“Thanh Huyền được biết, Phạm Tòng Lương dùng tấm bia đá giả ngàn năm phạm tội khi quân, chính là do nô bộc Sở Thất của ngài xúi giục gây nên. Bổn tọa có bằng2chứng, có căn cứ.” Dùng một chút, Đông Phương Thanh Huyền nở nụ cười mang ý sâu xa như biết rõ hết, nói đầy ẩn ý:
“Thanh Huyền hi vọng, điện hạ cũng sẽ không dung8túng cho kẻ gian này mới phải?” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn hắn ta, mặt không biểu cảm, nhưng cảm giác lạnh lẽo lại tỏa ra bốn phía. “Bổn vương cũng khuyên người một câu.6Người của bổn vương, ngươi không động vào được đâu.” Nói xong, hắn lạnh lùng nheo mắt, giọng nói lạnh lẽo như xuyên mấy phá sương, nặng nề quát:
“Dẫn đi!”
***
Hạ Sơ Thất chưa làm bánh3hoa hồng bao giờ. Trước đây nàng đã làm không ít bánh ngọt, cũng khá ngon. Nhưng ở thời đại này, nguyên liệu hay dụng cụ làm bánh đều không dễ tìm. Nghe Mai Tử5nói xong, nàng đột nhiên hứng chỉ, kéo Mai tử vào bếp nhóm lửa cho nàng, định làm bánh hoa hồng mà Triệu Tôn từng ăn khi bé.
Đã vào tháng Chạp rồi nên dĩ nhiên là không có hoa hồng mới hái. Cũng may nơi đây có sự giao thoa thực phẩm giữa Tứ Xuyên và Vân Nam. Ở huyện Thanh Cương có tộc người Vân Nam dùng cánh hoa hồng tươi làm thành đặc sản “kẹo hoa hồng”, có thể sử dụng tạm thời thay thế cũng được. “Sở Thất, tỷ làm gì thế?” Mai Tử giúp nàng nhóm lửa, tò mò hỏi. “Bánh hoa hồng” Hạ Sơ Thất nhếch môi vui vẻ, trong lòng như có con thỏ nhảy nhót. “Có ngon không?”
“Tỷ cũng không biết, chưa ăn bao giờ.”
Trò chuyện câu được câu chăng với Mai Tử, Hạ Sơ Thất dựa theo tínhớ về trình tự làm những món bánh khác. Đầu tiên là trộn bột gạo nếp với bột gạo tẻ, dùng nước hòa tan đường hoa hồng vốn để làm nhân, lại trộn lẫn với hỗn hợp bột vừa rồi, cẩn thận khuấy đều, rồi lại nhào nặn mới về thành hình tròn, đặt trong lồng hấp.
“Mai Tử, thổi lửa to lên.”
“Vâng.”
Mai Tử đáp lời, thỉnh thoảng thò đầu ra, tò mò vì sao lại làm bánh hoa hồng này. Nhưng nàng ấy có hỏi thế nào thì Hạ Sơ Thất cũng không trả lời.
Trong lòng nàng không muốn chia sẻ bí mật này với Mai Tử hay bất cứ ai. Đây là bí mật giữa nàng và Triệu Tôn. Nhất là chuyện mà ngay cả bà tám Mai Tử cũng không biết, nghĩa là Triệu Tôn chưa bao giờ nói chuyện này với người khác.
Ngọn lửa nổ tí tách tí tách trong bếp.
Trái tim nàng đập thình thịch.
Hôm nay lúc đi, Triệu Tôn đã nói có gì đó muốn đưa cho nàng.
Sẽ là cái gì đây? Nàng đoán, rồi lại cảm thấy hôm nay nếu đã là sinh nhật hắn thì nàng làm bánh hoa hồng cũng đã coi như là anh em tốt lắm rồi. Ừ, coi như đã báo đáp hắn vì hôm nay đã bảo vệ nàng và Lan Đần.
Tìm ngàn cái cớ để bản thân làm bánh hoa hồng, nàng luôn tránh né nghĩ đến nguyên nhân thực sự. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên vì bị Mai Tử hun lửa, trông đẹp hơn bình thường biết bao nhiêu.
“Sở Thất...”
Mai Tử nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt nàng, chu môi.
“Sao muội thấy hôm nay tỷ cứ là lạ nhỉ?”
“Vậy sao?” Hạ Sơ Thất che khuôn mặt nóng lên, hoàn toàn không biết mình đang giống như cô gái nhỏ chìm vào mối tình đầu. “Đương nhiên là có.” Mai Tử ghét bỏ, xùy một tiếng, “Nhất định là tỷ có chuyện gì mà không nói cho muội biết.”
