Nhất Hôn Khuynh Tâm

Chương 28: Hoảng hốt

Edit: Doãn Vy

Beta: Doãn Tư Mặc

Lúc Vệ Gia Lam tỉnh lại lần nữa, Phó Nhất Phong đã rời đi.

Nhìn một đốn hỗn độn trên giường, cũng đủ để hiểu đêm qua "dã chiến" diễn ra có bao nhiêu kịch liệt. Vệ Gia Lam nằm thẳng người, toàn thân trên dưới giống như là bị nghiền nát, ê ẩm.

Thoáng vén chăn một bên, Vệ Gia Lam cúi đầu nhìn thấy rõ từng vết đỏ chuyển tím khắp cả người, anh ta chính là đang tra tấn thể xác cô! Cô ta nhìn lại những dấu hôn nặng nề toàn thân, trong mắt toàn ý hận.

"Phó Nhất Phong!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi phát ra từng chữ một, đôi mắt sắt bén, lạnh lẽo chỉ hận không thể giết chết anh ngay tức khắc.

Nhớ đến lời anh ta nói trước khi rời đi, Vệ Gia Lam càng cảm thấy hận ý tràn đầy.

Cô ta làm sao có thể mang thai? Cô tuyệt đối không muốn mang con của anh ta!

Nghĩ đến đây, Vệ Gia Lam mặc kệ toàn thân đầy khó chịu, hoắc mắt một chút cố sức đứng dậy, nhặt quần áo nằm tứ tung trên sàn nhà mặc lên người, cô ta cầm chìa khóa đi xuống tiệm thuốc dưới lầu một chuyến, sau khi trở về lại ngồi ở trên sô pha.

Rót nước vào ly, Vệ Gia Lam cầm thuốc tránh thai bỏ vào miệng, ngón tay hơi run run, cô ta ảo não dứt khoát nuốt xuống, uống mấy ngụm nước rồi mới đỡ lấy ngực.

"Tôi không muốn mang thai, tôi không muốn mang thai......"

Trong miệng liên tục lẩm bẩm, cô ta nhìn viên thuốc nằm trên tay, hận ý dâng tràn.

Cô ta hận Phó Nhất Phong! Hận hắn!

*******************

Một buổi sáng yên bình đang đến.

Hôm nay là ngày nghỉ, do vậy Hứa Niệm Hi dứt khoát ngủ đến khi tự tỉnh mới thôi, cô mở mắt ra, phát hiện anh sớm đã tỉnh, nằm bên cạnh dùng di động lướt web.

"Tỉnh rồi?"

Phó Ninh Xuyên cảm giác được bên cạnh có động tĩnh rất nhỏ, anh buông di động, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cô.

"Vâng!" Cô thấp giọng trả lời, theo bản năng dụi dụi mắt, rồi sau đó nhích nửa người lấy di động của anh để xem giờ.

"Đã 11 giờ rồi!" Hứa Niệm Hi hốt hoảng, ấn ấn màn hình, "Nên rời giường." 

Phó Ninh Xuyên gật đầu, nâng tay lên lén lút nhìn bảo bối tinh nghịch trên ngực, có lẽ chính cô cũng chưa chú ý, lúc này cô nửa người ghé vào trên người anh, hai cơ thể ấm áp đang hoà lẫn vào nhau, anh thậm chí có thể cảm nhận được tim cô đang đập từng nhịp từng nhịp.

"Anh ngẩn người làm gì?" Hứa Niệm Hi ngước mắt thấy anh thất thần, giơ tay quơ quơ trước mắt anh, ngay sau đó chống tay ngồi dậy, "Em đi rửa mặt."

Anh còn nằm, nhìn cô chạy vào buồng vệ sinh, mới chậm rãi ngồi dậy, tấm chăn từ trên ngực cường trán rơi trên mặt sàn, anh cầm lấy ném trên tủ đầu giường.

Ngồi ngây ngốc bên mép giường một lúc, anh mới đứng lên, đi đến buồng vệ sinh.

Ngay thời điểm Phó Ninh Xuyên đi vào, Hứa Niệm Hi đã rửa mặt đi ra ngoài nấu cơm, anh ở bên trong bận rộn một lát, lúc này mới kịp chú ý, trên cằm đã lấm tấm râu, xem ra cần phải làm sạch sẽ một chút.

Đưa tay lấy dụng cụ, anh bôi kem lên cằm xoa xoa vài lần, đang lúc anh cầm dao cạo râu chuẩn bị cạo, cánh cửa đột nhiên bị mở ra.

Anh nghiêng đầu nhìn qua.

Hứa Niệm Hi không nghĩ tới lúc vào sẽ thấy anh ở làm việc này, cô chỉ muốn vào nói cơm đã nấu xong, nhưng lại thấy trên mặt anh lau bọt kem, ngẩng người quan sát khắp người anh từ trên xuống dưới có chút buồn cười, cô đột nhiên nổi hứng.

