*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trong lòng thả lỏng, nàng ho khan, phì ra một miệng đầy cát, túm chặt lấy xiêm y Triệu Tôn.
“Chàng ấy... chạy đi đâu thế hả?”
“Đừng nói nữa...” Triệu Tôn quát lên, biết nàng không nghe thấy thì lại vươn tay ra, ấn đầu nàng vào sâu trong ngực mình, không cho nàng nhúc nhích lung tung nữa, cũng không để nàng bị dòng cát tấn công.
“A Thất, không cần sợ.”
Bóng tối, cát chảy, cảm giác chân không chạm đất... khiến cho Hạ Sơ Thất cảm thấy như đang ngồi trên xe qua núi, choáng váng đến mức muốn nôn ra.
“Phì phì phì...”
Nàng cố nhịn cảm giác khó chịu ở ngực, nhắm chặt mắt lại, cả người cứng ngắc ở trong lòng Triệu Tôn.
Cát bay đầy trời như thể có sinh mệnh, cứ3quấn lấy bọn họ, y như một cỗ máy khổng lồ đang nhào trộn bọn họ hết đợt này tới đợt khác, lực đánh rất lớn, gào thét y như sóng biển, lại giống một cơn lốc tố liên tục cuộn trào. Những người bị cuốn vào dòng cát ở trong cơ quan khổng lồ này chẳng khác nào con thuyền nhỏ trên biển khơi mênh mông, không ngừng dập dềnh theo sóng gió, bập bềnh trôi nổi, tưởng như mãi không thể dừng lại.
Trước kia Hạ Sơ Thất chưa từng say tàu xe.
Nhưng lần này nàng lại cảm thấy không khác gì say xe, cực kì ghê tởm.
Thân thể không ngừng nẩy lên theo Triệu Tôn, bụng dạ nàng cũng càng lúc càng cồn cào.
“Triệu Thập Cửu... Không được rồi, thiếp buồn2nôn quá.”
“Nôn ra đi!” Triệu Tôn an ủi, vỗ về sau lưng nàng.
Hạ Sơ Thất không nghe được giọng nói của hắn, nhưng lại có thể đoán được tâm tư của hắn dựa vào sự quen thuộc giữa hai người.
Nhưng nếu nàng nôn thật thì chẳng phải sẽ nôn hết ở trên người hắn hay sao?
Nàng ngậm chặt miệng, cố đè nén cảm giác ghê tởm đang ùn ùn kéo tới, ôm chặt lưng áo Triệu Tôn, lẩm bẩm trong lòng hắn.
“Tốt nhất không nên nôn thì hơn, nếu không chàng sẽ chê thiếp.”
Hắn không nói gì, ở trong dòng cát chảy vốn dĩ không thể nào nói chuyện.
“Triệu Thập Cửu, liệu chúng ta có chết không?”
Hạ Sơ Thất không nhìn thấy gì, lo lắng hỏi một câu.
Triệu Tôn nhíu mày, lại càng1ôm nàng chặt hơn, thuận tiện cản cát cho nàng, nghe nàng nói thế, hắn cúi đầu ghé sát vào tai nàng, nói một câu.
“Không sao, A Thất, ta ở đây, có ta ở đây, sẽ không sao hết.”
Hạ Sơ Thất không nghe thấy tiếng hắn thì thào, lại lẩm bẩm nói tiếp: “Thực ra thiếp không sợ chết, dù sao cái mạng này cũng là nhặt về, nếu phải chết thì đã sớm chết vô số lần rồi. Chỉ là, chúng ta còn có Tiểu Bảo Âm... Nếu hai chúng ta chết ở đây, Bảo Âm của chúng ta phải làm sao bây giờ? Nếu Đông Phương Thanh Huyền ở bên ngoài thì tốt rồi, thiếp nghĩ hắn ta sẽ đối xử tốt với Bảo Âm... Nhưng nay ba người chúng ta1cùng chết ở đây... Nếu cùng chết, vậy thì Bảo Âm, chẳng phải sẽ thành cô nhi hay sao?”