“Nào có? Đừng đoán mò nữa.”
“Được rồi, được rồi, tỷ nói không có thì không có. Nhưng mà Sở Thất, muội chợt nhận ra nếu trên trán tỷ không có vết sẹo này thì tỷ sẽ đẹp lắm đấy.” Mai Tử như Columbus phát hiện ra đại lúc mới, nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Sơ Thất. Nàng ấy nhìn đến nỗi Hạ Sơ Thất da mặt dày như vậy mà cũng phải ngượng ngùng. Tính toán thời gian chưng bánh, Hạ Sơ Thất nói đáp qua loa với Mai Tử, lòng lại như bôi mật, trở nên ngọt ngào. Không thể nói đó là cảm giác gì, cứ như về lại thời ngây thơ tuổi mười lăm vậy. Lát sau, khi mùi thơm trong nồi cuối cùng cũng bay ra, nàng gọi to Mai Tử.
“Mau, mau, mau tắt bếp đi, đừng nấu nữa.”
“Oa, thơm quá!”
Dùng tro diệt lửa, Mai Tử mau chóng đứng dậy, nhìn nồi bánh hoa hồng được mở ra, hít hà. Con sâu tham ăn ngoi lên, nàng ấy vươn tay định lấy. “Xê ra, xê ra!” Hạ Sơ Thất dữ dằn hất tay nàng ấy, “Không phải cho muội ăn.”
“Vậy tỷ cho ai ăn?”
Mai Tử thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên thì nheo mắt suy nghĩ, chợt hiểu ra. “Oa, muội hiểu rồi, tỷ làm cho gia? Phải không?”
“Suỵt!” Hạ Sơ Thất bịt miệng nàng ấy, hung dữ nói, “Đừng nói lung tung. Chẳng phải hôm nay hắn đã giúp ta và Lan Đần sao? Ta là người tốt bụng, dù thế nào cũng phải cảm ơn người ta chứ? Hơn nữa, ta lại không có gì thứ gì, nên muốn tự mình làm ít bánh ngọt, chuyện này không được nói cho ai. Biết không?”
Mai Tử vội vàng gật đầu.
Nhưng đôi mắt nàng ấy lại cong cong như trăng khuyết vì cười.
Hạ Sơ Thất rất hài lòng vì sự phối hợp” của nàng ấy. Sau đó, nàng lại tỉ mẩn dùng đường hoa hồng đã tan ra, đổ lên thành từng cánh hoa tạo thành đóa hoa hồng, sau đó mới cười híp mắt bỏ những miếng bánh ngọt vào hộp cơm xinh đẹp, đi thẳng từ nhà bếp lên Ngọc Hoàng các. “Ái chà, Sở tiểu lang có việc gì thế?” Nàng vừa tới cửa thì đã gặp Trịnh Nhị Bảo vội vàng đi ra. Nàng có tật giật mình giấu hộp cơm ra sau lưng, cười khan, “Nhị Bảo công công, gia trở lại rồi sao?”
Trịnh Nhị Bảo tươi cười, cực kỳ khách sáo với nàng. “Vẫn chưa về. Ngươi cứ chờ bên trong xem, có lẽ ngài ấy sắp về rồi.”
Đè nén tâm trạng đang nhảy nhót, nàng cười híp mắt cảm ơn, như thường lệ đẩy cánh cửa chính khắc hoa, chậm chạp đi vào. Trong phòng trống không, chẳng có ai, nhưng lại thoang thoảng mùi hương quen thuộc.
Nàng ngồi bên bàn gỗ hoa lê trải gấm đỏ, đặt hộp cơm lên trên, nhìn nó đến ngẩn người.
Không được, lát nữa nguội mất thì làm sao giờ? Liệu có mất ngon không? Phải rồi, mùa đông lạnh như vậy, bánh hoa hồng nếu để nguội thì ăn ra cái gì nữa? Chẳng phải sẽ phí công năng làm sao?
Nghĩ như vậy, nàng bèn ôm chặt hộp cơm vào lòng.
Có lẽ tối hôm qua một quá, nàng đợi một lúc, rồi bất giác ôm hộp cơm ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Khi Triệu Tôn đẩy cửa vào phòng, nàng đang không hề có hình tượng nằm sấp trên bàn ngủ. Nước miếng chảy ra từ khóe môi, thấm vào khăn gấm đỏ trải bàn. Sắc trời bên ngoài cũng đã tối. Triệu Tôn nhìn chằm chằm vào nàng, ngẩn người một lúc mới đi qua vô nhẹ vào đầu nàng.
