*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Hạ Sơ Thất “âm” một tiếng, khó khăn lắm mới điều chỉnh lại cảm xúc trong nụ hôn nóng như lửa của hắn, nàng kể hết cho hắn nghe về đề mục và kế hoạch chọn phò mã ngày mai
Không biết hắn có hiểu hay không, lúc nàng đang kể, hắn cứ gặm cổ nàng, nhịp tim và nhịp thở càng ngày càng dồn dập, nóng hổi đến mức khiến nàng động tình
Nhưng đợi nàng nói xong, hắn chỉ cầm chặt tay nàng, dừng lại trong ngậm ngùi, cơ thể cứng đờ vuốt mái tóc của nàng.
“Cách này có thể thực thi.”
Hạ Sơ Thất mở mắt, nhìn vào mắt hắn
Con tim như bị kiến cắn, nhưng thời gian có hạn, phía bên Triệu Giai không thể giữ chân Triệu Miên Trạch quá lâu, Trương Ngũ càng3không thể dọn dẹp quá lâu, sẽ làm người khác nghi ngờ
Nàng nói, “Vậy gia chuẩn bị giúp thiếp đi.” Hắn bỗng nhiên cau mày, “Những thứ mà nàng nói, hơi khó làm...”
Hạ Sơ Thất vừa nghe thấy hắn ngân dài hơi, là liền biết hắn đang nghĩ gì
Nàng “xí” một tiếng, ngắt mạnh vào hông hắn, cười khẽ.
“Năm mươi điểm, còn khó nữa không?” “Năm mươi?” Hắn nhướng mày, nói với vẻ rất khó xử, “Độ khó đã giảm một chút nhưng vẫn không đủ
Gia nghĩ, ít nhất một trăm điểm?”
“Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất cắn răng nghiến lợi, trừng mắt lên, “Chàng có nhầm không đó, đó là chung thân đại sự của muội muội chàng!” Hắn siết chặt cánh tay, nửa khuôn mặt ma mãnh chìm trong ánh đèn mờ, sâu thẳm1như một vị thần, nếu không phải nụ cười nhạt như có như không kia, người khác quả thật sẽ rất khó đoán được tâm tư của hắn
“Chung thân đại sự của muội ấy, chung quy không quan trọng bằng chung thân đại sự của gia.” Biết rõ rằng hắn đang lợi dụng nàng, nhưng hai người đã thân mật như thế, vụ điểm số cũng chỉ vì gia tăng cảm xúc, sao Hạ Sơ Thất lại nỡ làm khó hắn thật chứ? Nếu hắn đã nghĩ như thế, thật ra đối với nàng mà nói, cũng không phải không thể.
“Được
Một trăm thì một trăm, cộng với số điểm lúc nãy, vừa hay hai trăm năm mươi, cho chàng hết
Có điều, thiếp cũng có một yêu cầu.” Nàng chớp mắt, nhìn vào mắt hắn, đột nhiên3ngẩng đầu, kề môi đến bên tai hắn, gậm vào miệng, cắn nhẹ, mỗi một chữ đều vô cùng bá đạo.
“Gia cũng phải hứa với thiếp một chuyện...”
***
Ngày hôm sau trời chưa sáng, Hạ Sơ Thất đã đi đến viện Tùng Đào
Bởi vì lúc trước đã nói với thái hoàng thái hậu, không cần biết nàng ra đề gì đều phải trưng cầu ý kiến của bà ta trước, cho nên dù thế nào cũng phải vượt qua cửa ải này bằng được
Tất nhiên, thái hoàng thái hậu có thể có lý do từ chối, nhưng Hạ Sơ Thất đã suy nghĩ sẵn rồi
Sau khi đưa ra đề mục và nguyên tắc của “Lên núi đao, xuống chảo dầu”, thái hoàng thái hậu hơi kinh ngạc, nhưng không thể tìm được lý do phản bác, cuối3cùng vẫn làm theo ý nàng.
Nàng tạ ân, rồi rời đi bố trí.
Kết quả là, vào tháng năm năm Hồng Thái thứ hai mươi bảy, màn kịch lớn “chọn phò mã” cuối cùng cũng đã mở màn và từ từ đi đến cao trào
Vương công đại thần, mệnh phụ nội ngoại và phi tần hậu cung Nam Yến, cùng với sứ thần Bắc Địch đều đồng loại vào thao trường theo dõi, cả Đông Uyển vô cùng náo nhiệt.
Vừa qua xế trưa, đây là thời điểm mặt trời gay gắt nhất trong ngày, mặt đất như bị hun đốt, nóng đến mức có thể chiên chín trứng gà.
