*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Năm...”
“ “Bốn...”
“Đừng!” Ánh mắt Triệu Miên Trạch hơi trầm xuống, hắn ta cắn chặt răng, “Nàng muốn làm gì, ta sẽ theo nàng, ta chiều theo ý nàng là được chứ gì? Tiểu Thất, nàng ra đây trước đã, ra đây rồi hai chúng ta nói tiếp, được không?”
“Không được!” Hạ Sơ Thất liếc Triệu Miên Trạch một cái
Dưới ánh đèn mờ mờ, mặt hắn ta có vẻ hơi kinh hoàng
Nếu loại bỏ những việc bẩn thỉu mà tên họ Triệu này đã từng đối đãi với Hạ Sở, thì cho dù hắn ta không có thân phận cao quý như thế này thì thật ra cũng là một người đàn ông tuấn tú khiến phụ nữ yêu thích
Chỉ đáng tiếc, phung phí của trời.
Vẻ ngoài đẹp mã mà lại lãng phí như thể.
Nàng thở dài một tiếng, nói tiếp: “Không cần ra ngoài nói, nói ở đây đi
Ta muốn xuất cung trước, ta muốn từ phủ Ngụy quốc công danh chính ngôn thuận gả vào trong cung, ta muốn tế trời hành đại lễ, ta muốn người trong thiên hạ đều biết ta là chính thất, chứ không phải là nhân tình của hoàng đế, còn chưa kết hôn đã ngủ với hoàng đế rồi.”
Nàng nói cực kỳ thô, một từ “ngủ” này làm cho Hà Thừa Ân nghe mà phải chau mày lại, Tiêu Ngọc cũng không nhịn được mà họ lên, chỉ có Triệu Miên Trạch như đã quen, nhìn nàng, rồi lại muốn đi về phía trước, nhưng hắn ta vừa tiến lên trước một bước thì đã bị Tiểu Ngọc ngăn lại
“Bệ hạ, cẩn thận...”
Bọn họ lo lắng cho sự an toàn của hắn ta, nhưng trong lòng Triệu Miên Trạch không tin là nàng sẽ đốt thật.
“Được, ta đồng ý với nàng
Nàng bỏ nến xuống, ra đây nói chuyện.” “Ngươi hạ chỉ trước, ta mới ra ngoài.” Hạ Sơ Thất chau mày.
Triệu Miên Trạch biến sắc, nhìn vào mắt nàng, hận tới cực điểm
Hắn ta suy nghĩ một lát, không gọi người lập chiếu chỉ mà đột nhiên giơ tay áo, khua khua tay.
“Các ngươi ra ngoài trước, ta có lời muốn nói với hoàng hậu.”
“Bệ hạ!” Tiếu Ngọc sợ hãi, “Nguy hiểm.”
“Ra ngoài.”
Triệu Miên Trạch như thể không kiên nhẫn được nữa, hiểm khi nào lại nghiêm giọng như thế
Cuối cùng Hà Thừa An và Tiêu Ngọc cũng không nói lời nào nữa, từ từ lùi ra, đứng ở ngoài tẩm cung
Trong phòng tĩnh mịch, chỉ có hai người, Triệu Miên Trạch chau mày, nhìn qua chỗ nàng lần nữa
“Tiểu Thất, tắt lửa đi.” “Tắt đi rồi sẽ không thấy gì nữa.” Vì sự an toàn của mình, lúc Hạ Sơ Thất đổ dầu đèn, nàng đã tắt hết nên trong phòng đi
Bây giờ chỉ còn lại một cây trên tay nàng.
Triệu Miên Trạch thấy bộ dạng cười mỉm của nàng thì cảm thấy không hiểu được tâm tình nàng lúc này
Nhưng dù cho nàng làm vậy vì để ép hắn ta làm theo yêu cầu của mình hay là một lòng muốn chết thật thì trong căn phòng rải đầy dầu đèn này, nàng cầm một cây nến cháy như vậy là cực kỳ nguy hiểm, hắn ta chỉ muốn dỗ nàng ra ngoài rồi nói.
“Tiểu Thất, sao nàng phải khổ sở ép ta tới nước này?”
“Là người đang ép ta.” “Được, ta không bắt nàng thị tẩm nữa, nàng theo ta ra ngoài trước...”
“Bệ hạ, ngươi đừng có hiểu lầm
Điều kiện của ta không chỉ là không thị tẩm, là ta muốn xuất cung.” Hạ Sơ Thất rất kiên quyết, thấy hắn ta chau mày, vẫn không chịu nhượng bộ thì lại bật cười, “Không phải người đang nghĩ ta không dám đốt thật đấy chứ? Ngươi sai rồi, ta không cha không mẹ, không có gì cả, tới Triệu Thập Cửu cũng không nhớ ta nữa, ta có gì phải sợ? Ta chẳng sợ gì hết
Cùng lắm thì hóa thành tro bụi sớm một chút là xong, như vậy cũng sớm được gặp cha mẹ, chỉ xin kiếp sau đầu thai chuyển kiếp, đừng gặp lại ngươi.”
Nhìn ánh lửa lập lòe trên tay nàng, ánh mắt Triệu Miên Trạch nguội lạnh
“Nàng không muốn ở bên ta như vậy sao?”
