ngươi xem hắn như trân bảo, hắn lại xem ngươi như cỏ rác

Cuộc sống thật là trêu ngươi!

Nghĩ đến chuyện ở gần Triệu Miên Trạch như thế, nàng chẳng còn tâm trạng gì hết

Ăn xong bữa trưa bèn ru rú trong phòng, Mai Tử đến dụ nàng đi ngắm sen ở Đông Uyển, nàng từ chối, một mình nằm trên giường ngủ một giấc no say.

Một đợt bắn liễu đã qua, không biết rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng.

Tuy chuyện hôm nay đã khiến thái hoàng thái hậu không được vui, rồi lại như tát vào mặt mũi hoàng đế, nhưng Hạ Sơ Thất lại có cảm giác muốn bất chấp mọi thứ

Nghĩ đến chuyện ba người nhà mình không thể đoàn tụ, nghĩ đến ba người nhà Triệu Tử Nguyệt cũng vậy, lòng nghĩa hiệp của nàng dâng lên phơi phới, chỉ cần có thể tác thành cho Quỷ ca và Tử Nguyệt, cho dù có xào nấu cái mặt dày của mình mấy lần cũng chẳng sao.

Chết thì chết vậy! Thích làm gì thì làm.

Nàng cũng không biết vì sao tính tình của mình lại trở nên cực đoan như thế, cứ không thể chịu được cảnh cốt nhục chia li.

Chỉ có điểu hiện tại, tương lai của Nhị Quỷ và Tử Nguyệt đang nằm trong tay nàng, trọng trách của nàng cực kỳ lớn, cho dù thế nào cũng phải nghĩ một cách vừa có thể qua đôi mắt của thái hoàng thái hậu, vừa có thể thuận lợi giúp Quỷ ca rước được mỹ nhân về phủ.

Nàng nằm trên giường lăn qua lăn lại hơn nửa buổi chiều

Vốn muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng đầu óc cứ xoay chuyển, chẳng thể nào nhắm mắt lại được.

Lúc thì nghĩ đến mũi tên bay đến trên thao trường, lúc thì lo lắng vết thương trong lòng bàn tay của Triệu Tôn, lúc thì lại nghĩ đến câu chuyện “giết sói cứu mỹ nhân” giữa hắn và A Mộc Nhĩ, lúc lại lo lắng cách của mình không thể giúp Quỷ ca và Tử Nguyệt..

tâm tư rối bời, bực bội đến mức gần như tiêu tốn hết dung lượng bộ não của nàng.

Khi trời chập tối, ánh nắng gay gắt biến mất, tia sáng chiều tà chiếu rọi trên Mai Uyên Các tại Đông Uyển, hệt như một khuôn mặt cười to ụ, mang theo một tia ấm áp, khẽ xóa đi vô số cảm giác bất lực, làm mờ đi vô số mây mù.

Sau giờ Mùi, Giáp Nhất đến

Hắn ta kể với nàng về một vài tình hình trong Đông Uyển

Ví dụ như, sau bữa trưa Triệu Miên Trạch mang theo sủng vật..

à không, sủng phi ô Lan Minh Châu chèo thuyền quanh hồ, ngắm sen thưởng liễu, cực kỳ vui vẻ.