Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 97: Hôn một cái, cho mười lượng (3)

Tư thế của hai người thực sự quá mức mập mờ. Triệu Tôn nửa ấn nửa ôm đè Hạ Sơ Thất trên ghế La Hán, cả người áp hẳn lên thân nàng, khoảng cách gần đến mức nàng không cần2để ý nhiều cũng có thể nghe thấy tiếng nhịp tim hắn 1 đập “thình thịch”. Mỗi nhịp đều mạnh mẽ, khiến nàng cũng cộng hưởng mà đập chung một nhịp, vẻ mặt bối rối.

“Ngươi nói lại lần nữa!” Hắn8trầm giọng, hơi thở phả lên mặt nàng.

“Ta nói, phiền người tránh ra, làm cái gì vậy?”

“Trước câu này.” Hắn nói.

Cả người nàng bị hắn ủi đến nóng hầm hập, nhịp tim đập nhanh chưa từng thấy, khiến nàng thở6hổn hển. “Ta hỏi người nhốt Lan Đần nhà ta... ưm.”

Còn chưa nói xong, đôi môi ấm nóng đã phủ lên môi nàng, chặn kín lời nàng.

Bên tại “âm” một tiếng, Hạ Sơ Thất ngây dại.

Đầu óc trống rỗng, tâm3trí cũng hoàn toàn đông cứng.

Nàng nhìn cái tên đang nhắm mắt trước mặt, quên mất việc phải đẩy hắn ra.

“Sở Thất...”

“Ưm, người điên hả?”

“Đừng nhúc nhích!” Một mùi hương dịu dàng quấn quýt nơi chóp mũi nàng, dường như5có thể dẫn dắt linh hồn của nàng cùng rơi vào cảm giác tê dại của đồng bông vải bất cứ khi nào, và cả cái móng heo không có quy củ, nóng hệt bàn ủi đang cách lớp vải áo của nàng dò tới dò lui, kích thích nàng chìm lắng trong cảm xúc trái tim.

Dường như chớp mắt lại trở về bên bờ sông Thanh Lăng. Gió đêm rất lạnh, nước sông rất lạnh, chỉ có lồng ngực hắn rất nóng. Trên đầu là bầu trời đêm không nhiễm tạp chất và vầng trăng mờ chiếu xuống nàng. Nàng ngồi trên ngựa của hắn, hắn ở đằng sau ôm nàng, cùng thong dong cưỡi ngựa trở lại trạm dịch. Áo choàng màu đen của hắn vô cùng ấm áp, bao bọc lấy nàng như lò nướng, ngập tràn cảm giác an toàn ngây ngất.

“Nhìn ta trân trần làm gì?” Hắn thấp giọng hỏi, đôi môi trêu chọc vành tai nàng, ngứa ngứa, nhưng lại khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn.

“Buông ra!”

Nàng muốn giãy giụa, song hắn lại lấn tới, nuốt trọn lời nói của nàng vào trong bụng. Nhẹ nhàng hôn mấy cái, hắn dán sát nàng, nhưng không biết thăm dò sâu hơn mà chỉ mút lấy cánh môi nàng giống đang ăn món gì đó rất ngon. Đôi môi mang theo men say khẽ miết đi miết lại, như đang thưởng thức, như đang tìm tòi, kỹ thuật đụng chạm không lưu loát lắm, nhưng chẳng hiểu sao khiển trong đầu nàng luôn vấn vít mùi thơm, cánh tay tựa như chẳng nghe lời, quấn quanh cổ hắn.

Nàng trúng tà rồi.

Nàng nghĩ, nhất định là như vậy.

Chuyện này không thể trách nàng, ai bảo hắn đẹp thể chứ, còn đến quyến rũ nàng nữa?

Một đóa hoa tươi cứ khăng khăng đòi cắm vào bãi phân trâu, vậy cũng không phải do nàng... Câu này bỗng nhiên chui vào đầu. Nàng giật mình, nghĩ thế nào mà cảm thấy “sắc” thế.

“Phì” một tiếng, nàng kéo lý trí trở lại. Nụ cười này phá hoại bầu không khí quá.

Triệu Tôn ôm ngang eo nàng, híp mắt hỏi: “Cười gì?”

“Chàng đấy!” Eo nàng bị hắn siết chặt, nhưng sợi dây thần kinh cười này, một khi đã kích hoạt thì không dừng lại được. Hắn càng nghiêm túc, nàng càng buồn cười. Nói thực, nếu không phải tự trải nghiệm, đánh chết nàng cũng không tin kỹ thuật hôn môi của vị gia này lại kém như vậy. Thế là nín nhịn đã lâu, cuối cùng nàng cười hỏi:

“Này, ta hỏi chàng, chàng chưa từng hôn môi sao?” “Nàng đã từng?” Sắc mặt của Triệu Tôn còn đen hơn cả bầu trời bên ngoài.