Trong ánh sáng chớp nhảy đó, Hạ Sơ Thất nhìn thấy một tia đau khổ trong đáy mắt hắn ta, ngón tay hơi dừng lại, mím chặt mối đối mặt với hắn ta, đột nhiên không biết nên nói gì
Suy nghĩ một lúc, nàng mới trầm giọng, có thêm vài phần chân thành.
“Nếu như người chịu cho ta một từ được, ta sẽ rất cảm kích ngươi.” “Được” mà nàng nói chính là rời khỏi ta đúng không?” Hắn ta cười khổ
“Ta chỉ muốn xuất cung.” Nàng nói như đinh đóng cột.
“Không được.” Hắn ta trầm giọng, từng bước tiến về hướng nàng, “Tiểu Thất, nàng cũng nói rồi, Triệu Tôn đã quên nàng, nàng hà tất phải khổ sở giữ gìn vì hắn? Theo ta không được sao? Coi như quá khứ ta phụ nàng, nhưng bây giờ ta đã cho nàng ngôi vị hoàng hậu, yêu nàng, coi trọng nàng
Phần tôn vinh này, nàng thấy có biết bao nhiều phụ nữ cầu mà không được? Nàng thì...”
“Có phúc mà không biết hưởng hả? Có phải người cho là như vậy đúng không?” Hạ Sơ Thất tiếp lời, thản nhiên lùi lại một bước, ngồi lên giường, giọng lạnh lùng.
“Triệu Miên Trạch, ta từng cho rằng người chỉ là không biết yêu thôi.” Yết hầu Triệu Miên Trạch trượt nhẹ, muốn nghe câu sau của nàng.
“Vậy bây giờ thì sao?”
Nàng mỉm cười, ánh mắt trở nên long lanh trong ánh lửa, “Bây giờ ta phát hiện, trước kia ta nói đúng rồi
Ngươi thật sự không hiểu tình yêu, cho dù ngươi đã trải qua sai lầm, trải qua rất nhiều chuyện, người vẫn không hiểu được, yêu một người không phải là chiếm hữu, mà là để người đó có thể sống thật tốt.” Triệu Miên Trạch cười lạnh một tiếng.
Hắn ta đi về phía trước giường, một bước rồi lại một bước
Lúc Hạ Sơ Thất nhếch mép sắp đốt màn, hắn ta mới ngừng lại
“Tiểu Thất, nếu không có được, vậy yêu có tác dụng gì?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta chẳm chằm.
Trên thực tế, nàng đánh vào tâm lý của Triệu Miên Trạch chỉ là để ép hắn ta mà thôi, còn về vấn đề “Yêu một người rốt cuộc là chiếm hữu hay là buông tay”, thật ra bản thân nàng cũng không rõ được cái nào mới là đúng
Yêu một người, nếu không thể ở bên nhau, vậy thì làm sao mà yêu đây?
Triệu Miên Trạch đứng im nhìn nàng một chốc, cúi đầu thắt lại đai áo choàng.
“Có thể nàng nói đúng, ta không hiểu
Nhưng ta từng nói rồi, dù lên trời hay xuống địa ngục, ta cũng sẽ không buông tay
Nếu nàng cố chấp muốn đốt, thì nàng đốt đi.”
Hạ Sơ Thất ngây ra.
Nàng không ngờ Triệu Miên Trạch chỉ sau một thời gian ngắn hoảng loạn đã lại điềm tĩnh như thường
Hắn ta làm như vậy, nếu không phải bản thân yêu thật, tới chết cùng cũng không sợ, thì chỉ có một khả năng - nàng đã đánh giá quá thấp hơn ta, hắn ta nhìn thấu nàng rồi.
Nhìn khuôn mặt hắn ta càng lúc càng gần, Hạ Sơ Thất không do dự nữa, đã tới nước này, chỉ có thể được ăn cả ngã về không
Mặt nàng trắng bệch, cười buồn rầu, giơ cây nến lên, muốn đốt ga giường có dầu đèn
Triệu Miên Trạch biến sắc, phi tới như bay, ôm lấy nàng
Nàng liều mạng vùng vẫy, hắn ta siết chặt hai tay, hai người giằng co vài lần, hắn ta giằng được cây nến, lập tức thổi tắt
Xung quanh tối đen như mực
Hắn ta thở gấp, “Tiểu Thất, nàng điên rồi à?” Dường như thấy nàng dám đốt thật, hắn ta giật mình, cơ thể cứng đơ, hai tay ôm nàng càng siết càng chặt, gần như nghẹt thở
Hạ Sơ Thất cười lạnh, đẩy mạnh hắn ta: “Hôm nay ngươi có thể ngăn cản ta, nhưng không ngăn nổi ngày mai, dù ngày mai ngăn được, cũng không thể ngăn được cả đời
Người chỉ có hai lựa chọn, để ta xuất cung, hoặc là nhặt xác ta.” Triệu Miên Trạch ôm chặt nàng vào lòng, mặc cho nàng vùng vẫy thì vẫn chỉ ôm nàng mạnh hơn, rất lâu không lên tiếng
Hai người run rẩy trong đêm tối, hắn ta thở hổn hển, hơi thở nóng rực phả lên đầu nàng
Nỗi buồn bực, căm hận khó nói thành lời cứ dấy lên không ngừng trong lồng ngực.