Đề thi đầu tiên “lên núi đao” được bố trí ngay giữa thao trường
Cách này Hạ Sơ Thất lấy ý tưởng buổi biểu diễn của dân tộc Miêu đời9sau
Tuy gọi là lên “núi” nhưng thật ra cũng có tên khác là “lên thang đao”
Thang đao là tổ hợp của một trụ sắt cao vài trường, có bảy mươi hai thanh đao vô cùng sắc bén và có ba thanh xiên thép giữ trụ sắt tỏa hàn quang bức người được cắm trên đỉnh
Từng thanh đao được buộc trên trụ sắt làm nấc thang, lưỡi đao sắc bén hướng lên trời, người tham gia tỷ thí phải bước lên thanh đao để leo lên, người có thể đi hết bảy mươi hai nấc thang đao và lấy được tổ cẩu đỏ trên đỉnh trụ sắt, là có thể tiến vào vòng thi tiếp theo có tên là “xuống chảo dầu”.
Loại đao thép này, lưỡi đao cực kỳ mỏng, đây có thể nói là phần thi thử thách võ công và nghị lực có độ khó cao, sặc mùi máu tanh hơn nhiều so với phần thi bắn liễu hòa bình lúc trước
Trong lều che nắng được dựng dưới ánh nắng gay gắt là các vương công đại thần Bắc Địch và Nam Yến, trên đài cao là Triệu Miên Trạch và chúng phi tần
Trong lều đã có các thái giám khiêng nước đá đến hạ nhiệt từ trước nên cũng không cảm thấy nóng bức cho lắm
Chỉ có điều các dũng sĩ đứng chắp tay sau lưng giữa sân, ai nấy đều chảy mồ hôi đầm đìa
Ngoại trừ Yến Nhị Quỷ ra, cùng tham dự còn có năm người Nam Yến và bốn người Bắc Địch.
“Bày hương án, tế thiên địa, cáo tổ tông!”
Những nghi thức này không thể thiếu khi có hoạt động được tổ chức
Một loạt lễ nghi tế tổ bắt đầu trong tiếng nói vang của quan Tư Lễ.
Đợi đến khi xong xuôi, ánh mặt trời dường như càng trở nên gay gắt hơn, chiều đến mức thanh đao trên trụ sắt tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh, cực kỳ chói mắt, không chỉ người tỷ thí trên giáo trường có ý định rút lui, mà đến những người xem chiến phía dưới cũng thấy khiếp đảm.
“Các vị Tử Nguyệt công chúa đoan trang cao quý
Đại Yến cực kỳ xem trọng hôn sự của công chúa
Hôm nay hoàng hậu nghĩ ra hai phần thi Lên núi đao và xuống chảo dầu, để nghiệm chứng tâm ý của các vị dành cho Tử Nguyệt công chúa...” Triệu Miên Trạch thao thao bất tuyệt nói hết một hơi, sau đó thở dài, “Lấy máu thịt đọ sức với lưỡi dao sắc bén, chuyện này không thể cưỡng cầu, nếu ai không muốn tham gia có thể rút lui ngay bây giờ.” Trước giờ hắn ta luôn giữ tác phong của đấng quân vương nhân từ, chuyện nào cũng suy nghĩ cho người khác
Vừa dứt lời đã giúp cho một vài người không dám tham gia nhưng lại không bỏ được sĩ diện tìm được lý do để rút lui.
“Tạ bệ hạ!”
Cùng với từng tiếng tạ ân, có người từ từ lui xuống, những người này đều không muốn liều chết xin cưới công chúa
Trên thao trường chỉ còn lại hai người Nam Yến, ba người Bắc Địch
Và người có năng lực cạnh tranh nhất, chỉ còn lại Yến Nhị Quỷ và thế tử Tô Hợp của Bắc Địch.
Vì để chứng minh tính công bằng của cuộc tỷ thí, trên thao trường chỉ dựng một thang đao”, tức là ai cũng phải bò lên từ cùng một thang đao, đoạt được tú cầu kia mới có tức cách tiến vào vòng sau
Bầu không khí trên thao trường bỗng trở nên căng thẳng.
Triệu Miên Trạch từ từ xoay đầu lại, ánh mắt dịu dàng dùng trên khuôn mặt Hạ Sơ Thất, “Tối qua hoàng hậu ngủ không ngon giấc ư?”
Hạ Sơ Thất không nhìn hắn ta, nhướng mày, lạnh lùng lên tiếng, “Muỗi nhiều, rất ồn.”
Trước giờ nàng luôn thích đá xéo, lời nói quan tâm của Triệu Miên Trạch bị nàng chặn lại trong cổ họng, đáp không được, không đáp cũng không xong, thế là rơi ngay vào trạng thái cứng đờ gượng gạo
“Giờ lành đến!”
May mà giọng của Tư Lễ vang lên kịp lúc, giúp Triệu Miên Trạch giải vây
Hắn ta thở phào, liếc nhìn khuôn mặt càng ngày càng cười tà quái của nàng, nhíu mày.