Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 993: Ánh sáng chiếu giáp sắt (3)

Tinh Lam khịt khịt mũi, hình n3hư bị cảm lạnh rồi.

“2Đúng là lạnh thật, cái thời t0iết mùa đông này…”

Ng0hĩ đến cơ thể không mặc gì củ3a nàng bị gió lạnh thổi đến bị bệnh, Trần Cảnh áy náy gần như không tiếp tục suy nghĩ nữa mà ôm chặt nàng vào lòng, đi thẳng đến trước chiếc giường, sau đó nhắm mắt lại đặt nàng xuống, kéo tấm chăn được gấp gọn gàng đắp lên người nàng.

“Ta chờ ở bên ngoài, cô nương mặc quần áo xong ra ngoài rồi chúng ta nói tiếp.”

Nói xong, y định quay người rời đi nhưng Tinh Lam nào có thể thuận theo y chứ?

Nàng nhanh nhẹn nhào qua đó, gọi một tiếng “Trần Cảnh”, sau đó ôm chặt lấy phần hông gầy gò của y.

“Không được đi!”

Chỉ có khoảnh khắc này, Trần Cảnh mới nhớ nàng thật ra cũng là một cô nương rất có bản lĩnh chứ không hề giống vẻ yếu đuối bên ngoài. Trong lòng y khẽ thở dài, cúi đầu nhìn cánh tay trắng nõn như củ sen, ngọn lửa bùng cháy trong đôi mắt sâu thẳm đã không thể che đậy được nữa.

Y cũng không muốn đi, nhưng y không thể làm tổn thương nàng được.

“Tinh Lam cô nương, tâm ý của cô nương dành cho Trần mỗ, Trần mỗ hiểu rõ… Nhưng cô nương là cô gái tốt, Trần mỗ không có mai mối không có sính lễ, sao dám khinh bạc cô nương chứ?”

“Có ở lại không?” Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, Tinh Lam ở bên cạnh Hạ Sơ Thất lâu ngày đã học được một chút xảo quyệt. Nàng chớp chớp mắt, ý tứ rõ ràng, “Nếu ta nói, ta cho phép huynh khinh bạc ta thì sao, thích huynh khinh bạc thì sao?”

“Ta…” Trần Cảnh còn muốn nói, nhưng Tinh Lam khẽ cười một tiếng, đôi tay trên hông dịch chuyển lên, xoa nhẹ bờ vai y, lại chầm chầm trượt xuống, giọng nói mềm mại tựa như tiếng dạ oanh đang hát.

“Thực ra, ta chỉ muốn hôn huynh.”

“…” Trái tim Trần Cảnh đập thình thịch.

“Chỉ hôn huynh thôi mà huynh cũng không đồng ý sao?”

Giọng nói ấm ức khiến đầu óc Trần Cảnh bỗng trở nên trống rỗng.

Đạo đức liêm sỉ gì đó không thể mạnh mẽ như khao khát mãnh liệt của cơ thể. Rõ ràng y có sức mạnh nhưng lại không thể kháng cự. Y đối diện với đôi mắt ướt đẫm của nàng, dưới nụ cười ấm áp của nàng mà cúi đầu xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi y mong nhớ bao lâu.

Chỉ hôn một cái rồi rời đi… chỉ hôn một cái thôi.

Lại một lần nữa, y tìm lí do cho hành động của bản thân mình, nhưng lại không thể thuyết phục trái tim.

Kể từ lần đầu tiên gặp Tinh Lam, Trần Cảnh đã có cảm tình với cô nương này.

Khi đó cả hai đều còn trẻ, lòng nhiệt huyết tràn đầy của y chỉ dùng cho việc kiến công lập nghiệp, chưa từng để tâm đến việc nhi nữ tình trường. Mấy năm gần đây, y bị động nhìn nàng đến bên cạnh mình, rồi rời xa mình; cũng bị động nhìn nụ cười ấm áp của nàng, thi thoảng quay lại nhìn một cái hoặc là lấy cớ việc công để ân cần hỏi han một câu.

Những lúc đó, y không cảm thấy có ấn tượng quá sâu đậm. Nhưng lúc này, dưới ánh nến lờ mờ, dưới sự tiếp xúc của nụ hôn nóng bỏng, từng kí ức tưởng rằng đã lãng quên từ lâu lại cuộn trào trong trí nhớ.

