Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 823: Tam công tử và sói (3)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Triệu Tôn thả rèm cửa xuống, vẻ mặt trầm xuống, không nói gì nữa.

Người đương thời coi trọng tôn ti đích thú, trước giờ đều là tôn trọng dòng chính coi thường dòng thứ. Nhưng người nào sáng suốt nhìn đều biết, Triệu Tôn dù là con út thứ xuất của lão Hoàng đế thì hắn cũng không quá kính sợ Tam điện hạ dù nhìn bề ngoài thì vẫn cho y thể diện, không hề thấy sơ hở gì. Nhưng nếu hắn không kính trọng thì sao mấy ngày trước lại cứ muốn đến phủ Cẩm Thành thăm y?

Có điều dù Hạ Sơ Thất có tò mò cỡ nào cũng không dám hỏi vào lúc này. Trước đó trên xe ngựa, nàng đạp Triệu Tôn xuống, còn xé áo choàng của hắn làm “băng vệ sinh truyền thống”. Tuy rằng lúc ấy Triệu Tôn bị nàng gào lên “Còn kêu nữa là ông đây rút ra trả người luôn” dọa, sau đó lại không nói gì với nàng, rõ ràng còn đang ghi thù.

“Gia, ngài vẫn còn tức sao?”

Nàng nghiêng đầu cong môi, thức thời đùa hắn.

“Đến rồi, cút xuống!” Khuôn mặt Triệu Tôn lạnh tanh, hết sức khó coi.

Hạ Sơ Thất cười, liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi đó, không phải ta đã nói rồi à? Ta đâu còn cách nào khác, đó là phương án khẩn cấp rồi, người hiểu không?! Được rồi, nếu ngươi không vui thì đợi ta dùng xong, người có thể cầm về, tìm người giặt sạch khâu lại, khéo còn mặc được hẳn ba năm, tức gì chứ?”

Sắc mặt Triệu Tôn không thể đen hơn được nữa. Hạ Sơ Thất thấy thế thì vội vàng khom người định nhảy ra khỏi xe. Nhưng vừa bước được một chân, nàng ngừng lại quay đầu cười nhe răng, túm lấy mảnh vải thừa từ áo choàng của hắn.

“Chất vải đẹp thế này, vứt thì tiếc lắm nhỉ? Yên tâm, sau này ta sẽ tự khâu lại áo rồi trả cho ngươi.”

“Ngươi con mẹ nó còn chưa cút!” Xem ra là tức giận thật rồi. Hạ Sơ Thất cắn môi dưới ngăn tiếng cười, nhảy “phịch” ra khỏi xe ngựa, chạy thẳng tới của viện chung phía Tây mới khom người cười phá lên.

Một lát sau, nàng vui đủ rồi mới họ một tiếng, đi vào viện chung phía Tây, gọi to. “Lan Đần, ta về rồi đây!”.

Gần như là trong chớp mắt, một người đàn ông khỏe mạnh lao nhanh tới. Bóng người lóe lên, nàng còn chưa nhìn rõ thì đã bị Lan Đần ôm chặt lấy. “Thảo Nhi, muội đi đâu thế? Ta không thể tìm thấy muội, còn tưởng muội không cần ta nữa.”

“Ha ha, không sao, không sao, không phải ta đã trở lại rồi sao?” Hạ Sơ Thất vỗ cánh tay hắn như dỗ trẻ con, mãi mới thoát ra khỏi người cao lớn như hắn, bịa một “câu chuyện bà ngoại sói” rách nát để gạt hắn, kéo hắn vào trong nhà.

“Thảo Nhi, muội đói không? Bà ngoại sói có cho muội ăn không?”

Lan Đần là người thật thà, nàng nói gì hắn tin đó. Nhưng hắn khờ khạo hỏi thể thì Hạ Sơ Thất lại bật cười, “No lắm, bà ngoại sói... không đấu lại muội, sau đó bị muội chọc tức mà chết, muội mới thoát được đấy.”

Lan Đần “à” một tiếng. Đợi nàng vào phòng ngồi lên giường, hắn mới xoa khẽ đôi mắt sưng đỏ, nói thầm, “Thảo Nhi, chúng ta về thôn đi.”

“Vì sao?” Hạ Sơ Thất nghiêng đầu thăm hỏi, “Có chuyện gì à? Không thích ở đây?”

Lan Đần chau mày, mặt mũi đần độn nhưng trả lời thành thật, “Hôm qua ta nghe Mai Tử tỷ tỷ nói trong cái giếng cũ ở thôn ta phát hiện một tảng đá lớn... Bên cạnh khối đá đó còn có tẩu tử nhà họ Lưu, là tẩu tử nhà họ Lưu lén sờ ta ấy... Nàng ta chết... Bị quỷ đè chết...”

