Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 988: Đường cùng (3)

Việc tàn sát thê thảm như vậy khiến người ta kinh hoàng khiếp sợ. Thế nhưng trong thời g3ian ngắn ngủi, quân Nam người chết kẻ đầu hàng, Cư Dung Quan trở thành cá chậu chim lồn2g của Đông Phương Thanh Huyền, đám người không chịu thần phục đó đều chết dưới dưới món0g ngựa và đao sắt.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Không ai có thể 0ngờ được khi quân Tấn và quân Nam đánh nhau như dầu sôi lửa bỏng, Đông Phương Thanh Huy3ền không có động tĩnh; khi Bắc Địch muốn gấp rút tiếp viện Cư Dung Quan, Đông Phương Thanh Huyền không có động tĩnh; thậm chí khi Triệu Tôn gặp tình thế nguy cấp, Đông Phương Thanh Huyền cũng không hề có động tĩnh nào. Nhưng hắn ta lại có đôi mắt giống diều hâu, chờ thời cơ chộp lấy nó, chĩa mũi nhọn vững vàng, chuẩn xác và tàn nhẫn cướp đoạt thành quả thắng lợi, với nhân số ít ỏi giành được Cư Dung Quan mà trong cả thập kỉ Bắc Địch không thể nào công phá, quét sạch quân Nam mất hết lực chiến đấu dưới thế tấn công của Triệu Tôn, trở thành chủ nhân mới của Cư Dung Quan.

Triệu Tôn dũng mãnh thiện chiến, có dũng có mưu nhưng lại tuân thủ nghiêm ngặt theo quy tắc của cuộc chơi.

Nhưng Đông Phương Thanh Huyền lại khác, hắn ta chỉ cần kết quả mà không màng đến quá trình… Vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn.

Bên ngoài thành trì, vành mắt Bính Nhất đỏ au, âm thanh nghiến răng chứa đầy sự thù hận.

“Điện hạ, kẻ cướp thành là Đông Phương Thanh Huyền!”

Triệu Tôn mím chặt môi, không nói một lời, chỉ có bàn tay đang ghì chặt dây cương chợt siết lại, đôi mắt đen láy sắc lạnh như chim ưng lướt qua xung quanh đột nhiên im ắng, mãi một hồi lâu, khi hắn lên tiếng trở lại thì âm thanh lại lạnh như băng.

“Người đến giết người, Phật đến giết Phật…”

Cùng với giọng nói của hắn, xung quanh đột nhiên vang đến tiếng kêu than.

“Điện hạ, mau nhìn kìa…” Bính Nhất thấp giọng la to.

Triệu Tôn thờ ơ ngẩng đầu lên.

Trên bức tường thành cao kia đột nhiên lóe lên một đám lửa. Trong ánh lửa, Đông Phương Thanh Huyền nổi bật giữa đám đông, được tướng tá của Ngột Lương Hãn vây quanh, tao nhã, phóng khoáng, khuôn mặt mang nụ cười mỉm, giống như một công tử thế gia anh tuấn dịu dàng. Nếu không phải vì ông trời tận mắt chứng kiến thì chẳng ai có thể tin được chính người đàn ông này chỉ với một từ “giết” đã khiến một góc trời của Cư Dung Quan nhuốm đầy máu tươi.

“Tấn vương điện hạ, đã lâu không gặp!”

Giọng nói dịu dàng của Đông Phương Thanh Huyền truyền đến phá vỡ màu đêm đen nồng nặc sát khí.

Bên dưới tường thành im lặng một hồi.

Trong quân Tấn, có rất nhiều người biết Đông Phương Thanh Huyền, cũng có rất nhiều người nghe thấy giọng nói của hắn ta. Giọng nói tuy giống hệt nhưng khuôn mặt lại không rõ ràng… Có người hiếu kỳ, có người nghi hoặc nhưng không một ai lên tiếng, cũng không dám khẳng định.

Khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn còn buốt giá hơn băng tuyết, “Đại hãn không muốn sống những ngày tháng yên ổn nữa rồi sao?”

Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, “Điện hạ đừng hiểu lầm, ta vốn chỉ muốn rèn luyện lực chiến đấu của Ngột Lương Hãn chút thôi… Nhưng đánh đến đây lại phát hiện tiết mục có phần không đúng lắm. Nếu Cáp Tát Nhĩ đã bỏ lỡ thì sao ta có thể bỏ qua chứ?”

Ánh mắt Triệu Tôn như đao, “Ngươi cho rằng dựa vào khả năng của ngươi là có thể giữ được Cư Dung Quan ư?”

Đông Phương Thanh Huyền trầm ngâm một hồi rồi xoa cằm, mỉm cười nói, “Có lẽ sẽ không giữ được, nhưng dựa vào độ hiểm trở của Cư Dung Quan vẫn có thể trì hoãn ngươi mười ngày nửa tháng… Đến lúc đó, có giành được Cư Dung Quan hay không thì tạm chưa nói đến, nhưng thành Bắc Bình của ngươi… e là không giữ được nhỉ?”

Triệu Tôn hừ lạnh, “Nếu Cáp Tát Nhĩ đến giữ ải, ta sẽ vì y mà giành nửa tháng để chuẩn bị. Còn ngươi… ngươi cho rằng có thể sao?”

