Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 996: Bắt ba ba trong hũ (2)

Bất cứ hành động quân sự nào đều được đánh giá bằng tốc độ.

Đêm nay, chính là thời cơ tốt nhất.

Triệu Tôn khô2ng chần chừ mà gọi Bính Nhất đến, bảo y triệu tập tướng tá quâ0n Tấn cùng đến lều chủ soái, lập kế hoạch “bắt ba ba” xuyên đê0m và chuẩn bị phương hướng trước cho hành động này. Vậy là khi3 thành Bắc Bình bị bao trùm bởi khói mù do Lan Tử An châm ngòi thuốc súng thì trong vùng núi non trùng điệp của Cư Dung Quan cũng có đội đặc nhiệm Gai Đỏ của quân Tấn đang âm thầm hành động.

Chuyện đêm nay, Hạ Sơ Thất không trực tiếp tham gia.

Làm “quân y” lâu như vậy, đến nay nhiệm vụ chủ yếu của nàng là phụ trách việc đảm bảo điều trị cho quân Tấn. Tuy rằng vẫn quan tâm Triệu Thập Cửu trên mặt đại sự, cũng âm thầm tìm hiểu tiến triển chiến sự với hắn, nhưng nàng không hề muốn cho người ta một cảm giác “phụ nữ nhà người ta quản quá rộng”, càng không muốn làm tổn hại đến uy danh lừng lẫy của Triệu Tôn. Những lúc có thể né tránh, nàng đều cố gắng né tránh nhiều nhất có thể, làm phong thái của một thê tử.

Nàng một mình trở về căn lều nhỏ của mình nghỉ ngơi.

Gió Bắc bên ngoài không ngừng rít gào, nhưng thế giới của nàng lại yên tĩnh không chút tiếng động.

Điều kiện chiến sự có hạn, cho dù là với thân phận của nàng thì căn lều cũng rất nhỏ. Bên trong lều không có giường, nàng giống với tất cả tướng sĩ của quân Tấn, lót chăn nằm đất mà ngủ.

Hôm nay ở doanh trại quân y cả ngày nên nàng thực sự rất mệt.

Nhưng vì lo lắng về tình hình bên phía Triệu Tôn, trong lòng nàng quá căng thẳng, nằm cả hồi lâu vẫn không thể ngủ được. Thế là nàng đứng dậy chuyển lò sưởi đến trước mặt, choàng chăn lên người, ngồi xếp bằng trên đệm, mắt khép hờ suy nghĩ.

Từng người, từng sự việc quanh quẩn trong đầu nàng.

Đông Phương Thanh Huyền ở Cư Dung Quan; Lý Mạc, Cáp Tát Nhĩ ở quan ngoại; Nguyên Hữu ở Sơn Hải Quan; Tinh Lam, Trần Cảnh ở thành Bắc Bình, còn cả người cha hờ và cô con gái Bảo Âm mà nàng yêu thương nhất; Tử Nguyệt, Nhị Quỷ, Đại Ngưu, Nha Nha ở kinh thành Nam Yến… Thậm chí A Mộc Nhĩ và Triệu Miên Trạch cũng chuyển động luân phiên trong tâm trí nàng.

Liệu Bắc Bình có sao không? Liệu có thể giành được Cư Dung Quan không?

Một trận chiến tranh xảy ra, rốt cuộc sẽ thay đổi được những gì?

Có quá nhiều câu hỏi, nàng không có cách nào suy đoán và dự liệu trong thời điểm này. Chỉ đột nhiên cảm thấy trước đó nàng đã suy nghĩ quá đơn giản. Chiến tranh giờ mới bắt đầu mà đã có nhiều rắc rối như thế, vậy suốt chặng đường đánh đến phủ Ứng Thiên sẽ phải trải qua những gì? Trong những chiến dịch lớn nhỏ đó, sẽ lại có bao nhiêu người mất mạng, sẽ xảy ra những bất trắc thế nào? Nàng và Triệu Thập Cửu liệu có thể thuận lợi đi đến cuối cùng không?

Nàng nghĩ đến đây mà cảm thấy sợ hãi không thôi. Cuối cùng, nàng còn muốn vén rèm xông ra ngoài tìm hắn.

Nhưng nghĩ lại, nàng vẫn nên kiềm chế thì hơn. Khi đàn ông làm việc, điều nàng nên làm nhất là để hắn có được cảm xúc ổn định.