"Có cần em giúp không?" Cô đi qua, lấy dao cạo râu anh còn cầm trên tay, đứng ở trước mặt anh chăm chú nhìn chằm chằm chiếc cằm cương nghị.

"Anh muốn làm như thế nào?" Cô từ trước đến nay chưa từng thử làm việc này, vẫn nên hỏi rõ trước tránh cho bản thân không giúp được gì mà còn làm hỏng việc.

Phó Ninh Xuyên hoàn hồn, đôi mắt đen cũng tràn đầy ý cười, anh giơ tay chỉ chỉ bọt còn trên cằm, cầm tay cô mang theo dao cạo râu đặt trên cằm.

"Như thế này......" Anh nói chuyện cách cô rất gần, cầm tay cô nhè nhẹ lướt trên cằm một đường thẳng, quả nhiên bọt nhỏ rớt xuống. Rồi sau đó anh nhìn cô, từ từ buông tay.

"Ah em biết rồi!" Cô nháy mắt tỏ ý đã hiểu, hưng phấn nóng lòng muốn thử, hơi ngửa đầu liếc mắt nhìn cằm anh không chớp mắt, ngón tay khẽ nhúc nhích rất cẩn thận đặt trên cằm anh.

Nhìn cô chuyên chú giúp anh cạo râu, hai tay bất tri bất giác vòng ra phía sau người cô, chống trên bồn rửa tay, khoảng cách rất ngắn gần như có thể trọn vẹn ôm cô vào lòng ngực, Phó Ninh Xuyên đảo đảo ánh mắt, cảm thấy tư thế này rất vừa lòng.

Cô thật sự rất cẩn thận, tuy rằng làm lần đầu tiên nhưng không chút sai sót, rất nhanh bọt kem khắp cằm anh ban nãy đã được cạo sạch sẽ.

"Đã xong!" Buông dao cạo râu xuống, Hứa Niệm Hi hưng phấn duỗi tay sờ sờ chiếc cằm bóng loáng trước mắt, mi mắt khẽ cong cong.

Cô làm trông rất không tồi a

"Ừ!"Gật gật đầu, vòng tay Phó Ninh Xuyên thu hẹp lại,nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, từ ánh đèn trong nhà vệ sinh, đôi mắt cô sánh ngời như chứa từng vụn tinh quang, làm anh không kiềm chế được trong lòng có chút cảm giác viên mãn.

"Niệm Hi......"

Nghe thấy tiếng anh gọi, Hứa Niệm Hi ừ một tiếng, tâm tư còn đắm chìm vì kiệt tác đầu tiên của mình, đôi tay nhỏ không ngừng sờ tới sờ lui trên cằm anh, cảm giác như sờ bao nhiêu cũng không đủ.

Tất nhiên anh sẽ không cự tuyệt, thậm chí còn thuận theo ý cô, cúi đầu tới gần một chút. Từ lúc cạo xong đến giờ cô vẫn luôn cười ngây ngô, cong cong đôi mắt xinh đẹp dị thường, đen nhánh như mã não.

Cũng làm anh...rất rất muốn hôn cô.

Nghĩ được làm được anh cúi đầu thấp hơn khẽ hôn cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, anh nhanh chóng cúi đầu, ngậm lấy đôi môi nhỏ bé của cô.

Ngay từ đầu anh cũng không có làm gì, đôi mắt đen nhánh gần trong gang tấc nhìn chằm chằm cô, lặng im chờ đợi vài giây, anh nghiêng nghiêng đầu, bắt đầu trầm mặc mà hữu lực hôn lên môi cô.

Khuôn miệng vừa mới đánh răng xong phảng phất mùi hương kem đánh răng bạc hà tươi mát, qua răng môi mà thấm vào miệng cô, Hứa Niệm Hi nhắm mắt, hô hấp không bất giác bắt đầu loạn cả lên, cô rũ mắt, không biết từ khi nào tay cô đã quấn quít choàng trên cổ anh.

Nhận thấy hành động tự nhiên của cô, hai mắt anh sáng ngời, đôi tay đang chống ở bồn rửa tay nhanh chóng ôm ghì lấy eo cô, hơi hơi dùng sức bế lên, làm cô ngồi ở bồn rửa tay, vừa lúc ngồi song song đối diện với anh.

Nụ hôn vẫn tiếp tục tiếp diễn, bàn tay Phó Ninh Xuyên chậm rãi vỗ về lưng cô, vòng ra sau đầu đẩy cô về phía trước.

"Ngô......" Trước mắt đột nhiên đen nhánh một màu, trái tim cô theo bản năng có chút hoảng loạn, cánh tay quấn quanh càng khẩn trương. Lúc này hai người dựa vào càng gần, cô đều có thể cảm giác được hô hấp của anh nóng rực phả trên mặt cô, nhịp tim như hoà làm một.