Hạ Sơ Thất sửng sốt, nàng đương nhiên sẽ không nói cho hắn biết nguyên nhân cái chết của Lưu Thị, chỉ cười đè lại bờ vai của hắn ngồi trên băng ghế, an ủi hắn, “Tẩu tử Lưu gia là người xấu, ông trời trừng phạt ả ta đó, huynh đừng sợ.”

Lan Đần cúi đầu, mãi sau mới nói.

“Ta không sợ, ta đang lo.”

Hạ Sơ Thất kỳ quái, “Lo cái gì?”

“Thảo Nhi...” Lan Đần không ngẩng đầu lên, cứ cúi đầu mãi như thế, một mình lẩm bẩm, “Hai ta về thôn đi, ta nhớ Tam thẩm nương... Còn nữa, lần trước Tam thấm nương đã nói với ta rồi, khi nào về sẽ thu xếp chuyện thành thân của hai ta.”

Thành thân? Tâm tình Hạ Sơ Thất chùng xuống, “Lan Đần, ta...”

Nàng không biết nên giải thích cho Lan Đần thể nào, nàng không muốn lấy hắn. Nàng có thể coi hắn như người thân, đối xử với hắn như đứa trẻ, hoặc nuôi hắn. Nhưng là một cô gái có tư tưởng độc lập hiện đại, dù xuyên không tới đây nàng tuyệt đối không thể chấp nhận lấy tình yêu và hôn nhân của mình thay thế cho Hạ Thảo.

“Muội làm sao vậy? Thảo Nhi?”

Nhìn sự ngây ngô của hắn, nàng suy nghĩ một chút rồi vẫn quyết định nói thật. “Lan Đần, ta không thể gả cho huynh” Lan Đần hơi sửng sốt, nhìn nàng, suy nghĩ lâu mới cúi đầu xuống, lúng túng hỏi, “Muội thích Tấn Vương gia hả? Muốn làm vợ ngài ấy?

“Huynh nghe ai nói?” “Bọn họ đều nói... đều nói muội là người của Tấn Vương gia. Ta nói muội là vợ của ta, bọn họ không tin.”

Trong lòng Hạ Sơ Thất xót xa, trước nay nàng luôn cợt nhả nhưng lần này lại nghiêm túc ngồi bên cạnh hắn, giải thích cho hắn như người lớn, “Lan Đần, chuyện này không liên quan tới ngài ấy. Muội không lấy ngài ấy, cũng không thích ngài ấy. Thế nhưng, hai người phải yêu nhau rồi mới thành thân được. Tình yêu là cái gì? Ta cũng không biết, nhưng việc ta tốt với huynh không phải tình yêu. Huynh cũng không yêu ta, đó chỉ là thói quen mà thôi, huynh hiểu không?”

Lan Đần lắc đầu, tội nghiệp nắm lấy tay nàng, viền mắt đỏ lên.

“Thảo Nhi, muội không cần ta nữa à?”

“Ngốc không thế? Sao ta không cần huynh được? Hai việc này khác nhau mà.”

Nếu nàng muốn bỏ hắn thật thì sao có thể kéo dài đến tận bây giờ, chịu oan những khổ đau kia?

Nàng thở dài, nhìn thẳng vào mắt Lan Đần, “Lan Đần, dù ta không làm vợ huynh được, nhưng vẫn có thể làm tỷ tỷ của huynh, là người thân của huynh, nơi để huynh dựa vào. Ta không bao giờ bỏ rơi huynh, chúng ta sẽ luôn bên nhau, hiểu không?”

Lan Đần vừa nghe thấy câu “luôn bên nhau” thì vui vẻ trở lại. Hắn toét miệng cười hì hì, “Được, Tam thẩm nương nói luôn bên nhau chính là một đối. Thảo Nhi, ta với muội là một đôi.”

Hạ Sơ Thất cạn lời.

“Thảo Nhi, ở chỗ Vương gia tốt thật đấy, nhưng không có Tam thấm nương, ta vẫn muốn về thôn.” Lan Đần lại nói, lén xem tâm tình nàng, thấy nàng không nói gì thì cố gắng thuyết phục nàng, “Tam thấm nương rất tốt với ta, bà ấy là người tốt. Ta đói sẽ cho ta ăn, ta mệt bà ấy sẽ cõng ta sau lưng mà chạy...” Lan Đần như rơi vào dòng cảm xúc, giọng nói nhỏ dần. Nhưng lời của hắn lại khiến Hạ Sơ Thất hoảng sợ.

“Tam thấm nương cõng huynh chạy? Huynh to như vậy, bà ấy cõng sao được?” Lan Đần lắc đầu, “Không biết.”