“Ngươi về rồi? A, sao ta lại ngủ mất vậy?”
Hạ Sơ Thất ngáp to một cái, chuẩn bị dụi mắt thì mới nhớ ra thứ trong lòng mình. Tại nóng lên, còn chưa kịp nói cái cớ mà nàng suy đi nghĩ lại thì đã thấy hộp cơm nguội ngắt.
“Cái này... cái này... ta...” Nàng ấp úng, đặt hộp cơm lên bàn, ngại ngùng rút tay lại, gãi đầu suy nghĩ một lúc lâu rồi mới họ nhẹ, giả vờ bình tĩnh tĩnh liếc nhìn hắn. “Cái này là ta làm cho ngươi, cảm ơn vì hôm nay người đã giúp. Tiếc là nguội mất rồi, hay là ta đi hâm lại đã.” Triệu Tôn nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, không nói gì, chỉ kéo cổ tay nàng, rồi kéo cái ghế bên người nàng, từ từ ngồi xuống ghế. Vẫn không buông tay nàng ra, hắn dùng tay kia mở hộp cơm ra. Bánh hoa hồng bên trong quả thật đã nguội ngắt, nhưng đóa hoa hồng nàng làm từ đường hoa hồng kia đã cứng lại nên trông cực kỳ đẹp, sau khi gặp lạnh thì trông giống như đóa hồng thật sự. Hạ Sơ Thất nhìn vào, không khỏi đắc ý. “Sao hả? Có giống bánh hoa hồng mẹ ngươi làm không?” “Giống” Giọng Triệu Tôn hơi trầm.
“Thật hả? Ha ha, ta mang xuống bếp hâm nóng nhé?”
“Không cần.” Triệu Tôn nắm chặt lấy cổ tay nàng, vươn tay định ăn. “Này, người còn chưa rửa tay đâu đấy, sao có thể ăn như vậy được?” Hạ Sơ Thất như một kẻ phiền phức, dắt hắn đi rửa tay rồi mới ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn. “Bây giờ được rồi, ăn đi. Chúc người sinh nhật vui vẻ.”
Triệu Tôn vẫn không nói gì, hai ngón tay cầm một miếng bánh hoa hồng, bỏ vào miệng, nhai rất chậm. Hắn vẫn không nhìn nàng, động tác nhai rất tao nhã cao quý, dáng vẻ nghiêm túc không hề phụ sự vất vả của nàng.
Bởi vì hắn ăn rất chậm, nên nhìn là biết đang cẩn thận thưởng thức.
“Ngon không?” Hạ Sơ Thất nằm sấp trên bàn nhìn hắn, giọng nói đầy mong chờ.
“Ngon.” Triệu Tôn đáp rất nhanh, không ngẩng đầu nhưng lại cầm cái thứ hai lên.
“Vậy là tốt rồi. Nếu người thích ăn thì sáng mai ta sẽ làm tiếp cho ngươi, miễn phí nhé? Ừ, hôm nay là lần đầu ta làm món này, chưa mò được bí quyết, hương vị chắc cũng không ngon lắm. Ta làm cũng không nhiều, chỉ có tám cái. Tám là một con số đẹp, mang ý mùng tám tháng Chạp, là sinh nhật của người đó. Hơn nữa, ở chỗ chúng ta ai cũng thích số tám, bởi vì nó tượng trưng cho phát tài. Bát, chính là phát, phát chính là bát, ha ha, ta thích bạc lắm...”
Nàng luôn nói nhiều, lúc thật sự vui vẻ sẽ càng nói nhanh, tâm trạng lại đang vui sướng nên nói liền một mạch không ngớt, chỉ muốn lấy tâm trạng này qua cho hắn, để hắn có một ngày sinh nhật vui vẻ. Cứ nhìn hắn ăn như vậy, trong chớp mắt đó, nàng như hiểu ra.
Cảm giác về mối tình đầu là như thế này.
Cũng trong chớp mắt đó, nàng đột nhiên nghĩ, hình như nàng chưa từng trải qua cảm giác này. Cảm giác tim đập rộn như có chú nai con chạy loạn lên trong lồng ngực. “Ta bắt Phạm Tòng Lương rồi.”
Triệu Tôn ăn hết cái bánh hoa hồng thứ ba thì dừng lại, bình thản nói.
“À.” Hạ Sơ Thất nghe hắn nhắc nhở mới hoàn hồn, đồng thời cũng nghĩ đến ước hẹn kế hoạch “bờ lan” của hai người. Dù nói hơi máu tanh như nàng vẫn hỏi, “Ngươi diệt khẩu rồi?”
Triệu Tôn không trả lời, cũng không nhìn nàng.