Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Chương 999: Đường cùng (1)

“Ha ha ha!”

Binh tốt Ngột Lương Hãn trên tường thành bỗng dưng phá3 lên cười.

“Triệu Tôn, tên nhát gan kia, có bản lĩnh thì tấn công2 vào thành, mới sáng sớm đã lải nhải, có ý gì đây? Đừng nói ngươi muốn xu0ôi về Nam đoạt vị, ta thấy có cái Cư Dung Quan bé xíu này mà ngươi còn kh0ông đoạt được. Ta khinh!”

Người lên tiếng lúc nãy là Bính Nhất, y3 nghe vậy bèn trừng mắt lên.

“Tên khốn, dám xem thường điện hạ của ta, ông đây…”

“Bính Nhất!” Triệu Tôn ngăn y lại, đưa tay ra, “Mang ra đây.”

Bính Nhất ngẩn ra một lát, y đánh ngựa vòng về, đưa một chiếc nỏ vào tay hắn.

Triệu Tôn mím chặt môi, không nói thêm một lời nào, hắn đưa tay lên, giương cung bắn tiễn. Dáng người như một vị thần giáng thế, cực kì đẹp, nhưng giây tiếp theo, mũi tên trên tay hắn bay vụt đi, cắm thẳng vào lồng ngực gã kia.

“A!”

Tiếng kêu thảm thiết thấu trời, phá vỡ không gian tĩnh mịch.

Bóng dáng gã ta ngã xuống tường thành, máu tươi bắn tung tóe thành một mảng dữ tợn.

Triệu Tôn thu hồi nỏ, hắn ngồi trên lưng ngựa, khuôn mặt sau khi giết người vừa bình tĩnh và trấn định kia còn đáng sợ hơn lúc sát khí đằng đằng. Trên dưới thành, tất cả mọi người đều nín thở, bầu không khí yên tĩnh một cách quỷ dị.

Với khoảng cách xa như thế, nếu là người khác chắc chắn sẽ không thể nào bắn trúng.

Chính vì bọn binh sĩ Ngột Lương Hãn kia đã tính toán sẵn tầm bắn nên mới dám to gan như thế.

Nhưng ai ngờ được, một phút nói không suy nghĩ để rồi mất đi tính mạng?

Bầu không im lặng như tờ.

Triệu Tôn nhìn cái xác kia, cất giọng nói lạnh lùng, “Nói với đại hãn của các ngươi, chuyện mà Triệu Tôn ta muốn làm, không ai có thể ngăn cản được. Hôm nay đến đây là vì niệm tình xưa, muốn mở cho hắn ta con đường sống. Trong ba canh giờ tới, nếu không rút khỏi Cư Dung Quan thì đừng trách ta vô tình...”

Tuy hắn vừa giết người, tạm thời khiến những người kia sợ hãi, nhưng lời của hắn vẫn khiến các tướng lĩnh phía Ngột Lương Hãn cảm thấy kỳ lạ. Với tình hình như hiện nay, rõ ràng hắn không chiếm được Cư Dung Quan, vì sao lại đi uy hiếp ngược lại bọn họ?

Một gã tướng lĩnh râu ria sờ cổ, sau đó bước lên nói to.

“Tấn vương điện hạ thần võ, bổn tướng đã nghe danh từ lâu, nhưng có vẻ kiểu khen ngợi này hơi quá lố, tự đánh giá mình quá cao. Không nói nhảm thêm nữa, chi bằng đợi ngươi chiếm được Cư Dung Quan rồi hẵng tìm đại hãn của chúng ta nói chuyện?”

Triệu Tôn nhìn gã, đột nhiên bật cười.

“Cư Dung Quan đã là tòa thành bị cô lập, không biết lương thực trong ải còn đủ dùng trong bao nhiêu ngày? Không biết đại hãn của các ngươi có biết Phó Tông Nguyên là một tham quan, trước khi giao chiến ông ta đã bán sạch số lương thảo tích trữ trong thành? Theo ước tính của ta, cùng lắm là mười ngày... không biết đến lúc đó, đại hãn lấy gì để cứu các ngươi?”

Gã tướng lĩnh râu tia kia hít một hơi lạnh.

“Ngươi nói linh tinh!”

Triệu Tôn mỉm cười, một tia sát khí lướt qua khóe môi lạnh lùng.

“Trong ba canh giờ tới, ta chỉ bao vây chứ không đánh, để đại hãn các ngươi dọn đồ về quê. Nếu không, ta sẽ khiến lịch sử của Ngột Lương Hãn phải viết lại một lần nữa...”