Hóa ra, cô nương rạng rỡ, ấm áp, hiền hòa cũng không hề mạnh mẽ ấy đã khắc sâu trong tim y, khắc trong cả xương cốt như người một nhà.

Trần Cảnh không phải là một người tùy tiện nóng nảy, nhất là trước trận đại chiến, đôi vai y gánh vác trọng trách chưa từng có một giây phút buông lơi, cũng không có suy nghĩ vượt quá chức trách của mình. Nhưng thời khắc này, cho dù biết rõ ngàn lần không nên, vạn lần không nên nhưng nụ hôn cuồng nhiệt như lửa của nàng đã khiến khả năng nhẫn nại và kiềm chế đều hóa thành hư không.

Y khẽ ưm một tiếng, hôn nàng thật sâu, so với nụ hôn của nàng lại càng thêm cháy bỏng.

Tình huống đó giống như một lữ khách độc hành trên sa mạc, khao khát hòn ốc đảo là nàng. Lại giống như một người bệnh nặng kinh niên, chỉ có vị ngọt trong Cam Lộ của nàng mới có thể kiếm tìm được liều thuốc cứu mạng.

Trong hơi thở gấp gáp, Trần Cảnh hôn nàng, yết hầu chuyển động lên xuống, khó khăn lắm mới chèn một câu nói, “Được rồi, Tinh Lam cô nương, ta đi thật đây, nếu không ta sợ sẽ làm ra việc gì đó… không hay.”

Tinh Lam ngượng ngùng hít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn y cười.

“Việc không hay? Chẳng phải huynh đã làm rồi sao? Ở điện Tồn Tâm.”

Ánh mắt Trần Cảnh chợt tối sầm, nhớ đến việc hoang đường mà bản thân mình đã làm ở điện Tồn Tâm, hơi thở vốn gấp gáp lại càng dồn dập hơn, “Lần đó là do ta không tốt, nhất thời kích động, giờ đây chiến sự cận kề, ta càng không nên…” Y ôm chặt nàng, hổ thẹn nói, “Đều tại ta, nhất thời bị ma xui quỷ ám.”

Tinh Lam thấy hơi buồn cười.

Lấy chuyện ở điện Tồn Tâm để kích động y là vì nàng muốn buộc y nghe theo thôi.

Sao nàng lại trách y chứ? Ngược lại, nàng đang mong đợi y.

Cuộc chiến xuôi Nam đoạt vị này còn dài, kéo dài bao lâu không ai có thể biết được.

Cùng người mình yêu tu thành chính quả, đạt được những gì mình mong muốn mới là việc đúng đắn… Đây là danh ngôn của Sở Thất.

Nàng nhẹ nhàng hỏi: “Huynh hối hận vì đã hôn ta?”

Trần Cảnh thở gấp, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, lắc đầu, “Ta không hối hận, ta chỉ cảm thấy bản thân mình làm như vậy là… chà đạp cô nương.”

Tinh Lam cong môi, “Nếu đã chà đạp ta, vậy thì huynh phải bù đắp.”

“Bù đắp thế nào?” Trần Cảnh kêu lên.

“Huynh đoán xem, ta muốn gì?” Tinh Lam nâng khuôn mặt của y lên, cười rạng rỡ.

Y ngơ ngẩn nhìn nàng, thật thà lắc đầu.

“Ta muốn huynh.” Tinh Lam không đợi y trả lời mà ghì chặt lấy cổ y ngả về phía sau. Công phu của Tinh Lam không tồi, Trần Cảnh không đứng vững liền ngã nhào lên người nàng, cùng nàng ngã lên giường.

Đường cong hoàn hảo cùng thân thể xinh đẹp bị y đè bên dưới, hơn nữa Tinh Lam còn kéo chăn trùm lên người y, sau đó hai người cuộn tròn trong chăn, giống như đôi chim uyên ương nghịch nước, thở gấp không ngừng.

Nếu y muốn phản kháng, trừ khi dùng võ công với nàng.

Trần Cảnh bất lực, chỉ có thể giữ chăn, hít thở, “Cô nương đừng làm vậy!”