*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không sao?”
Trong những lời hỏi thăm ân cần của mọi người, thái hoàng thái hậu cố gắng bình tĩnh đè chặt vai, nhưng giọng nói của bà ta lại mang theo một chút rên rỉ đau đớn rõ rệt
Đợi đến khi Ngu cổ cô hoảng hốt đỡ bà ta ngồi xuống thì mồ hôi bà ta đã chảy đầy trên mặt, nhỏ xuống từng giọt to đùng, mặt mày bà ta tái nhợt, dáng vẻ vô cùng nhếch nhác
Thái hoàng thái hậu xảy ra chuyện, thu hút sự chú ý của những người trên giáo trường, còn ô Lan Minh Châu, người ngã xuống ngựa kia, ngoại trừ được nha đầu nhà mình dìu trở về thì hầu như không ai chú ý đến
“Hoàng đế, ai gia...” Thái hoàng thái hậu rịn vai,3dường như muốn nói gì đó
Nhưng chung quy do cơ thể kiệt sức, ngay cả một câu cũng không thể nói rõ, hai cánh môi run rẩy không ngừng, càng đừng nói đến duy trì hình tượng đoan trang của bà ta.
“Thái hoàng thái hậu...” Ngu cô cô nức nở, ánh mắt nhìn xuyên qua đám đông, gọi Hạ Sơ Thất - lúc này vẫn còn cười trên lưng ngựa, “Thất tiểu thư! Mau đến xem cho thái hoàng thái hậu.” Hạ Sơ Thất “dường như đã bị dọa khiếp vía”, ngồi bất động trên ngựa, nghe thấy thế nhưng vẫn “không hoàn hồn lại được”, chỉ ngơ ngác nhìn về phía đông đang ồn ào, mãi một lúc sau vẫn không hú hé gì
“Tiểu Thất, nàng không sao chứ?” Triệu Miên Trạch1nhìn nàng rõ ràng đã bị “dọa khiếp vía”, hắn ta biến sắc, ra hiệu với Hà Thừa An, Gã thái giám kia nhận được ám hiệu của hoàng đế bèn đi đến định đỡ lấy nàng.
Nhưng Hạ Sơ Thất đang mang thai, làm gì có thể để bọn họ đến gần mình? Nàng giật mình, “tỉnh lại” ngay lập tức, không ngơ không ngác cũng không ngẩn ra nữa, đưa tay cho Giáp Nhất, để hắn ta dìu nàng xuống ngựa, “vội vàng” nhấc váy đi qua.
Gió quấn quanh thao trường, tiếng đàn sáo đã ngừng từ lâu.
Không còn sự hân hoan như khi nãy, không còn náo nhiệt như khi nãy, sự chế nhạo cũng biến mất, vẻ đắc ý của ô Lan Minh Châu càng mất tích không thấy tăm3hơi
Khi Hạ Sơ Thất đi đến chỗ thái hoàng thái hậu, khắp thao trường bị bao trùm trong một sự im lặng rợn tóc gáy, tĩnh mịch như cái chết.
Điều kỳ lạ là không có bất kỳ ai lên tiếng hỏi vì sao Ngu cô cô không hô “tuyên thái y” mà kêu Thất tiểu thư đến xem
Một lần nữa tốc độ lời đồn lại có được một phát hiện kinh người, dường như ai nấy đều ngầm hiểu, Hạ Thất tiểu | thư này chính là Thần y Sở Thất trong phủ Tấn vương từng nổi danh khắp kinh sự năm xưa.
Các thái giám sách đèn lồng rọi sáng.
Hạ Sơ Thất kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, híp nửa mắt lại, vẻ mặt rất căng thẳng.
“Thái hoàng thái hậu, người thấy đau3ở đâu?”
Nàng hỏi rất kỳ lạ, nhưng thái hoàng thái hậu lại không có sức trả lời nàng
Ngu cô cô tưởng rằng nàng không rõ tình hình hiện tại nên miêu tả lại tình cảnh khi nãy, nàng hiểu ra rồi gật đầu, hàng chân mày mảnh nhíu chặt, từ từ đặt ngón tay lên cổ tay bà ta
Chắc là sau chuyện vừa rồi, thái hoàng thái hậu khiếp sợ thật, trong lòng cũng thấy hơi khiếp vía, khi nàng bắt mạch, thậm chỉ có thể cảm nhận được cơ thể bà ta vẫn đang còn run.
“Thái hoàng thái hậu, người thả lỏng một chút.” Nàng nói, “Như vậy bắt mạch mới chuẩn.”