“Ta chưa ăn thịt heo, chẳng nhẽ cũng chưa từng thấy heo chạy qua đường sao?” Cảm xúc của con người rất kỳ lạ. Một khắc trước, nàng còn hận không thể bóp chết hẳn. Nhưng lúc này, thấy dáng vẻ rõ ràng cực kỳ tức giận lại không thể phản bác của hắn, tâm tình của nàng lại tốt lên. Nàng cười đến nỗi cơ thể không ngừng cựa quậy lung tung. Sắc mặt đen thui của Triệu Tôn trở nên khó lường, hắn nhéo khuôn mặt không có thịt của nàng, giọng điệu nặng nề.

“Này, trên đời sao lại có người con gái như nàng vậy?”

“Ta làm sao? Ôi mẹ ơi, buồn cười chết mất! Chàng có biết làm lưu manh không? Có muốn ta dạy chàng vài chiếu không, có thể giảm giá 20% đấy.”

Hoài nghi năng lực của đàn ông chính là một hành vi tìm cái chết. Còn nàng đây không phải hoài nghi, mà là chế giễu trắng trợn. Vậy thì không chỉ là tìm chết, mà còn là muốn ăn đòn, muốn bị đánh đến tàn phế.

Triệu Tồn vốn là một người đàn ông, sao chịu nổi điều này? Không thạo chuyên nam nữ là bởi hắn chưa từng thực hành, ban nãy hôn nàng mấy cái cũng có phần là hắn thương tiếc nàng. Nếu nàng đã tìm chết như vậy thì hắn cũng có thể biến thành người sói ngay trong chốc lát. Hắn tiến lên, xách cả người nàng nằm lên chiếc ghế La Hán, đè xuống.

“Hôm nay gia nhất định phải trịnàng.”

“Này, ưm...”

Đàn ông sinh ra đã khỏe, cô gái nhỏ sao có thể so được?

Trêu chọc và chế giễu trong đôi mắt Hạ Sơ Thất nhanh chóng trở thành mê đắm trong nụ hôn của hắn. Hắn tấn công mạnh mẽ, sau mấy hổi thì thể lực nàng không chống đỡ nổi, mặc hắn đùa giỡn như trẻ nhỏ, mút môi, về lưỡi, cùng hắn quấn quýt. Toàn thân nàng mềm nhũn, trong hơi thở giao hòa của đôi bên, ngoại trừ đôi tay còn có thể thi thoảng đầm lên vai hắn một cái thì nàng không dám chọc giận dã thú đang nổi giận này nữa.

Nàng thừa nhận, không hề ghét cảm giác này.

Nàng nhắm mắt, bất tri bất giác hồn càng lúc càng nồng nhiệt, cảm xúc cũng không ngừng dâng lên. Mùi thơm đặc biệt của rượu Phục Bách trên người hắn chui vào chóp mũi nàng, giống khát vọng chinh phục mãnh liệt hắn mang theo, khiến nàng dường như rơi vào cơn mơ. Không uống rượu cũng khiến nàng say đến mất hồn, trong miệng chỉ sót lại tiếng “ưm, ưm”, đâu còn nói ra nổi nửa câu sau chứ?

“Gia tha cho nàng lần này.” Hắn đột nhiên buông mối, vùi đầu vào hõm cổ nàng, hít thở nặng nề, không cử động nữa.

Hồi lâu, cũng không ai nhúc nhích và cất lời. Hạ Sơ Thất nuốt nước bọt, cố gắng muốn nói gì đó. Nhưng nàng há miệng mấy lần cũng không nói ra nổi một chữ.

Đừng thấy mồm miệng nàng xấu xa, thực ra nàng rất lơ ngơ trong chuyện nam nữ. Trước hắn, cũng không có ai khiến nàng sinh ra ý nghĩ sắc tình gì gì đấy, cũng không cảm thấy chuyện này có gì hấp dẫn. Song, Triệu Tôn lại cho nàng cảm giác hoàn toàn khác. Đối diện với hắn, nàng sẽ thẹn thùng, sẽ đỏ mặt, sẽ cảm thấy ngại ngùng, cũng sẽ bùng cháy cùng hắn.

“Nghĩ gì đấy?” Hắn thở nặng nề, ôm nàng không buông.

“Tại sao...” muốn hôn nàng?

“Nàng còn nhỏ quá, nuôi thêm chút nữa.” Khốn kiếp, hắn cho rằng nàng hỏi cái gì vậy? Hỏi tại sao hắn không tiếp tục?

Hạ Sơ Thất quẫn bách, muốn giải thích nhưng không ngờ hắn bỗng vùi đầu đùa ác, cắn vào người nàng một cái, đau đến mức nàng hít vào.

“Tên khốn này! Cắn ta?”.

Cái miệng bị hôn đỏ bừng vểnh lên, nàng hoàn toàn không biết đầm nước ẩm ướt đỏ mọng và mềm mại ấy rốt cuộc khiến người ta yêu thích dường nào.

