Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 646: Chuyện xưa rực rỡ (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thứ nhất, thiếp là Ngọa Hổ tiên sinh Gia Cát Khổng Lượng không gì là không biết

Thứ hai bởi vì chàng là Triệu Tôn, một vương gia phong kiến quá ư bảo thủ cứng đầu và còn rất chi là lầm lì.”

Thấy hắn im lặng, Hạ Sơ Thất nhướng mày, chủ động ôm lấy cánh tay hắn, “Thế cuộc tỷ thí giữa chàng và Đông Phương Thanh Huyền là sao,là vì A Mộc Nhĩ?” “Vại giấm nhỏ!” Triệu Tôn gõ đầu nàng

Thế nhưng nếu đã nói đến mức này, hắn cũng không cần phải giấu giếm nữa

“Chuyện này nói với nàng cũng không sao

A Mộc Nhĩ vốn được hứa gả cho ta, nhưng thể lực của Đông Phương gia trong triều càng ngày càng lớn, khi đó ta cũng chẳng phải là hạng vô danh, mà còn3khá có thành tích trong số các hoàng tử

Phụ hoàng và mẫu hậu đều có nỗi băn khoăn riêng của họ

Nếu ta liên thủ với Đông Phương gia, họ sợ ta sẽ trở thành mối uy hiếp đối với thái tử, nên mới tìm tạm một lý do, nói vị trí thái tử phi đã để trồng nhiều năm, không chọn được ai thích hợp, chỉ có bát tự của nàng ta mới vừa xứng với thái tử vừa có thể định quốc an bang.”

Hạ Sơ Thất nghe đến đây, khóe môi co giật.

Xem ra cái thứ như bát tự thường luôn bị người có ý đồ lấy ra lợi dụng

Nhưng Hạ Sơ Thất có thể hiểu vì sao Hồng Thái Để và Trương hoàng hậu lại có suy tính đó

Hồng Thái Để luôn nghi ngờ Triệu1Tôn không phải con ruột của mình, nên làm sao chịu ngồi yên nhìn thể lực của hắn càng ngày càng lớn? Và Trương hoàng hậu sao có thể không sinh lòng nghi kỵ đối với con trai của Cổng phi, một người vừa nắm binh quyền trong tay vừa giỏi đánh trận.

Những chuyện quốc sự này, nàng chẳng hề quan tâm

Điều nàng thấy hứng thú là thái độ của Triệu Tôn

“Lúc đó chàng có nghĩ đến chuyện phản kháng không?” Triệu Tôn lườm nàng, “Bị cha ruột nghi kỵ chẳng phải là chuyện tốt lành gì, cảm giác này rất giày vò

So ra, một nữ tử thôi mà, ai cần thì cho kẻ đó

Ta vốn chẳng có hứng thú với hoàng vị, hà tất phải ra vẻ làm gì?”

Nếu khi đó Triệu Tôn phản đối, chắc3chắn sẽ làm hoàng đế sinh nghi.

Xét về góc độ của một người đàn ông và kẻ làm con, lựa chọn của hắn không hề sai trái

Nhưng nghe hắn nói, Hạ Sơ Thất lại cảm thấy A Mộc Nhĩ quả thật đáng thương.

Một nữ tử thôi mà! Triệu Tôn nói rất thản nhiên, cũng giúp nàng lý giải sâu sắc được rằng, về bản chất, Triệu Tôn vẫn là một vương gia phong kiến đậm tính gia trưởng

Phụ nữ trong mắt hắn vốn chẳng là gì, cho dù A Mộc Nhĩ có quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn không thể sánh bằng lòng tin của cha ruột

Cũng chính vì thế, những việc hắn làm vì nàng mới càng trở nên đáng quý.

Nàng đã bỏ cái vẻ làm bộ làm dáng từ lâu rồi

Nàng3khoác tay hắn, dựa đầu vào

“Thế sau đó sao chàng..

lại vì thiếp mà phản đối vậy?” Triệu Tôn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, bỗng nhiên nhéo mặt nàng

“Cứ phải ép gia nói thích nàng đến mức nào ư?” Hạ Sơ Thất sung sướng trong lòng, nàng mỉm cười, “Nếu chàng khăng khăng muốn nói, thiếp cũng không ngại lắng nghe đâu.” Triệu Tôn hừ nhẹ, “Nếu A Thất chịu trả tiền, gia cũng không ngại nói.”

“Triệu Thập Cửu!” Thấy hắn chỉ mới thoắt cái đã lộ bản tỉnh, Hạ Sơ Thất lại ra oai, nhướng mày, hạ giọng, ra vẻ hung dữ, “Tóm lại có chịu nói chuyện vui vẻ với nhau không đây?” Triệu Tôn ôm nàng, cúi đầu hôn trán nàng, cười nói, “Được, quay lại chủ đề chính

Nói về Đông Phương Thanh Huyền9mà nàng quan tâm nhất.” Câu này sao cứ thấy hơi chua chua nhỉ? Hạ Sơ Thất vừa cười vừa mắng.

