*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Không hiểu!”
“Hiểu!”
“..
Thiếp bảo là không hiểu!”
Mắt to trừng mắt nhỏ, hai người cứ nhìn nhau như vậy, Hạ Sơ Thất khó khăn lắm mới có thể nín cười, lật thân mình đang phơi trần của hắn ra, nhe bộ răng sói xông tới
Triệu Tôn thở dài một tiếng, hắn biết phụ nữ có thai thường hay nghĩ linh tinh nên đành phải dang tay, ôm nàng lại gần, để nàng gối đầu lên vai mình.
A Thất muốn ta nói thì ta sẽ nói cho nàng
Hôm nay Đông Phương Thanh Huyền cố ý tới là vì muốn giao dịch với ta.” Đuôi lông mày Hạ Sơ Thất nhướng lên, cũng không tỏ ra bất ngờ, mắt nhìn hắn chằm chặp không chớp.
Khi ngồi trên bàn rượu, thật ra nàng đã đoán3được tám chín phần mười
Lúc ở Đông Uyển, A Mộc Nhĩ sai cung thủ muốn bắn chết nàng nhưng lại bị Triệu Tôn bắt được mũi tên
Chuyện này Hạ Sơ Thất có thể đoán được thì đương nhiên Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền cũng sẽ biết
Về sau Triệu Tôn có thể trả thù hay có làm ra chuyện gì khác nữa hay không thì nàng không tài nào đoán được, nhưng Đông Phương Thanh Huyền đương nhiên là muốn trả lại công đạo cho hắn.
Nếu như người phụ nữ kia không phải là Đông Phương A Mộc Nhĩ thì chắc chắn Đông Phương Thanh Huyền sẽ chẳng thèm nhíu mày lấy một cái mà trực tiếp giải quyết mọi chuyện
Nhưng nói cho cùng, hắn ta vẫn phải bảo1vệ cho muội muội của mình..
Vậy nên, hôm nay hắn ta tới, mặc dù chỉ đưa một chiếc khăn thêu, cũng không nói gì nhưng lại cũng thể hiện ý tứ hết sức rõ ràng – hắn ta dùng bí mật của quán rượu Như Hoa để áp chế Triệu Tôn, từ đó bảo vệ cho A Mộc Nhĩ.
“Vậy nên việc chàng nhận chiếc khăn thêu kia là thể hiện sự đồng ý sao?”
“Hắn ta nói sẽ không còn lần sau, nếu còn có lần sau, hắn ta sẽ đích thân ra tay xử lý.” Triệu Tôn vừa dứt lời, thấy nàng không có biểu hiện gì, cũng không rõ vui buồn hờn giận ra sao thì ánh mắt dần trầm xuống, khẽ nâng cằm nàng lên: “A Thất, hiện6giờ không có gì quan trọng hơn sự an toàn của nàng và con, nàng có hiếu không?”
Sao Hạ Sơ Thất có thể không hiểu chứ? Tình cảnh hiện giờ của hai người bọn họ đang vô cùng gian nan
Ở kinh sư này, mỗi bước bọn họ đi đều giống như đang đi trên băng mỏng, nếu xảy ra bất cứ sự cố nào thì mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn nổi
Triệu Thập Cửu có trù tính riêng của Triệu Thập Cửu, nàng tin rằng cuối cùng hắn cũng sẽ xoay chuyển được càn khôn, gạt bỏ mây đen để ánh trăng soi rọi
Nhưng trong cơn phong ba bão táp sắp tới, gây nhiều thù oán cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhất là đối với kẻ4địch như Đông Phương Thanh Huyền thì càng không thể lấy cứng đối cứng được.
“Triệu Thập Cửu, thiếp đùa với chàng thôi, thiếp không hề trách chàng
Người làm chuyện lớn thì không nên câu nệ tiểu tiết, nếu thiếp thật sự vì một chuyện nhỏ thế này mà khiến chàng khó xử thì thiếp làm sao có thể làm thê tử của chàng được? Làm sao có thể sánh vai cùng chàng mà xông pha thiên hạ chứ?”
“Ta biết.” Hắn nắm chặt bờ vai nàng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về: “Trên đời này không có ai hiểu rõ ta hơn A Thất cả” Nói đến đây, ánh mắt của hắn rủ xuống, rơi vào bờ môi của nàng, hắn nhẹ nhàng hôn lên đó một cái: “Chỉ cần có3nàng, bất luận thành hay bại, đời này của ta thể là đủ rồi!” “Triệu Thập Cửu!” Hạ Sơ Thất phản ứng lại, ôm chặt thân thể cường tráng của hắn, cánh mũi chua xót
Trong nghịch cảnh mà lại có thể ôm chặt nhau thâm tình thế này, hai người bọn họ đều xúc động không thôi, ôm nhau, hôn nhau, cả hai đều cảm thấy trái tim mình càng sát gần nhau hơn, dù thế gian có phong ba bão táp đến mức nào thì cũng không thể chia cắt hai người bọn họ.