Cảm giác này thật lạ.

Nhưng cô lại thích.

Bầu không khí yên tĩnh một lúc lâu mới chậm rãi chấm dứt, hai người tách ra, Hứa Niệm Hi nhìn trong gương thấy được bộ dạng đáng xấu hổ của chính mình.

Đôi mắt đầy nước, gò má ửng đỏ, môi sưng đỏ......

"Đi thôi, đi ăn cơm!" Anh nhàn nhạt nhìn cô, tay vỗ vỗ sau lưng, rồi sau đó dùng sức ôm cô xuống khỏi bồn rửa tay.

Hứa Niệm Hi còn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhưng thấy anh đã buông tay đi ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu, ngón tay xoa môi.

Hình như...cô thích anh rồi đúng không?

Loại chuyện kết hôn trước rồi mới yêu đương này, đáng chết, tại sao lại có cảm giác tốt đẹp đến như vậy chứ!

- -----------------------

Vốn dĩ Phó Ninh Xuyên tính cuối tuần ở nhà cùng cô, nào ngờ vừa rửa bát xong được một lúc, thì Phó Thừa Nghiệp gọi đến bảo anh trở về một chuyến, nói là công ty có một số việc cần anh tới xử lý.

Phó Ninh Xuyên tuy rằng là trên danh nghĩa, nhưng có một số việc vẫn là cần phải quản, bởi vậy phải đồng ý, chuẩn bị ra cửa.

Trong phòng trống rỗng, Hứa Niệm Hi nhàm chán ngồi ở trên sô pha phát ngốc, đang lúc cô tính lấy máy tính chơi, chuông cửa vang lên.

Đôi mắt mang vẻ nhàn nhạt, cô mang dép lê đi mở cửa, không nghĩ tới người trước mắt sẽ là Vệ Gia Lam, Hứa Niệm Hi cũng không mấy ưa thích cô ta, vì thế lạnh lùng hỏi:

"Vệ tiểu thư đến đây có việc không?"

Hiện tại Vệ Gia Lam cả người đều khó chịu, cô ta suy nghĩ thật lâu cũng không cách nào xoá bỏ việc bị Phó Nhất Phong áp đảo thêm một lần nữa, vì thế muốn tìm đến chỗ anh kiếm một chút an ủi.

"Ninh xuyên có ở đây không?"

Hứa Niệm Hi lắc đầu: "Anh ấy không có nhà, Vệ tiểu thư có chuyện gì có thể nói cho tôi, tôi sẽ nói lại với anh ấy."

Nghe vậy sắc mặt Vệ Gia Lam phảng phất cô đơn, cô u buồn, mếu máo: "Không cần, có chuyện gì tôi tự mình nói với anh ấy."

Lời này nói ra có chút khiêu khích, đáng tiếc Hứa Niệm Hi hôm nay tâm tình tốt, không muốn cùng cô ta gây sự, lập tức duỗi tay đóng cửa.

"Nếu không có việc gì, gặp lại Vệ tiểu thư sau."

Nhưng cửa không thể đóng lại.

"Hứa tiểu thư đừng vội, tôi vừa lúc cũng đang nhàm chán, không mời tôi đi vào ngồi sao?"

Vệ Gia Lam không thể gặp mặt Phó Ninh Xuyên, tâm tình rất khó chịu, dù sao cũng muốn trước mặt Hứa Niệm Hi khoe mẽ mấy phen.

Hứa Niệm Hi vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại đối phương đã muốn gây sự với mình, mình tất nhiên phải thành toàn, vì thế dứt khoát mà buông lỏng tay đi vào nhà.

"Vệ tiểu thư, kỳ thật tôi càng thích người khác kêu tôi một tiếng "Phó phu nhân". Dù sao tôi đã cùng Ninh Xuyên kết hôn rồi."

Vệ Gia Lam đi vào, thình lình nghe thấy câu này sắc mặt càng kém, xém chút nữa bị chọc tức đến thổ huyết, cô ta hung hăng trừng mắt Hứa Niệm Hi, giọng điệu khó chịu khẽ hừ một tiếng.

Ngồi trên sofa, Hứa Niệm Hi dùng hết lễ nghĩa coi Vệ Gia Lam là khách mà chiêu đãi, cô rót nước, rồi sau đó cũng không chủ động nói chuyện, cô tự chơi di động một mình. 

Vệ Gia Lam hoàn toàn bị lơ, cảm thấy không cam lòng, cô ta suy nghĩ tìm đề tài để nói chuyện, nhưng lúc này di động Hứa Niệm Hi vang lên.

"Alo." Hứa Niệm Hi ngước mắt vừa thấy dòng hiển thị báo tên, lập tức ấn nghe.