Hạ Sơ Thất là người luôn lạc quan yêu đời, tính tình vui vẻ luôn hướng về phía trước, rất hiếm khi bi quan thế này. Nhưng có lẽ vì đã có con nên trong lòng sẽ có nhiều lưu luyến hơn, phần lớn thời điểm sẽ không chỉ lo lắng cho bản thân mình mà còn nghĩ cho sinh mệnh bé nhỏ kia. Triệu Tôn cứng đờ, trong luồng cát chuyển động, hắn ôm chặt lấy nàng, đôi con ngươi tàn khốc xuất hiện sự lạnh lẽo.
“A Thất đừng lo, nếu muốn người chết thì hoàng thái hậu Nguyên Chiêu sẽ không bày ra nhiều chuyện như thế. Tin ta, chịu đựng qua trận1này là sẽ ổn cả thôi.”
Hắn vừa nói xong, bên cạnh truyền tới một giọng nói trong trẻo, đúng là Đông Phương Thanh Huyền.
“Tính sơ sơ, đã trượt chừng ba mươi trượng rồi đấy...”
Trong cơn lũ cát, dường như hắn ta cũng đang cố hết sức để tiến đến gần hai người họ, vất vả lắm mới tới gần được một chút, hắn ta cố gắng mở to đôi mắt trong dòng cát điên cuồng, thoáng thấy Triệu Tôn đang ôm chặt Hạ Sơ Thất ở trong lòng thì ánh mắt chợt lạnh, cười lạnh một tiếng, nhìn Triệu Tôn.
“Ngươi bị thương rồi, để ta đi...”
“Ta không sao.” Triệu Tôn lạnh lùng nói.
“Không sao... Cát bị máu nhuộm đỏ rồi mà còn nói không sao à?”
Đông Phương Thanh Huyền tức giận, hiếm khi nào gầm lên như thế.
Trong quá trình rơi xuống, lực của dòng cát tấn công lên người bọn họ không hề yếu, Hạ Sơ Thất luôn được Triệu Tôn ôm trong lòng nên không cảm nhận được, nhưng trên thực tế, sau khi Triệu Tôn bị cát va phải vô số lần, trên người đã chằng chịt vết trầy xước ngoài da, xiêm y cũng đã rách tan từ lâu, chẳng qua hắn luôn nhẫn nhịn không kêu rên mà thôi.
Hạ Sơ Thất không nghe thấy lời của Đông Phương Thanh Huyền, cũng không nghe được lời của Triệu Tôn, chỉ cảm thấy cánh tay mình đột nhiên bị một bàn tay khác túm lấy.
Đông Phương Thanh Huyền ư? Theo bản năng, nàng cảm thấy nhất định là hắn ta rồi.
Trong lòng nàng căng thẳng, quay đầu ra, vừa mở mắt đã thấy trong tầm mắt toàn cát là cát.
Ngay sau đó, nàng còn chưa kịp phản ứng thì lại bị người ta ôm chặt lấy, Đông Phương Thanh Huyền lao phắt tới, ôm lấy cả nàng và Triệu Tôn.
Thân mình ba người không ngừng tụt xuống theo dòng cát, kẹp chặt lấy nhau y như một chiếc bánh sandwich.
“Này...”
Trong lòng rung động, nàng rất muốn phát biểu cảm nghĩ một câu, nhưng trong hoàn cảnh này hình như không hợp lý thì phải?
“Buông tay!” Triệu Tôn trầm giọng quát khẽ, hai tay ôm chặt Hạ Sơ Thất nhưng vẫn dùng khuỷu tay đánh lên người Đông Phương Thanh Huyền.
Trước sự tức giận của hắn, Đông Phương Thanh Huyền coi như không nghe thấy, một tay túm chặt lấy tay áo rộng thùng thình còn lại của mình, há miệng nhổ ra đám cát vừa bắn vào miệng, giọng nói vội vàng:
“Ngươi câm miệng! Tốc độ rơi đang nhanh hơn... Không muốn nàng ấy bị thương thì hãy ôm chặt lấy nàng ấy.”
“Ta bảo ngươi buông tay cơ mà.” Giọng Triệu Tôn càng lạnh hơn.