Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 922: Xích mích (4)

Một khi đã nhẫn tâm thì đúng là tàn nhẫn thật nhỉ?

Nghĩ lại sự cưng3 chiều và nhân nhượng của Triệu Thập Cửu thường ngày với mình, Hạ Sơ Thất 2bỗng thấy chua chát.

Một cô nương đã được đàn ông cưng chiều đặt t0rong tim đã lâu bỗng nhiên phải đối mặt với sự lạnh lùng như vậy, đương nh0iên sẽ không thể chịu đựng được.

Hạ Sơ Thất nằm nhoài trên bàn, nh3ìn cơm canh đã nguội lạnh, thấy cả thế giới đều u ám.

Ngồi không được, đứng cũng không xong, tay chân dường như không còn linh hoạt nữa, sự tiêu dao trước đây của nàng dường như không còn nữa, sự lạc quan trước đây cũng tiêu tan, dường như cả người rơi vào sự quẫn trí tương tự như “thất tình”, tim gan như rơi xuống vực sâu không đáy. Cuộc sống bình dị bao lâu nay bị phá vỡ, nàng như kẻ bị người ta móc mất tim gan, cho dù làm gì cũng đều không có cảm xúc nữa.

Khi ngọn đèn dầu thắp sáng lều trướng, nàng dỗ cho Bảo Âm ngủ rồi mà Triệu Tôn vẫn không về.

Một mình một giường, nàng ở trong chăn, không biết thiếp đi từ lúc nào.

Đêm dài đằng đẵng, đám côn trùng bên ngoài lều không ngừng kêu ra rả.

Đêm khuya, nàng tỉnh giấc mấy lần, gối bên cạnh vẫn trống không.

Khi hừng đông, nàng bất thình lình tỉnh giấc, vô thức sờ sang bên cạnh.

Bên cạnh không có người, vị trí Triệu Tôn từng ngủ lạnh lẽo không chút hơi ấm.

Cả đêm hắn không về!

Từ sự hiểu rõ khi bắt đầu giận dỗi đến sự hoàn toàn không chắc chắn lúc này, lòng Hạ Sơ Thất thắt lại.

Chẳng lẽ là nàng đã nghĩ sai rồi? Nàng cứ tưởng rằng Triệu Tôn chỉ tạm thời thấy không thoải mái trong lòng, tuy hắn để tâm đến chuyện này nhưng chắc chắn hắn tin tưởng nàng, cũng sẽ không thực sự mặc kệ nàng. Nhưng nàng không ngờ lần này hắn lại chơi thật.

Trong chế độ phong kiến đương thời, hắn là vương gia cao quý, xảy ra chuyện như vậy, lại còn được tận mắt chứng kiến, nàng nghĩ nếu đổi lại là phụ nữ bình thường thì đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Nhưng hắn không làm gì cả, cũng coi như đã tận tình tận nghĩa…

Nàng biết Triệu Thập Cửu là một người cổ hủ từ trong xương cốt, xưa nay tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo phong kiến.

Xem ra nhất thời hắn sẽ không nghĩ thoáng ra nổi.

Hắn sẽ không bỏ nàng chứ?

Nàng buồn phiền nghĩ ngợi, sống lưng lạnh buốt.

Không đúng! Nàng sẽ không “bị đuổi ra khỏi nhà”, bởi vì nàng hoàn toàn chưa được “vào nhà” bao giờ cơ mà.

Tính ra thì Triệu Thập Cửu vẫn chưa lấy nàng về.

Hạ Sơ Thất đau lòng mím môi, ra sức vò đầu, cúi đầu ủ dột suy nghĩ hồi lâu rồi lại ngẩng phắt đầu lên, nở một nụ cười quái dị với cửa lều, tinh thần phấn chấn vươn vai một cái, quyết định từ bỏ “tôn nghiêm”, phát huy triệt để sự mê hoặc của một trăm hai mươi tám món ăn ngon của nàng, thu phục chồng và con gái.

Nàng biết Triệu Thập Cửu yêu nàng.

Nàng chắc chắn cũng yêu Triệu Thập Cửu.

Nếu hai người đều yêu nhau thì hà tất phải giày vò nhau như vậy?

Không phải chỉ là ra vẻ đáng thương thôi sao? Nàng biết làm.

Nàng cố ý chọn một chiếc váy gấm thuê hoa phù dung, màu sắc tươi tắn. Ngắm mình qua chiếc gương gỗ một hồi, nàng vẽ mày, tô son, lúc này mới tự tin ra ngoài.