Một hồi lâu sau, đợi hắn lưu luyến thả môi mình ra, Hạ Sơ Thất mới ngừng suy nghĩ, thở dài
“Chuyện ở Đông Uyển cũng không phải do một mình A Mộc Nhĩ làm đúng không?” Nàng đột nhiên cảm khái như vậy khiến Triệu Tôn hơi nhíu mày, “A Thất...”
Hạ Sơ Thất vuốt ve gương mặt của hắn, rướn mối qua hôn một cái rồi cười nói, “A Mộc Nhĩ không phải là mấy cô gái ngực to não ngắn, nàng ta dám đối nghịch với Đông Phương Thanh Huyền, dám mạo hiểm việc bị chàng phát hiện để làm ra chuyện nguy hiểm như vậy thì chắc chắn đã được người nào đó chỉ điểm hoặc là có ai đó đã hứa hẹn với nàng ta
Nếu không thì sao nàng ta lại ngu ngốc như vậy chứ? “ Nàng không nói thẳng người đó là ai nhưng Triệu Tôn đương nhiên đã nghĩ ra
Đôi mắt sâu thẳm như nước hồ của hắn khẽ gợn sóng, hắn nghiêm túc xoa tóc nàng.
“A Thất, nàng cũng biết rồi à?”
Hạ Sơ Thất gật đầu, “Thái hoàng thái hậu đã lâu không để ý tới chuyện trong triều mà trong chuyến đi tới Đông Uyển lại gọi tên thiếp, muốn thiếp đi, khi đó thiếp đã thấy là lạ rồi
Bà ta hẹn thiếp, lại hẹn cả A Mộc Nhĩ, chuyện này chỉ đơn giản là muốn mượn đao giết người mà thôi
Điều này chàng cũng hiểu rõ, đúng không?”
Đối với người đã nuôi lớn Triệu Thập Cửu là thái hoàng thái hậu, Hạ Sơ Thất thực sự vẫn không biết rốt cuộc là hắn có tình cảm gì với bà ta
Thấy hắn trầm mặc không đáp, nàng mỉm cười, vươn tay chống lên vai hắn, nhẹ nhàng đẩy hắn nằm ngửa ra giường, còn nàng thì cưỡi lên eo của hắn, vươn tay xoa bóp hai huyệt thái dương cho hắn.
“Triệu Thập Cửu, thật ra chàng vẫn luôn rõ ràng hơn bất cứ ai, vị thái hoàng thái hậu kia từ trước tới nay chưa từng thực sự yêu thương chàng
Bà ta không chỉ chưa từng coi chàng là nhi tử, năm đó, chuyện Cống phi âm thầm cất giấu chân dung hoàng để tiền triều đương nhiên không thể không liên quan gì tới bà ta
Dưới hiền danh của bà ta rốt cuộc đã thẩm bao nhiêu máu tươi, chàng không phải chưa hề hay biết, đúng không?”
Hai mắt Triệu Tôn dần nhắm lại, chỉ còn hai hàng mi khẽ rung rung, như ngủ lại như không.
Nhưng Hạ Sơ Thất biết hắn chưa hề ngủ
Nàng cũng không biết tình cảm mà Triệu Thập Cửu dành cho thái hoàng thái hậu là thế nào, nàng muốn nhắc nhở hắn đừng để bị một con cọp đội lốt cừu, lúc nào cũng giả bộ dịu dàng lừa gạt
Nhưng dù trong lòng nàng nghĩ như vậy nhưng nàng cũng có thể hiểu được, từ năm sáu tuổi, Triệu Thập Cửu đã bị đưa khỏi điện Nhu Nghi để đến cung Khôn Ninh, từ đó được Trương hoàng hậu nuôi nấng, chăm sóc suốt mười năm trời
Không cần biết Trương Hoàng hậu nghĩ thế nào, nhưng chí ít ở bên ngoài, bà ta vẫn dành cho Triệu Thập Cửu tình thương của người mẹ, đó cũng là tình mẫu tử duy nhất mà hắn nhận được sau khi rời khỏi Cổng Phi.
Đôi khi, không thể quá thúc ép một người được.
Đặc biệt là về mặt tình cảm.
Suy nghĩ một chút, nàng lại tăng lực xoa bóp cho hắn: “Có thoải mái không?” Triệu Tôn mở to mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của nàng, lại thêm hai gò má trắng nõn không chút tì vết của nàng thì cổ họng căng chặt, mà nàng thì lại hồn nhiên không hề hay biết, cứ thể cúi thấp đầu, mấy lọn tóc của nàng chạm vào cổ hắn, vừa ngựa ngứa, lại vừa tê tê, trộn lẫn với mùi hương thiếu nữ không giống người thường khiến hắn không khởi động tình, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên trán minh của nàng không khác gì bàn ủi, đang không ngừng chạm vào các dây thần kinh của hắn.
“Nửa đêm không búi tóc, tơ rũ phủ hai vai, rủ trên người tình lang, yêu kiều không kể xiết.” Trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn vẫn mạnh mẽ áp chế cảm xúc của bản thân, nói một câu bằng giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng nhưng lại vô cùng gợi đòn.
“Bị người ta cười trên người..
mà có thể thoải mái được sao?”