Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 984: Chiến sự và chuyển biến (2)

“Xông lên!”

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng hét xông lê3n và giết có lẽ đều là một loại sức mạnh.

Bộ quân, kỵ bi2nh, cung binh, pháo binh… xông lên phía trước trong tiếng ngựa h0í và tiếng hò hét. Kèn hiệu lệnh rung trời vang lên mang theo mù0i thuốc súng chấn động lòng người. Giờ khắc này sức mạnh của tất3 cả mọi người đều đang vặn lại thành một sợi dây thừng, họ muốn phá tan cánh cửa kia ra, trèo lên bức tường đó, chiếm lĩnh tòa thành đó.

“Chuẩn bị!”

Chỉ huy Thần Cơ Doanh giương cao lá cờ nhỏ trong tay, pháo binh thêm pháo, nhắm vào bức tường thành phía trước, lỗ đen thùi lùi của hỏa pháo đó giống như con dã thú há to cái miệng to như chậu máu.

“Bắn!”

Cờ chỉ huy vừa phất, hỏa pháo đã lập tức bắn ra.

Tiếng nổ đoành đoành vang lên, lao về phía tường thành.

Trời đất dường như cũng bị chấn động, khói đặc cuồn cuộn bay lên.

Trên tường thành Cư Dung Quan, tiếng kêu thảm thiết giội vào tai, máu tươi theo bức tường thành cũ kĩ chảy xuống, nhuộm đỏ cả bức tường đá, để lại vết tích kể lại về trận chiến tang thương này.

“Giết!”

“Giết giết giết!”

Trong tiếng pháo, bộ binh, kỵ binh cùng nhau tiến lên phía trước. Đao thương sáng loáng, chiến mã chạy như bay, cờ bay phần phật, Cư Dung Quan gió nổi mây vần, tiếng gào thét rầm trời, lá cờ chữ “Tấn” đứng giữa trong đại đội quân Tấn xếp hàng chỉnh tề, mang theo sức mạnh kinh người, dẫn dắt quân Tấn xông về phía trước, giống như một đợt thủy triều dâng trào hướng về Cư Dung Quan.

Đây là một trận tử chiến như trong dự liệu.

Tỷ lệ tử vong khi phá thành là cao nhất. Nhưng tiếng gào thét truyền vào lỗ tai quân bảo vệ trên tường thành không phải là dũng khí và sức mạnh, mà là nỗi sợ hãi và sự kinh hoàng.

Họ đã sớm nghe nói quân Tấn thần dũng, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy hỏa khí có sức mạnh nhường này. Mỗi đợt pháo vang lên, cả tường thành đều đang chấn động, lắc lư dữ dội, dường như chỉ một khắc sau sẽ sụp đổ.

Rốt cuộc thì họ cũng hiểu tại sao dưới hỏa pháo và vó ngựa của quân Tấn, thành trì của quân Nam lại đầu hàng với tốc độ nhanh như bay vậy, rõ ràng đây không phải là hỏa pháo, mà là thần khí.

“Báo cáo đại tướng quân, sắp không trụ được nữa rồi!”

Ánh sáng của hỏa khí chiếu đỏ cả tường thành, cũng chiếu đỏ cả gương mặt tướng thủ thành Cư Dung Quan là Phó Tông Nguyên.

Nhìn tham tướng chạy đến trước mặt báo tin, gương mặt già nua của ông ta tái xanh lại.

“Ăn hại, một lũ ăn hại!”

Mấy viên tướng lũ lượt cúi đầu xuống, không trả lời.

“Ngũ Thông, mau xin cứu viện nhanh lên!”

Phó Tông Nguyên gào thét, nhưng giọng nói lại bị chìm trong tiếng pháo.

“Vâng! Thưa đại tướng quân!” Tham tướng được gọi là Ngũ Thông đó chạy xuống bậc thềm, nhưng gã còn chưa đi xuống thành thì đã gặp một người vội vã đi lên, quỳ một gối dưới chân Phó Tông Nguyên.

“Bẩm đại tướng quân, thái tử Bắc Địch Cáp Tát Nhĩ đã bị bắt đi… Lạp Cổ Lạp tướng quân của Bắc Địch truyền lời đến nói, họ đang nghĩ cách cứu thái tử, tạm thời không thể tiếp viện Cư Dung Quan, xin đại tướng quân bảo trọng, nhất định phải tử thủ, chờ đợi họ…”

“Chết tiệt!” Phó Tông Nguyên cắt ngang lời gã.