Hôm nay trời nắng, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ.

Nàng nhìn xung quanh, không thấy Tinh Lam, nhưng thấy Nhị Bảo công công đang sợ tè ra quần chạy tới.

“Vương phi, không xong rồi…”

Hạ Sơ Thất nhíu mày nhìn cậu ta, khi cậu ta nói ba lần câu “không xong rồi”, nàng mới ý thức được đã xảy ra chuyện.

“Sao vậy? Nhị Bảo công công? Bảo Âm lại bắt nạt ngươi à?”

Nàng bước nhanh tới, muốn biết ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện, nhưng Trịnh Nhị Bảo chạy quá nhanh, thở dốc ôm ngực một lúc sau vẫn chưa nói được thành lời.

“Vương… vương phi… là… là…”

Lúc này đã không cần cậu ta nói gì nữa rồi. Hạ Sơ Thất nhìn theo hướng cậu ta vừa chạy tới, nhìn thấy một tốp mấy chục tướng sĩ Bắc Địch đang ầm ầm cưỡi ngựa phi vào thôn Dát Tra, xông thẳng về phía hai người. Sắc mặt họ không được tốt lắm, dường như mang theo cả sự phẫn nộ, những con chiến mã tung vó cao lên, giẫm đạp lên cả lều trướng của dân trong thôn.

Trời vừa sáng đã nghênh đón một đám người hung ác như vậy, dân du mục thôn Dát Tra sợ hãi náo loạn cả lên.

Họ hoảng loạn chạy khắp nơi, mặt ai nấy vàng như đất, trốn đi không dám thò đầu ra.

Đám người đó càng lúc càng đến gần.

Hạ Sơ Thất không nghe thấy tiếng hét thất thanh của dân du mục, không nghe thấy vó ngựa nặng nề, chỉ nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của dân du mục… và gương mặt của tướng sĩ dẫn đầu đám lính Bắc Địch.

“Hồ Hòa Lỗ?”

Sắc mặt Hạ Sơ Thất hơi dịu đi, nàng gọi lớn một tiếng.

Người đó đội mũ giáp nhưng vẫn thấy được rõ ràng ngũ quan, khi nghe thấy giọng nàng, ánh mắt y nhìn sang, sau khi nhận ra nàng, y nhanh chóng ghìm cương ngựa lại.

“… Thất tiểu thư?”

Thấy y vẫn xưng hô như trước đây, Hạ Sơ Thất cũng bắt đầu hưng phấn.

“Đã lâu không gặp, sao ngươi lại tới đây?”

Thực ra câu này của nàng hơi thừa thãi, ở “khu vực Âm Sơn” không thuộc sự cai quản của ai này, người Bắc Địch gióng trống khua chiêng thúc ngựa tới đây, còn tức giận như vậy… trừ việc có liên quan đến hơn một vạn binh tốt chết oan ở hoàng lăng Âm Sơn thì còn vì chuyện gì được chứ?

Quả nhiên, mặt Hồ Hòa Lỗ tối sầm lại, dường như rất khó trả lời, nhìn nàng mà môi cứ mấp máy, trả lời quanh co.

“Ta đến đây cùng thái tử điện hạ!”

Cáp Tát Nhĩ? Cáp Tát Nhĩ cũng tới đây? Nghĩ tới Cáp Tát Nhĩ, mấy từ khóa trong đầu Hạ Sơ Thất chính là Lý Mạc, vòng tai lớn và cả con ngươi màu hổ phách giống như Đông Phương Thanh Huyền.

Cáp Tát Nhĩ đích thân từ Cáp Lạp Hòa Lâm đến đây, chỉ có thể chứng minh một chuyện: Chuyện này lớn rồi đây.

Bắc Địch đã chết nhiều người như vậy, đương nhiên họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Liệu họ có đổ hết những chuyện này lên đầu Triệu Tôn hay không?

Nàng cười cứng ngắc, “Thái tử điện hạ đâu rồi?”

“Thái tử điện hạ đến lều của Tấn vương rồi, ta cũng đang chuẩn bị đến đó!” Quả nhiên từ xưa đến nay giao tình vẫn luôn hữu dụng. Hồ Hòa Lỗ có chút giao tình với nàng, dứt lời y liền suy nghĩ một chút rồi lại đè thấp giọng nhắc nhở: “Thất tiểu thư, chuyện trên Âm Sơn… thái tử điện hạ đã biết, điện hạ cực kì tức giận, cả nước đều xôn xao… e là không thể hòa hợp được nữa…”