“Gia không gặp Lan Đần.”

Hắn nhìn nàng một lúc lâu. Trong im lặng, đột nhiên hắn nói ra một câu giải thích kỳ quặc.

Hạ Sơ Thất ngẩn người, mờ mịt nhìn hắn.

Những kẻ ở thôn Lưu Niên không phải do hắn sai tới?

“Nàng còn không tin lời gia nàng?” Hắn hờ hững hỏi.

“Tin” Hạ Sơ Thất bĩu môi, thuận miệng đáp, rồi lại ngơ ngác hỏi: “Nhưng không thấy Lan Đần nhà ta đâu cả. Lúc bị dẫn đi ở thôn Lưu Niên, ta tận mắt trông thấy những người đó đều giương có hiệu của chàng, chẳng lẽ thấy quỷ à?”

Triệu Tôn híp mắt, chăm chú nhìn nàng. “Không thấy quỷ thì nàng sẽ không đến tìm gia nhỉ?”

Nghe hắn nói lời này, lại nhìn vào ánh mắt hắn, vành tai Hạ Sơ Thất cũng nóng ran, cảm giác có phần không chống đỡ nổi. Nàng nhớ ban đầu là nàng đến bới móc, nhưng tiết tấu hiện giờ của hai người thực sự hố nhau quá. Nàng hoàn toàn không biết với tình huống này, tiếp theo nên nói gì.

“Sao chàng không nói sớm? Được rồi, ta đi trước đây. Chàng cứ coi như tối nay ta chưa tới. Gặp lại sau.”

“Nàng dám!” Nàng còn chưa bò dậy thì hắn đã vây chặt nàng lại. Hắn cúi đầu, nhìn nàng khẽ cười một tiếng như có như không, đè nàng xuống lần nữa. Hạ Sơ Thất vô thức giãy giụa, cũng không biết chân ai không có chỗ để, trong lúc quờ quạng liền đá đổ mấy vò rượu, tiếng đổ vỡ vang lên loảng xoảng. Tiếp đẩy, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, và tiếng gọi nhẹ nhàng ân cần: “Gia, ngài ổn chứ?”

Mềm mại uyển chuyển, dịu dàng đoan chính, ngoài Nguyệt Dục ra thì còn ai khác? “Gia, ngài có chuyện gì sai bảo không ạ?” Nguyệt Dục thấy không có người đáp, bước chân đã tới trước cửa. Hạ Sơ Thất thở hổn hển, nhìn người đàn ông nằm đờ trên người nàng. Hắn cũng đang nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau, gần như tâm linh tương thông, khoảnh khắc cánh cửa gỗ chạm hoa “kẹt” một tiếng bị đẩy ra, hắn liền buông tay ngồi dậy, nàng thì cuộn mình vào sau chiếc ghế La Hán khắc hoa theo bản năng, dùng tua rua và nệm êm che chắn cơ thể.

“Gia, sao ngài...”

Nguyệt Dục vội vàng khoác áo vào phòng, khuôn mặt như đóa hoa sen mỉm cười chợt cứng ngắc.

Chỉ thấy trên ghế La Hán, chiếc áo ngủ mềm màu đen của chủ nhân nàng ta xộc xệch, ngọc bội bên đai lưng cũng lỏng ra, dưới cổ áo là vòm ngực cường tráng hấp dẫn để trần. Khi đôi mắt mang theo ánh nhìn bất mãn lạnh lẽo quét qua, đáy mắt còn vương chút tình triển vẫn chưa lui. Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn còn lẫn nét động tình nàng ta chưa từng thấy.

Theo bản năng, nàng ta cảm nhận rõ đó là gì.

Khuôn mặt xấu hổ đỏ ửng, nàng ta thẹn thùng vuốt tóc, hơi cúi đầu, từ từ tới gần. “Gia tội gì làm khổ bản thân như vậy? Nô tỳ... nô tỳ có thể hầu hạ ngài...” Hiển nhiên, nàng ta tự động tưởng tượng Triệu Tôn đang một mình làm chuyện xấu gì đó.

Trốn sau lưng ghế La Hán, Hạ Sơ Thất nghĩ đến vị gia cặn bã bị người ta hiểu lầm sẽ có sắc mặt thể nào, nàng không khỏi nín cười. Dưới ánh đèn, bóng dáng của Nguyệt Dục chầm chậm đến gần ghế La Hán. Triệu Tôn vẫn chưa điều chỉnh lại nhịp thở hoàn toàn, chỉ lạnh nhạt nói hai chữ:

“Ra ngoài!”

Trong giọng hắn mang theo vẻ khàn khàn bởi kiềm chế sự đồng tình, kích thích trái tim Nguyệt Dục đập rộn ràng. Không hiểu sao, cả người nàng ta đều xấu hổ, nóng bừng lên...