Quân Tấn đã đánh đến tận cổng rồi, lúc này bảo họ ngăn chặn, rồi chờ đợi, họ lấy gì để ngăn chặn đây? Phó Tông Nguyên mắng chửi vài câu rồi xua tay, đi về phía tòa thành, nhìn thi thể rồi chiến kỳ xiêu vẹo, nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên đến cực điểm.

Phó Tông Nguyên có thể ngồi lên được vị trí tướng thủ Cư Dung Quan không phải là vì ông ta hiểu về nghiên cứu, dùng ngân lượng mua quan bán tước mà ông ta đã từng là một viên tướng dưới trướng Hồng Thái Gia, đã đánh qua không ít chiến dịch lớn nhỏ, song, ông ta từng sợ hãi như lúc này.

Không có ai là không sợ chết cả. Nhưng ông ta không muốn lùi bước, cũng không muốn đầu hàng.

Thế nhưng, trước đòn tấn công mãnh liệt của quân Tấn, thành trì kiên cố không biết chống đỡ được đến khi nào, Cư Dung Quan có vị trí quan trọng này cũng không biết có thể bảo vệ được mấy ngày. Theo tình hình trước mắt, dù ông ta có muốn tận trung vì nước, liều chết với quân Tấn thì cũng không thể xoay chuyển được tình thế.

Nhìn phía chân trời đỏ rực pháo lửa, ông ta thở dài một tiếng.

“Đại Yến xong rồi.”

Không chỉ mình ông ta có ý nghĩ đó, mà các tướng tá xung quanh cũng đều nghĩ vậy.

Trong tiếng kêu giết, Ngũ Thông đứng ra đầu tiên.

“Đại tướng quân, mạt tướng nguyện chết thủ thành, không hàng quân Tấn!”

Tướng tá bên cạnh quay sang nhìn nhau, cũng quỳ một gối thề thốt.

“Mạt tướng cũng xin nguyện cùng với tướng quân, thề chết thủ thành!”

Phó Tông Nguyên nhìn những tướng tá nhiệt huyết tận trung với triều đình, ánh mắt đục ngầu hơi khựng lại, cuối cùng thở dài một tiếng, lắc đầu, bước loạng choạng mấy bước về phía trước.

“Vô dụng thôi, Đại Yến xong rồi! Xong rồi! Sắp rơi vào tay Tấn nghịch rồi!”

“Đại tướng quân!” Mấy viên tướng đồng thanh hô.

Phó Tông Nguyên không để tâm đến, ông ta quỳ phịch xuống, nhìn về phía Nam, miệng lẩm bẩm: “Hồng Thái Gia, người đã nhìn thấy chưa? Đại Yến xong rồi! Xong rồi! Lão thần, lão thần hổ thẹn với người!”

Hồng Thái Gia đang ở tận kinh sư xa xôi đương nhiên sẽ không đáp lại ông ta được, chỉ có tiếng gió thổi phù phù đáp lại ông ta mà thôi.

Ông ta yên lặng giây lát, đôi mắt đục ngầu hơi khép lại, gương mặt dại ra rồi bỗng nhiên cười quái dị.

“Như vậy cũng tốt.”

Không ai ngờ vị tướng quân thích làm ăn nổi danh chỉ yêu tiền không yêu nước này bỗng nhiên rút kiếm rạch một đường lên cổ mình với tốc độ cực nhanh.

“Phó tướng quân!”

Ngũ Thông đứng gần ông ta nhất sợ hãi kêu lên rồi nhào tới.

Nhưng đáng tiếc đã muộn một bước. Máu tươi chảy ồ ạt từ cổ ông ta, trượt xuống chiến bào mặc trên người, rơi xuống nền đất gạch xanh, trông vô cùng đáng sợ…

“Đại tướng quân!”

Phó Tông Nguyên trợn tròn hai mắt không nhắm lại được, ông ta còn chưa trút hơi thở cuối cùng.

Ngón tay ông ta động đậy, há miệng ra, cố sức thốt lên.