Soạt soạt soạt…

Có kẻ giật mình, có kẻ hoảng sợ, cũng có kẻ lo lắng, căng thẳng... Hàng nghìn còn mắt cùng hướng về Triệu Tôn, người có ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.

Hắn nói quá đột ngột khiến người khác thấy khó tin.

Nhưng thần sắc lạnh lùng nghiêm túc của hắn lại khiến người khác bất giác tin từ tận đáy lòng.

Trong thành không còn lương thực, là thật ư? Cư Dung Quan đã trở thành một tòa thành bị cô lập, cũng là thật sao? Nếu không lui binh, bị quân Tấn bao vây đến chết, vậy thì lịch sử của Ngột Lương Hãn sẽ phải viết lại, đó càng là sự thật.

“Mau, mau đi bẩm báo đại hãn!” Gã tướng lĩnh râu ria kia vừa giữ thanh đao bên hông vừa gào lên.

Nhưng khi gã vừa dứt lời thì có một giọng nói trầm thấp vọng lên từ phía dưới.

“Không cần bẩm báo.”

Vài chữ không nhẹ cũng không nặng nhưng có thể truyền đi rất xa trong gió Bắc, không chỉ thu hút ánh mắt của người Ngột Lương Hãn mà cũng truyền vào tai của quân Tấn dưới thành đứng cách đó vài chục trượng.

“Thị vệ trưởng?” Có người hỏi.

“Những gì hắn nói là thật.” Gã lại nói tiếp.

Các tướng lĩnh và binh sĩ đứng trên tường thành tự động nhường ra một lối đi, để cho gã bước lên, gã nhìn Triệu Tôn, chậm rãi nói: “Tấn vương điện hạ thứ lỗi, đại hãn của bọn ta không được khỏe, không thể gặp khách, cũng không thể lui binh, có thể dời lại hôm khác rồi nói không?”

Gã là Như Phong. Nhưng phía Ngột Lương Hãn, không ai biết đến tên thật của gã.

Trong quân Tấn thì lại có không ít người biết gã.

Chỉ trong thoáng chốc, có những tiếng hít thở khẽ vang lên từ bên dưới. Và lời đồn đại hãn A Mộc Cổ Lang của Ngột Lương Hãn và Đông Phương Thanh Huyền có bề ngoài giống hệt nhau dường như cũng được chứng thực.

Triệu Tôn hướng ánh mắt sắc lạnh về phía Như Phong, hắn cong môi.

“Đại hãn không khỏe trong người, tại sao không về Ngột Lương Hãn mà tĩnh dưỡng? Ở nơi hẻo lánh như Cư Dung Quan này, thiếu thầy ít thuốc, đâu phải là nơi để dưỡng bệnh.”

Như Phong cau mày, “Bệnh đến như núi đổ, không ai muốn cả. Mong điện hạ thư thả cho thêm vài ngày.”

Khói lửa chiến tranh phủ Bắc Bình sắp nhuộm đỏ cả bầu trời phương Bắc, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế này mà Như Phong lại bảo Triệu Tôn cho thêm vài ngày, đối với Triệu Tôn mà nói có khác gì trêu đùa hắn đâu?

Hắn cười lạnh, siết chặt dây cương, “Nếu đại hãn bệnh nặng thật, đến lúc đó bổn vương chỉ có thể cho người khiêng hắn ta ra khỏi Cư Dung Quan thôi.”

Chỉ có thi thể mới bị khiêng ra.

Tất nhiên là Như Phong đã cảm nhận được sự lạnh lẽo và sát khí trong lời nói của hắn.

“Điện hạ...” Vẻ mặt Như Phong lạnh lùng, như ẩn chứa chút bi thương, vừa tựa như có lời khó nói, nhưng không đợi gã nói xong, Triệu Tôn đã ngắt lời gã, “Chỉ có thể chờ ba canh giờ, cho các ngươi cơ hội rời đi. Nếu không các ngươi ngồi chờ chết đói đi.”

Lúc hắn đen mặt bất chấp tình xưa thì ánh mắt lạnh lùng, sát khí rất nặng, đến mức mọi người đều thấy lạnh sống lưng. Như Phong cúi đầu, mặt đỏ bừng.

“Điện hạ, đại hãn bệnh thật rồi…”

Triệu Tôn nói: “Hắn ta bệnh hay không, có liên quan gì đến bổn vương?”

Lời nói lạnh lùng kia vừa được thốt ra, bầu không khí trên chiến trường bỗng chìm vào im lặng.

Như Phong vốn không phải là người giỏi ăn nói, gã ngẩn người, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triệu Tôn, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu ấy có chất chứa một sự bất lực, “Nếu điện hạ kiên quyết như thế, vậy thì bọn ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của điện hạ thôi.”