Đông Phương Thanh Huyền không chút để ý đến sự chế giễu của hắn, hắn ta cười, liếc nhìn hỏa pháo đang dựng dưới tường thành, nhấc ống tay áo rộng lên, khẽ chỉ, “Ta có gì mà không thể chứ? Thứ ngươi có, ta chưa chắc đã không có.”

Hắn ta nói xong liền giơ bàn tay lên rồi đập xuống, bỗng nghe thấy một tiếng “đoàng”, trong thành vang lên tiếng pháo rầm trời.

Sắc mặt Triệu Tôn chợt hơi thay đổi, nụ cười của Đông Phương Thanh Huyền lại càng thêm xấu xa:

“Tấn vương điện hạ, sức mạnh hỏa pháo của Ngột Lương Hãn không kém quân Tấn chứ?”

Triệu Tôn lạnh lùng nheo mắt, nhìn lá cờ của Ngột Lương Hãn được cắm trên tường thành, khóe miệng vụt qua một nụ cười khẩy khó thấy.

Khoảng cách quá xa, Đông Phương Thanh Huyền không nhìn thấy biểu cảm của hắn, vẫn còn cười nói, “Có phải điện hạ rất tò mò vì sao ta có được hỏa khí mạnh như vậy đúng không? Nói cho ngươi cũng được thôi…” Ánh mắt của hắn ta nhìn sang người phụ nữ nhỏ bé đang cưỡi ngựa đứng lẳng lặng bên cạnh Triệu Tôn, nở nụ cười vô cùng quyến rũ.

“Phải cảm ơn A Sở.”

Từ khi Đông Phương Thanh Huyền xuất hiện thì Hạ Sơ Thất cũng đã thấy hắn ta rồi.

Nhưng vì lí do khoảng cách nên nàng có thể nhìn thấy lời của Triệu Tôn nhưng lại không thể nhìn thấy lời của Đông Phương Thanh Huyền.

Lúc này nàng nhìn thấy sắc mặt Triệu Tôn đã thay đổi, trong lòng lại càng nặng nề.

Hơi cau mày lại, nàng nhỏ giọng hỏi, “Triệu Thập Cửu, tên đó nói gì thế?”

Triệu Tôn vỗ về nhìn nàng một cái, không trực tiếp trả lời, chỉ có ánh mắt thản nhiên nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Năng lực ăn cắp của đại hãn rất mạnh, nhưng thủ đoạn ly gián vẫn còn cần nâng cao. Tục ngữ có câu, thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu ngươi đã chiếm được thành, xuất cả chiêu, vậy thì chúng ta cứ ở Cư Dung Quan này so tài một chút cũng được.”

“Tấn vương điện hạ quả nhiên ngang ngược, rõ ràng đã là trận đánh chắc chắn thua mà vẫn còn muốn đánh.”

Đông Phương Thanh Huyền cười đến mức mặt mũi hớn hở.

Phải biết rằng, xét về người, đội ngũ vốn dĩ đóng quân ở bên ngoài Cư Dung Quan của Ngột Lương Hãn không hề ít hơn so với quân Tấn. Xét về hỏa khí, kỹ thuật hỏa khí của quân Tấn tuy rằng rất mạnh nhưng lại cách xa sức mạnh của thế hệ sau, hơn nữa, Ngột Lương Hãn cũng không thua kém là bao. Cộng thêm nơi hiểm yếu của Cư Dung Quan, địa hình vô cùng hiểm trở, giữ thành dễ hơn nhiều so với đánh thành, ngay cả khi hai bên ngang ngửa về thế lực thì Triệu Tôn cũng là kẻ bị thua thiệt.

Hai bên đang ở thế giằng co, trời đất dường như sa vào một sự vắng lặng đáng sợ.

Ánh trăng khuyết trên bầu trời tỏa ra ánh màu bạc ảm đạm, mùi máu tanh trong không khí khiến người ta buồn nôn.

Đông Phương Thanh Huyền nhìn Triệu Tôn đang ở bên dưới thành, phá vỡ sự im lặng.

“Tấn vương điện hạ, ta lại có một đề nghị để hai bên cùng thắng.”

“Nói!” Đáy mắt Triệu Tôn tựa như phủ kín lớp băng tuyết ngàn năm.

Đông Phương Thanh Huyền khẽ mỉm cười: “Giang sơn mỹ nữ, ngươi chọn lấy một.”

Đối với lời của hắn ta, Triệu Tôn không hề thấy bất ngờ, cũng cười theo.

“Đại hãn có biết rằng, vài năm trước cũng có người bảo ta chọn lựa, ngươi đoán xem kết quả ra sao?”

Đông Phương Thanh Huyền vẫn cười, “Thế nào?”

Triệu Tôn đánh ngựa tiến lên phía trước hai bước, ánh mắt lạnh lùng tựa lưỡi kiếm sắc lạnh.

“Giang sơn mỹ nữ, bổn vương đều chọn cả.”

“Trả lời rất hay! Nhưng trên thế gian này, nào có chuyện tốt như vậy chứ?” Đông Phương Thanh Huyền cười như không cười chế giễu một câu, sau lại nghiêm mặt nói, “Điện hạ nên hiểu rõ, tình thế hiện giờ đối với ngươi không hề có lợi. Không nói kết quả thắng thua giữa ta và ngươi, chỉ nói đến thời gian… Ta có thể kéo dài nhưng ngươi thì không. Nếu mất thành Bắc Bình thì ngươi sẽ hết đường lui. Cho dù ta có thua thì vẫn còn mười hai bộ lạc Ngột Lương Hãn…”