“Vại giấm to!”

Vại dấm to nhìn vại dấm nhỏ, cười khẽ rồi tiếp tục kể..

Khi đó Hồng Thái Đế không hề trực tiếp hạ chỉ thay đổi hôn ước mà âm thầm tìm họ bàn bạc chuyện này

Đối với Đông Phương gia mà nói, việc con gái có thể từ Tấn vương phi thăng lên làm thái tử phi là niềm vinh dự của gia tộc, là một chuyện tốt

Cho dù Đông Phương A Mộc Nhĩ không tình nguyện nhưng cũng không thể thay đổi được bất kỳ quyết định nào.

Ngày hôm đó, Đông Phương Thanh Huyền thay Đông Phương gia đến phủ Tấn vương hủy hôn ước

Hắn ta nói, hắn muốn tỷ thí với Triệu Tôn, nếu Triệu Tôn thắng, hắn ta sẽ nghĩ cách làm hoàng thượng thay đổi chủ ý

Khi ấy chắc hắn ta cũng rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan

Vì lợi ích của gia tộc mình, hễ là một nam nhân biết suy nghĩ đều sẽ chọn lựa thái tử

Nhưng suy cho cùng hắn ta là một ca ca, chắc cũng vì không lay chuyển được muội muội nên mới dùng một trận tỷ thí công bằng để quyết định phương hướng của mình.

Triệu Tốn nói đến đây, hắn nhìn nàng chăm chú, khóe môi nở một nụ cười phức tạp, “Ta không nói với hắn ta rằng, nếu ta muốn ta cũng có thể làm phụ hoàng thay đổi chủ ý

Thế là vì để hắn chấp nhận kết quả, trong lúc tỷ thí ta đã cố tình che giấu thực lực.” Lần này Hạ Sơ Thất đã hiểu ra thật.

Với tính tình của Đông Phương Thanh Huyền, quả thật có thể như thế.

Hắn ta muốn tìm một lý do thuyết phục bản thân, nhưng Triệu Tôn lại làm như thế..

Còn về sau này sau khi chứng kiến được võ công thật sự của Triệu Tôn, hắn ta mới cảm thán hoặc nói rằng mới oán hận như vậy

“Vại giấm nhỏ, còn muốn biết điều gì nữa không?”

Hạ Sơ Thất nhìn hắn chăm chú.

Tất nhiên là nàng còn rất nhiều thứ muốn biết

Bao gồm tình cảm giữa hắn và A Mộc Nhĩ sâu đậm đến cỡ nào, đã đi đến bước nào

Nhưng là một người phụ nữ, nàng biết rõ, để lại cho hắn một ít không gian riêng tư hợp lý là đồng nghĩa với việc cho hắn thêm một phần tôn nghiêm và tín nhiệm

Nhiều hơn sẽ trở thành quá

Nàng vươn vai, ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đỏ ửng, thở dài thườn thượt

“Thiếp muốn biết, hiện tại Tấn vương điện hạ còn bao nhiêu ngân lượng.” Triệu Tôn lườm nàng, “Gia sản của gia chẳng phải đã giao hết cho đồ mê tiền rồi ư?” Hạ Sơ Thất ngồi thẳng người, hai mắt hơi nheo lại, nhìn hắn, “Ý chàng là..

chàng vẫn chưa đụng đến thứ trong tủ kéo?” “Nương tử đã khóa, vi phu nào dám động vào?”

“Dẻo mồm dẻo miệng.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, cẩn thận lấy chiếc chìa khóa nằm trong túi tiền mà hôm ấy nàng mang về từ phủ Tấn vương ra, nhét vào trong tay hắn, “Này, xét thấy chàng biểu hiện tốt, tạm thời cho chàng mượn tiền xài đỡ

Lãi không cần nhiều, hai phần là được.”

Triệu Tôn nhìn nàng, thả chìa khóa lại vào trong túi tiền

“Không cần, nếu nợ tiền nàng, đến lúc đó, gia có dùng thân cũng trả không hết.” “Dẹp đi! Ai cần cơ thể của chàng? Đáng ghét!” “Nàng không cần à?” Hắn cúi đầu, giọng nói trầm khàn, ánh mắt sáng rực.

“Chúng ta đang nói về tiền, chàng nghĩ đi đâu vậy?” Hạ Sơ Thất thấy ánh mắt của hắn hơi tối màu, biết ngay trong đầu người này lại đang nghĩ lung tung

Nàng giơ tay huơ huơ trước mặt hắn, vội vàng lôi hắn về khỏi cõi sắc hương, rồi tiện thể lại đưa chìa khóa cho hắn.

“Nói đùa với chàng thôi, chàng là vương gia, nếu không có tiền thì biết chi tiêu thế nào? Cầm lấy đi, lãi xem như miễn, bán thân cho thiếp là được rồi

Nhớ lấy, sau này trừ thiếp ra, không ai được phép chạm vào, nếu không, coi chừng phải trả nợ đến mức trả luôn cả quần cộc đấy.”