Là anh điện, nói là công ty việc nhiều anh có thể sẽ về trễ một chút, nếu đến giờ cơm anh không trở về, dặn dò cô ăn trước, không cần chờ anh.

Hứa Niệm Hi vâng vâng vài tiếng, lại thuận miệng hỏi vài câu, mới ngắt điện thoại.

"Là Ninh Xuyên?" Vệ Gia Lam hỏi.

Hứa Niệm Hi thực không thích cô ta kêu như vậy, nhàn nhạt gật đầu rồi nói: "Vệ tiểu thư với chồng tôi cũng không thân thiết gì, vẫn nên gọi "Phó tiên sinh" thì tốt hơn."

Lời này chẳng khác nào trực tiếp đánh vào mặt Vệ Gia Lam, sắc mặt cô ta nháy mắt trắng bệch, ngay sau đó cong môi nở nụ cười: "Hứa tiểu thư thật là biết nói giỡn, tôi cùng Ninh Xuyên sao lại không thân? Lại nói, tôi và anh ấy biết nhau so với cô sớm hơn nhiều. "

Hứa Niệm Hi dừng lại.

"Trước kia, Ninh Xuyên đối tốt với tôi, mọi việc đều sẽ vì tôi mà suy nghĩ, tôi thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, thích quần áo thế nào, thích loại vải dệt nào, anh ấy đều biết rõ ràng......"

Vệ Gia Lam tâm tình khó chịu, cũng muốn trả thù trở về, vì thế liền nói đến căn bản dừng không được.

"Vệ tiểu thư," Hứa Niệm Hi hoàn toàn mất kiên nhẫn khi nghe Vệ Gia Lam liên tiếp khoe khoang, lạnh lùng mà nhìn cô ta, một châm thấy máu, "Nghe nói Phó Nhất Phong rất thích cô, hơn nữa nghĩ đến chuyện mấy năm trước, nếu như cô cùng Phó Nhất Phong ở bên nhau, xem như cũng không tồi."

Vệ Gia Lam sắc mặt trắng nhợt: "Cô sao lại biết?"

"Nghĩ đến Vệ tiểu thư hẳn cũng là thích Phó Nhất Phong, bằng không sẽ không cam tâm tình nguyện......" Hứa Niệm Hi cố ý dừng một chút, "Nói vậy nếu ở trước mặt ba mẹ nói giúp hai người một câu, cũng có thể thúc đẩy tiến độ là chuyện tốt."

Nghe vậy Vệ Gia Lam hoàn toàn biến sắc mặt: "Ai nói tôi thích Phó Nhất Phong? Ai nói tôi cam tâm tình nguyện?"

Hứa Niệm Hi nhìn chằm chằm cô ta không nói lời nào.

Vệ Gia Lam tiếp tục: "Tôi không thích Phó Nhất Phong, tôi cũng không phải cam tâm tình nguyện, cho dù có chuyện đó thì như thế nào? Cô không thể ngăn cản tôi cùng Ninh Xuyên tái hợp!"

"Ân, nếu ba mẹ đã biết cũng sẽ nghĩ như vậy." Hứa Niệm Hi dứt khoát nói theo cô ta, đứng dậy chỉ vào cửa ý vị rõ ràng, "Như vậy, chúc Vệ tiểu thư tâm nguyện sớm thành." Sớm ngày cùng Phó Nhất Phong kết hôn đi thôi!

Vệ Gia Lam tức giận đến không được, lại cố tình nói đến việc đó làm cô ta đau điếng, cô ta dậm dậm chân, hừ vài tiếng rồi khó chịu rời đi.

Trong phòng một lần nữa an tĩnh lại.

Không thể không nói tuy rằng thủ đoạn Vệ Gia Lam không quá cao, chẳng qua là tới khoe khoang, nhưng xác thật có chút ảnh hưởng tới tâm tình của mình, Hứa Niệm Hi ngồi trong lòng khó chịu mà ngồi một lúc lâu, sau đó mới hẹn Ôn Lộ cùng nhau đi dạo phố.

Đem việc ban nãy kể hết cho Ôn Lộ nghe, cũng nghe không ít đề nghị, Hứa Niệm Hi tâm tình miễn cưỡng tốt lên một ít, cô vừa rồi mua không ít quần áo cho Phó Ninh Xuyên, lúc này chuẩn bị đi ra về.

Bất quá lúc ra khỏi trung tâm thương mại, Hứa Niệm Hi bỗng nhiên nghĩ tới công ty lớn cách đó không xa, nghĩ tới anh đang ở trong đó, hơn nữa ngay trước đó không xa.

Lôi kéo Ôn Lộ trực tiếp đi đến công ty, Hứa Niệm Hi muốn tạo cho anh một niềm vui bất ngờ.