*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Miên Trạch gật đầu, “Đúng vậy.” Hạ Sơ Thất “Ừ” nhẹ một tiếng, mỉm cười, “Vậy thì đáp án phải thu gấp đôi, hai trăm lượng.”
Hạ Sơ Thất đắc ý, nhìn lướt qua hắn, nói: “Mấu chốt nằm ở lượng giấm
Không thể quá nhiều, nếu không sẽ có mùi, thời gian bốc hơi cũng sẽ tăng lên
Nói thẳng ra, ta chỉ cần cho Yến Nhị Quỷ thời gian vừa đủ là được
Đợi đến khi y rút chân về, giấm cũng đã bốc hơi gần hết
Không có lớp giấm ngăn ở giữa, lửa sẽ trực tiếp đun nóng dầu
Cũng tức là, khi Tổ Hợp nhúng chân vào, thì đó đã là một chảo dầu thật sự.”
Lời nàng nói không khó hiểu.
Triệu Miên Trạch nghĩ ngợi rồi gật đầu,3chợt cười.
“Mấu chốt không chỉ có một cái thôi nhỉ?”
“Hử?” Hạ Sơ Thất hỏi, “Câu này có nghĩa là gì?” “Bởi vì nàng không thể chắc chắn Tô Hợp có rút thăm xuống chảo dầu trước hay không
Nếu gã đi trước, chẳng phải công sức của nàng đã đi tong ư? Vì thế, vòng lên núi đao đầu tiên, thật ra chỉ là một mồi nhử.”
“Ồ?” Hạ Sơ Thất như cười như không, “Lên núi đao như thế nào?”
“Lúc nãy trên khán đài, nàng cổ vũ cho Yến Nhị Quỷ, Tô Hợp thể nào cũng biết nàng thiên vị y
Vòng đầu tiên lên núi dao, mọi người đều thất bại, kết quả Tô Hợp lại thành công thông qua việc quan sát Yến Nhị Quỷ, ngoại trừ yếu1tố may mắn ra thì không thể phủ nhận sự thông minh của gã
Nàng lợi dụng sự thông minh của gã, lợi dụng điểm yếu trong tính cách con người, dụ gã vào tròng
Như thế, đến vòng thứ hai xuống chảo dầu, gã nhất định sẽ tìm mọi cách xếp sau Yến Nhị Quỷ, với địa vị thế tử của gã, chuyện này không hề khó chút nào.”
Hắn ta ngừng lại, thấy Hạ Sơ Thất không nói gì, khuôn mặt ôn hòa bỗng trở nên nặng nề, cất tiếng cười lạnh, “Khó là khó ở chỗ, một mình khó có thể hoàn thành việc liên tiếp như thế
Nhất là khi không ai liệu được rằng, vòng rút thăm đầu tiên, Tô Hợp chắc chắn sẽ rút sau Yển3Nhị Quỷ.”
Hạ Sơ Thất nghe hắn ta nói như thế, sống lưng bỗng đơ ra
Nhưng ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta lại nhìn vào mắt nàng.
“Vòng rút thăm đầu tiên, chắc chắn có người giở trò bên trong.” Hắn ta ngừng lại, cười nhẹ, cất tiếng nói đầy ẩn ý, “Là Triệu Tôn, đúng không?”
Trong lòng Hạ Sơ Thất thầm kêu không ổn, mặt mày cũng nặng trĩu
“Ngươi muốn nói gì? Thôi đi! Ngoại trừ Triệu Tôn ra, chẳng lẽ không còn ai có thể giúp ta ư?” “Tiểu Thất.” Triệu Miên Trạch không trả lời trực diện, ánh mắt phức tạp lưu luyến dừng trên khuôn mặt nàng, thăm dò trong giây lát, nhưng lại hỏi một vấn đề mà nàng không hề nhớ tới, “Nàng3là Hạ Sơ Thất ư?” Hạ Sơ Thất sửng sốt
Đã lâu rồi Triệu Miên Trạch chưa bao giờ hỏi nghiêm túc như thế.
Nhưng nàng biết, chỉ cần hắn ta không ngốc, chắc chắn sẽ phát hiện sự khác biệt giữa nàng và Hạ Sở
Trước đây nàng không hề cố tình che giấu sự khác thường của mình, bây giờ cũng khó có thể tìm được lời giải thích hợp lý, thế là quyết định giả ngu đến cùng, làm ra vẻ thần bí, ghé đến gần.
“Triệu Miên Trạch, ngươi có tin quỷ hồn nhập thể không?”
Triệu Miên Trạch hơi nheo mắt, dường như giật mình, không trả lời.