Nàng nói có lý, nhưng vào lúc này, người đau sắp chết sao có thể “thả lỏng một chút” được chứ?9Ngu cô cô liên tục lau mồ hôi trán cho thái hoàng thái hậu, còn khuôn mặt già nua của thái hoàng thái hậu, bởi vì đau, nên nhăn nhúm đến mức có thể kẹp chết ruồi
“Có thấy choáng váng đau đầu không?” Nàng hỏi, thái hoàng thái hậu gật đầu một cách khó khăn
“Có thấy đau eo không?” Nàng hỏi tiếp, thái hoàng thái hậu không còn sức gật đầu, chỉ chớp mắt
“Có thấy tức ngực không?” Nàng lại hỏi, nhưng lần này, thái hoàng thái không không chớp mắt mà bắt đầu ho khan
Ho mãi ho mãi, bà ta đột nhiên “phụt” một tiếng, khóe môi trào máu
Cũng không biết do tức giận hay bị ngựa đá, ngụm máu tươi kia xuất hiện rất bất ngờ, cũng khiến đám đông giật mình
Trên thao trường lại xuất hiện một màn hài kịch nữa: hết người này đến người khác gọi “thái hoàng thái hậu”, có vài người thậm chí còn nằm sấp dưới đất khác như tang cha mất mẹ, chỉ không biết trong đó có mấy người là thật lòng quan tâm.
“Thái hoàng thái hậu, người phải bình tĩnh, chớ kích động!” Trong lòng Hạ Sơ Thất thấy rất buồn cười, nhưng cũng hùa theo đám đông giả đò gọi một tiếng đẩy hoảng hốt, sau đó nàng bẩm “huyện hợp cốc” và “huyệt trung khối trên mu bàn tay bà ta, bóp được một lúc sau đó nàng rũ mắt xuống, lấy một bình bột tam thất nhỏ từ trong túi tiền treo bên hông ra.
“Mau cho thái hoàng thái hậu cầm máu, nếu không sẽ không kịp.”
Ngu cô cô đón lấy bột tam thất, nhíu chặt chân mày
Thông thường bà ta phải thử thuốc trước khi cho thái hoàng thái hậu uống.
Nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Hạ Sơ Thất, một tiếng “mau” khiến tay bà ta run lên
Cho dù thế nào cũng không thể phá vỡ quy tắc
Bà ta nghĩ như thế, đang định thử thuốc thì lại thấy thái hoàng thái hậu giơ tay lên
“Đưa..
đây...”
Hai chữ rất suy yếu, nhưng lại là sự tin tưởng lớn nhất dành cho Hạ Sơ Thất.
Có người đưa nước, có người lau miệng, thái hoàng thái hậu uống bột tam thất, máu dừng chảy nhanh chóng, bản lĩnh của thần y lại được chứng thực, Triệu Miên Trạch cũng thở phào, hỏi nhỏ: “Tình hình của hoàng tổ mẫu có nghiêm trọng không?”
“Rất nghiêm trọng!”
Hạ Sơ Thất cau mày, nàng nói xong, thong thả nhét bột tam thất còn lại vào trong túi, rồi mới nhìn chằm chằm vị đế vương trẻ tuổi anh tuần này, đáp, “Thái hoàng thái hậu bị ngựa đá, hiển nhiên đã tổn thương đến nội tạng, bị nội thương.”
Triệu Miên Trạch nheo mắt, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Nội thương?” “Ừ.” Hạ Sơ Thất nghĩ ngợi, dùng một cách giải thích khá cao cấp, trích dẫn điển cố, “Từ nội thương, bắt nguồn từ Tố vấn - Sơ ngũ quá luận, còn có cái tên khác là tổn thương bên trong, nguyên nhân thông thường do những ngoại thương khá nặng như bị đánh, ngã hay va chạm dẫn đến tổn thương các tổ chức và nội tạng bên trong cơ thể
Thường phân ra thành thương khí, thương huyết, thương phủ tạng
Trường hợp của thái hoàng thái hậu chắc là tổn thương đến phủ tạng, người xem, nôn ra cả máu rồi.”
“Nàng chắc chắn không phải là vì bị nàng chọc tức đến nôn ra máu chứ?” Khi ánh mắt của Hạ Sơ Thất nhìn lướt qua khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của Triệu Thập Cửu, nương theo ánh sáng mờ, nàng dường như có thể nhìn thấy hắn thốt ra vài chữ kia, lại dường như chỉ là ảo giác.
“Thế này đi, khiêng thái hoàng thái hậu về phòng trước đã.” Nàng bĩu môi, liếc nhìn đám đông đang vây xem, sắc mặt trở nên nặng nề, nói, “Thái hoàng thái hậu thân thể kiều quý, nên tìm vài thái y kiểm tra kĩ lại một lượt
Có nhiều người ở đây thế này..
chỉ e là không tiện.” Trong lúc kiểm tra cho thái hoàng thái hậu, những người khác không thể xem
Cách nói của nàng nhận được sự tán đồng của Triệu Miên Trạch
Hắn ta gật đầu, chắp tay sau lưng trầm giọng, nói, “Người đầu, dìu thái hoàng thái hậu về viện Tùng Đào, nhanh chóng mời Trương thái y đến xem.” Hắn ta nói xong, xoay người lại, nhìn Hạ Sơ Thất với thái độ hơi khẩn cầu, “Sở Thất, nàng cũng cùng đi qua đó xem thử với trẫm
Thân thế hoàng tổ mẫu tôn quý, có nàng ở đó, trẫm mới yên tâm.”