Hạ Sơ Thất lại truy hỏi, “Chuyện xảy ra lúc nào?” Lan Đần lại lắc đầu, “Không nhớ.” Nàng thở dài bất đắc dĩ, “Vậy Lan Đần, huynh nhớ những gì? Nhớ cha mẹ mình là ai không?” Ánh mắt hắn thoáng vẻ hoang mang, dường như đang cố gắng tự hỏi và nhớ lại. Nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu, “Ta không nhớ gì cả.”

Hạ Sơ Thất càng thương hắn hơn, xem ra Lan Đần là người đáng thương, tan cửa nát nhà rồi chạy nạn tới đây. Nhưng Tam thẩm nương nhìn khôn khéo giỏi giang, miệng lưỡi nhanh nhẹn thì cũng không dễ gì mới có thể nuôi Lan Đần vô tư lự đến giờ.

Nàng suy nghĩ một chút, ngồi xổm người xuống, an ủi Lan Đần, “Tạm thời chúng ta chưa đi được. Nhưng mà huynh yên tâm đi Lan Đần, không lâu nữa ta có thể đưa huynh ra khỏi đây. Chúng ta sẽ không ở nhà rách, không ăn bánh bao chay, cũng không ai dám bắt nạt huynh. Đợi một thời gian nữa, được không? Huynh ngoan ngoãn nghe lời nhé?”

“À, được.” Lan Đần do dự một chút, lại hỏi, “Vậy muội có làm vợ ta không?” Vấn đề lại bị vòng lại. Hạ Sơ Thất nghĩ rồi nói, “Sau này ta giúp huynh tìm vợ nhé? Xinh đẹp, sinh được em bé.” “Không cần, ta chỉ cần muội thôi.” Lan Đần lắc đầu nguầy nguậy.

Hạ Sơ Thất cảm thấy như tú tài gặp phải quan binh. May Lan Đần không phải là người thông minh, nàng thoáng suy nghĩ rồi đổi chủ đề, dời sự chú ý của hắn, “Lan Đần, hai ngày ta không ở đây, huynh sống có tốt không? Ở đây có ai bắt nạt huynh không? Ăn đủ no không?”

“No lắm.” Quả nhiên Lan Đần bị trúng chiều, quên ngay việc muốn cưới nàng làm vợ, “Hai hôm nay ta ăn no lắm, cũng không ai dám bắt nạt ta cả. Mai Tử tỷ tỷ nói, ai bắt nạt ta thì Vương gia sẽ lấy đầu họ, bọn họ không dám. Mai Tử tỷ tỷ lấy rất rất nhiều bánh bao trắng, vừa thơm vừa nhiều thịt. Mai Tử tỷ tỷ còn cho ta ăn trái cây, tỷ ấy đối tốt với ta lắm.”

Lan Đần này, dù đần một chút nhưng vẫn biết là ai thật lòng tốt với hắn.

Hạ Sơ Thất nghe hắn kể lại như học sinh tiểu học nói chuyện với phụ huynh, báo cáo chi tiết tình hình trong hai ngày qua. Nàng lắng nghe chuyện nhà, nghĩ đến quan tài và mưa to lũ lụt quả là địa ngục nhân gian. “Mai Tử, cảm ơn.”

Đợi khi Mai Tử trở lại, Hạ Sơ Thất đã thu xếp tốt cho Lan Đần, cũng xử lý tốt cho bản thân.

Mai Tử cười hì hì, “Cảm ơn muội làm cái gì?”

Hạ Sơ Thất mím môi vui vẻ, “Lan Đần nhà tỷ làm phiền muội quá.” “Sở Thất, tỷ đừng xa lạ với muội, tỷ nhìn mặt muội nè.” Mai Tử mỉm cười xoay một vòng trước mặt nàng, “Thấy gì chưa?” Những vết sẹo do mụn đã mờ dần, chấm đỏ cũng đã ít đi nhiều.

Đương nhiên là Hạ Sơ Thất biết, nhưng cố ý đùa nàng ấy, chau mày nói, “Không, có thấy gì đâu.”

Mai Tử là một cô bé đơn giản, chu môi, cố tình làm vẻ mất hứng nhìn nàng, “Không thấy mặt muội đẹp hơn à? Sở Thất, đều là công lao của tỷ, nên muội mới giúp tỷ chăm sóc cho Lan Đần, là việc muội nên làm. Hơn nữa Lan Đần cũng tốt lắm, huynh ấy còn giúp muội làm việc nặng, việc gì cũng giành làm với muội, cũng không đần như muội nghĩ.”

Hạ Sơ Thất xoa vai nàng ấy, chớp chớp mắt, “Là đại ân không thể báo đáp nổi đúng không?” Mai Tử ríu rít như chim sẻ nói mấy câu rồi mới nhớ, bèn mở hộp gỗ khắc họa ban nãy đem vào nhà, vừa lấy đồ ra vừa cười nói: “Sở Thất, Nguyệt Dục tỷ tỷ dặn muội mang cái này tới cho tỷ.”