Hạ Sơ Thất cong khóe môi, mỉm cười lần nữa, “Ta là Hạ Sở, nhưng ba năm trước đây, lúc ở9phủ Cẩm Thành, khi ngươi ép ta vào con đường cùng, lúc ta nhảy xuống vực thì không chết mà ngất đi, nhưng nào ngờ lại đến được điện Diêm Vương
Trong điện Diêm Vương, ta nhìn thấy quá khứ và tương lai, nhìn thấy hậu thể sau này, vì thể học được khá nhiều bản lĩnh
Chắc là Diêm Vương Gia thấy ta hiền lành, lại chết oan nên có lòng tốt đưa ta về..
Người có tin không?”
“Tiểu Thất...” Triệu Miên Trạch nhìn nàng, bỗng nghẹn ngào, cũng không biết là tin hay không tin, hắn ta đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của nàng, kéo vào trong lòng bàn tay, đôi mắt tĩnh lặng như bầu trời sao, dường như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng lại không thốt lên chữ nào.
Hạ Sơ Thất chớp mắt, lặng lẽ rút tay về, “Bệ hạ, không cần phải nói lời xin lỗi nữa, bởi vì ngươi đã nói rất nhiều lần rồi
Vả lại, ta cũng không thích nghe người khác cứ nói xin lỗi mãi, nhưng lại không có hành động gì chứng minh.”
Hắn ta sửng sốt, “Nàng muốn ta làm gì?” Hạ Sơ Thất kéo bộ hanbok trên người, nở một nụ cười trào phúng, tia sáng xuyên qua cửa sổ chiểu lên khuôn mặt nàng, hiện ra dung nhan trông còn yêu kiều hơn hoa.
“Hỏi kỳ thể
Ngươi là hoàng đế, ta không có cách ngăn cản cách làm của ngươi
Nhưng Triệu Miên Trạch, ta chỉ muốn một ít tự do.” Nàng xoay đầu, nhờ ánh sáng, Triệu Miên Trạch có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ trên khuôn mặt của nàng, “Tự do là gì, có thể ngươi không hiểu lắm
Ta không muốn bị gò ép quá nhiều, càng không muốn làm chuyện gì cũng bị người khác trông chừng, cả ngày bị người ta giám sát hệt như phạm nhân...”
Nàng ngừng lại, ánh mắt của nàng xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía các thủ vệ đang tuần tra trong sân, cười lạnh, “Nếu có được tự do, áo sờn cơm nhạt cũng thành ngọt, nếu không có tự do, áo gấm cơm ngon chẳng khác gì ngồi tù.” Triệu Miên Trạch nhìn nàng, vẻ mặt nặng nề, không chớp mắt
“Tự do mà nàng nói, có khi ngay cả hoàng đế cũng không có.” Hắn ta nói rất nhẹ, mang theo một chút cô đơn
Hạ Sơ Thất hơi bất ngờ, khi nhìn vào mắt hắn ta, nàng có thể nhìn thấy rõ sự bị thương thoáng qua
Còn con người của hắn ta, lại khóa chặt trên khuôn mặt nàng.
Giữa nam và nữ, nếu tâm sự với nhau, khó tránh sẽ nảy sinh mập mờ
Hạ Sơ Thất không thích kiểu mập mờ này, nàng né tránh ánh mắt của hắn ta, hắng giọng, tiện tay cầm một con dê nhỏ được làm bằng ngọc mỡ dê trên bàn lên mân mê trong tay, như cười như không.
“Làm hoàng để có gì hay chứ?” Hắn ta không đáp, nàng lại tặng hắn một ánh nhìn mỉa mai.
“Vì sao ngươi cứ cho rằng, ai cũng muốn tranh giành ngôi bảo tọa chí cao vô thượng kia với ngươi?”
Hắn ta nhướng mày, “Nàng cứ phải nói giúp hắn thế ư?”
Hạ Sơ Thất ngừng cười, nghiêm mặt, đặt con dê nhỏ bằng ngọc xuống, hạ giọng.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi
Ta không nói giúp ai cả
Ta chỉ muốn nói với người, thứ mà người tâm tâm niệm niệm, có khi lại là thứ người khác không cần
Thứ mà người xem như trân bảo, có khi lại chẳng phải món của người khác
Triệu Miên Trạch, nhiều lúc buông tha cho người khác, thật ra cũng là buông tha chính bản thân mình.”
“Nói hay lắm!”
Triệu Miên Trạch cười lạnh, đột nhiên phất tay áo đi đến trước mặt nàng, nắm chặt hai vai kéo nàng vào lòng, dùng hai cánh tay khống chế nàng, giọng nói toát ra một sự đau khổ khó có thể kìm nén, “Ta biết nàng thích hắn, nhưng ta không thể tác thành cho nàng, không phải ta không muốn buông tay, mà là ta..
không làm được.”