Than lửa đỏ rực chiếu lên khuôn mặt nàng, phản chiếu ánh sáng ấm áp dễ chịu.

Không biết đã bao lâu, nàng chống cằm ngủ gật.

Trong giấc mơ của nàng rất hỗn loạn.

Lúc Triệu Tôn vén rèm bước vào lều, nàng không nghe thấy âm thanh cũng không nhìn thấy thân hình của hắn, chỉ cúi đầu xuống, gật gù từng cái một giống như con gà mổ thóc. Triệu Tôn híp mắt lại, thân thể mang theo sương đêm trong ánh sáng lờ mờ kéo thành một bóng đen dài thườn thượt.

Hắn nhìn nàng một lúc, không biết nghĩ đến điều gì mà nhìn áo giáp lạnh lẽo trên người mình rồi nhíu mày cởi ra, bước về phía nàng, hơ tay lên bếp lửa một lúc cho ấm lại mới cẩn thận bế nàng nằm xuống, đắp chăn cho nàng.

Hạ Sơ Thất vốn ngủ không sâu nên giật mình mở mắt.

“Triệu Thập Cửu? Chàng đến rồi à?”

Nàng ngáp một cái, tỉnh táo lại, “Không đúng, sao chàng lại đến đây?”

Bình thường Triệu Tôn sẽ không vào lều của nàng. Trong thời kỳ chiến tranh, để làm gương cho những tướng sĩ cấp dưới, hắn không những không ngủ cùng nàng mà thậm chí còn không quá thân mật với nàng trước mặt người khác, giữ mãi khuôn mặt cương thi, bộ dạng giải quyết việc công, coi nàng là binh sĩ bình thường.

Lúc này trên khuôn mặt tràn đầy dịu dàng, vẻ ấm áp đó chỉ khi hai người ở riêng với nhau nàng mới có cơ hội nhìn thấy.

“Sao không ngủ hẳn hoi mà lại ngồi đây làm gì?” Hắn xoa nhẹ gương mặt nàng, nói một câu không liên quan.

Hạ Sơ Thất lau nước mắt vì ngáp ngủ, nhìn đôi mắt hằn đầy tia máu của hắn, không kìm được đau lòng nhíu mày lại.

“Thiếp hả…”

Nàng rướn cổ lên, nghiêng đầu nhìn ra phía sau lưng hắn, đột nhiên cười hì hì, ôm lấy cổ hắn.

“Thiếp thích ngủ như vậy, luyện võ ngồi chàng có hiểu không? Mà chàng ấy, Tấn vương điện hạ, hôm nay chui vào lều của thiếp không sợ mấy tên thuộc hạ của chàng nhìn thấy rồi trong lòng không thoải mái, phát rồ rồi chạy mất hút, không đánh trận cho chàng à?”

Triệu Tôn dở khóc dở cười, khẽ thở dài nhéo mũi nàng, “Nói lung tung cái gì thế? Đó gọi là quân kỷ. Quân kỷ không nghiêm sao có thể dẫn binh?”

Hạ Sơ Thất trừng mắt, “Thiếp đâu có cầu mong chàng đến.”

“A Thất…” Triệu Tôn ngập ngừng nói: “Ta đến đây là có việc muốn nói với nàng.”

Vừa giao thiệp với ánh mắt nghiêm túc của hắn, Hạ Sơ Thất nghiêm mặt lại ngay lập tức, “Chuyện gì thế?”

“Khó nói.” Sắc mặt Triệu Tôn u ám.

Ở giờ phút quan trọng này, việc có thể khiến hắn bày ra cảm xúc như vậy sẽ là gì?

Đầu óc Hạ Sơ Tất xung huyết, giật mình một cái, sống lưng cứng đờ, nắm chặt cánh tay của hắn, “Có phải Bảo Âm có chuyện gì không?”

Triệu Tôn lắc đầu, mím chặt môi nhìn nàng, không nói nửa lời.

Không phải Bảo Âm xảy ra chuyện? Quả tim lơ lửng của Hạ Sơ Thất đã hạ xuống một nửa.

“Vậy thì là chuyện gì? Thành Bắc Bình thất thủ rồi sao?”

Triệu Tôn vẫn lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn nàng không chớp.

Một nửa quả tim còn lại cũng hạ xuống, Hạ Sơ Thất khẽ “ồ” một tiếng, uể oải ngáp một cái rồi gối tay nằm về đệm: “Cả hai đều không phải thì chứng tỏ chàng đến thời kỳ mãn kinh sớm rồi.”