*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Trần đại ca…”
Cố kiềm chế trái tim đập thình thịch, nàng ta thấp giọng nói: “Huynh… bị thương à?”
Rất rõ ràng, nàng ta nhìn thấy máu tươi trên khuôn mặt và cả trên áo giáp của y. Trần Cảnh ngoảnh đầu nhìn nàng ta, lòng bàn tay hơi siết chặt lại, trên khuôn mặt lộ chút bối rối, cũng may là ánh trăng lờ mờ đã che giấu đi sự mất tự nhiên của y.
“Không phải máu của ta.” Y nói.
“Ồ”, Tinh Lam bối rối không biết nên nói gì tiếp.
Trần Cảnh thu ánh mắt lại, nhìn sang chiến trường đã bình lặng, suy nghĩ một chút, không biết câu nói vừa rồi của mình có phải đã quá cứng nhắc hay không, y chau mày hắng giọng bổ sung thêm vài từ:
“Muội không cần lo3lắng cho ta.”
Nếu hai câu đầu tiên chỉ là hỏi thăm nhau bình thường, vậy thì, giữa một nam và một nữ mà lại dùng kiểu câu như “Muội không cần lo lắng cho ta” thì rõ ràng là vô cùng mờ ám, không thể che giấu được “gian tình”.
Trái tim Tinh Lam vô thức run rẩy, không dám nhìn thẳng khuôn mặt y, trong lòng như có một con nai nhỏ đang chạy loạn, bối rối đến mức giọng nói dường như cũng run rẩy. Nhưng nàng ta vẫn lấy can đảm, gia tăng thêm “độ thân thiết”.
“Biết muội lo lắng cho huynh… là được. Trần đại ca, sau này chiến sự sẽ càng nhiều hơn. Bất luận thế nào, huynh cũng phải bảo vệ bản thân thật tốt… Huynh biết đấy, muội vẫn luôn2yên lặng trông mong huynh bình an trở về.”
Nàng ta không nhìn rõ biểu cảm của Trần Cảnh.
Nhưng, dưới ánh trăng, nàng ta có thể cảm nhận được rõ ràng cảm xúc ấm áp trên khuôn mặt y.
“Muội cũng vậy. Tình cảnh trước mắt, muội… cũng không thoải mái hơn ta. Phải chăm sóc vương phi, còn cả tiểu quận chúa, khó tránh khỏi việc bận tâm nhiều hơn gấp đôi.”
Nghe giọng nói ấm áp của y, trong lòng Tinh Lam thấy ngọt ngào giống như được đổ một hũ mật ong vậy, kích động không nói thành lời. Xem ra Sở Thất nói đúng, có những người đàn ông bản tính hiền lành ít nói, không hiểu phong tình, mặt tình cảm vô cùng kín đáo, ví như Trần Cảnh. Nếu nàng ta không nói1ra, Trần Cảnh chưa chắc đã hiểu, tuy nàng là nữ nhi, nhưng tiến thêm một bước ở mặt tình cảm cũng sẽ chẳng mất mặt. Ít ra, sự chủ động của nàng ta đã kéo gần quan hệ với Trần Cảnh, hai người bọn họ rõ ràng đã thân mật hơn rất nhiều.
Nàng ta bối rối kéo vạt áo, nói: “Muội không sao. Huynh cực khổ hơn muội, cũng nguy hiểm hơn. Muội… muội lúc nào cũng lo cho sự an nguy của huynh.” Trái tim nhỏ bé của nàng ta đập cực kì nhanh, hai má đỏ ửng, giọng nói cũng lí nhí như kiến.
Trần Cảnh “ừ” một tiếng, rõ ràng đã hiểu. Y ngượng ngùng ho khan, không nhìn Tinh Lam, nhưng giọng nói trầm thấp lại hướng về phía nàng ta, “Việc1xảy ra ngày hôm nay ở Âm Sơn, lúc ta rời khỏi thôn Dát Tra không nói rõ với muội… quả thực là có nỗi khổ riêng, muội đừng trách tội.”
Tinh Lam hơi ngạc nhiên.
Y đang giải thích với nàng ta sao?
Nàng ta cười rạng rỡ.
“Huynh nhận lệnh của điện hạ, muội hiểu mà.”
“Vậy thì tốt.” Dáng vẻ Trần Cảnh rất ngượng ngùng.
Hai người trò chuyện với nhau, cảm giác gò bó đã dần tan biến. Nhưng Trần Cảnh quả thực không phải là người lãng mạn, không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, những lời nói ra toàn liên quan tới chuyện của chủ nhân mình.
“Lần này điện hạ bố trí đánh một trận với Đông Phương Thanh Huyền đúng là quá đẹp mắt, nhưng Đông Phương Thanh Huyền gian xảo… còn có Như Phong đã1từng là người của điện hạ, vô cùng am hiểu chúng ta, có gã ở bên cạnh, Đông Phương Thanh Huyền sẽ như hổ mọc thêm cánh.”
Nói đến đây, y hơi chau mày lại, “Vào được hoàng lăng, muội nhất định phải cẩn thận.”
“Vâng, muội biết, huynh cũng vậy…”
Tinh Lam khẽ đáp, nụ cười ngưng trên khóe miệng, mãi hồi lâu không tắt.
Hai con ngựa bên dưới cũng đồng lòng như chủ nhân của chúng, càng lúc càng xích lại gần nhau, tuy giữa hai người vẫn có khoảng cách nhưng hình bóng dưới ánh trăng lại được kéo dài, giống hệt như đang tựa vào nhau, như đang ôm nhau, như không hề có khe hở.
***
Thời khắc bình minh, sườn núi Âm Sơn khôi phục lại sự yên tĩnh.
Một trận đại nạn đã giết chết vô số người, nhưng sau khi các xác chết bị đẩy xuống chôn vùi dưới cái hố lớn, dấu vết những người đó từng để lại trên nhân thế giống như một giọt nước rơi xuống đại dương, không hề gợn lên chút sóng mà biến mất không còn tung tích.
Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền đã nhất trí hợp tác với nhau, nhưng không hề lên ngựa tiến vào hoàng lăng mà lại bắt đầu làm những công tác chuẩn bị và bố trí cẩn thận tỉ mỉ hơn, như bổ sung chăm sóc nhân lực, điều phối vật tư, đường lối và phương án hành động… những việc này đều cần một chút thời gian.
Bọn họ không quay lại Dát Tra mà ở lại tại nơi đóng quân trước đó của quân Bắc Địch, dựng nồi nấu cơm và nghỉ ngơi.
Buổi trưa ngày hôm sau, cuối cùng công tác vào lăng đã được chuẩn bị xong.
Họ chỉ chọn ra khoảng một trăm người vào lăng, mỗi bên năm mươi người.
Những người này đều là tinh binh, mặc quân phục, vác nỏ, đeo đao.
Bên phía Triệu Tôn, ngoài hòa thượng Đạo Thường theo đến từ thôn Dát Tra, khăng khăng muốn vào trong hoàng lăng ra, cơ bản đều là người của Thập Thiên Can, không có thay đổi gì lớn cả. Điều khiến Hạ Sơ Thất cảm thấy hơi ngạc nhiên đó là bên phía Đông Phương Thanh Huyền sau khi thay đám quân bị thương và bổ sung lực lượng chiến đấu ra thì đội ngũ tiến vào hoàng lăng có thêm một ông già kỳ lạ.
Ông già đó quả thực rất kỳ quái.
Không chỉ mặt mũi kỳ quái mà con người cũng vậy.
Ông ta có một bộ tóc dài hoa râm, giống như đã rất lâu chưa cắt tỉa, xõa trên người, rối tung rối bù. Lông mày cũng mọc rất dài, râu lại càng rậm, mọc gần như che mất hơn nửa khuôn mặt ông ta, khiến người ta không thể nhìn rõ ngũ quan. Y phục trên người ông ta xộc xệch bẩn thỉu như thể trước nay chưa bao giờ giặt, giống hệt một tên ăn mày. Ông ta ở trong đội ngũ nhưng không hề nói chuyện, cũng không thèm để ý đến người khác, thỉnh thoảng lại vò đầu bứt tai, lẩm bẩm một mình như một người điên.