Thứ năm, ngày 27 tháng 5, 2021Còn khoảng một tuần nữa là thi rồi nè. Bố đã làm cho tôi cái khóa để tôi khóa cửa phòng học lại rồi, sau này tôi đỡ phải lo việc thằng anh tôi đột nhập bất ngờ. Vậy là tôi sướng rồi đấy, học xong cứ khóa cửa phát rồi xuống nhà không cần lo nghĩ nhiều.Dạo gần đây tôi lại thích tắm buổi tối mới kì. Nhà tôi có hai phòng tắm, mỗi nhà một phòng nhưng mà anh tôi chiếm đóng cái phòng tắm ở nhà chính rồi nên tôi chỉ có thể dùng cái còn lại bên nhà phụ thôi. Ừ thì phòng tắm có vòi hoa sen có chậu có dụng cụ đàng hoàng nhưng mà chỉ khác chỗ là bên tôi tắm không có nóng lạnh nên tôi đành bất chấp tắm luôn nước lạnh lúc nửa đêm thôi. Tôi học xong thì buồn ngủ lắm nhưng mà người cứ nhớt nhớt thế nào ấy nên tôi toàn tắm trước khi ngủ thôi, vừa thoải mái vừa mát, chỉ là lúc mới tiếp xúc với nước thì hơi run tí vì lạnh...Trước khi tắm thì tôi đang còn liu diu nhưng mà lúc tắm thì những gáo nước lạnh dội đi cơn buồn ngủ của tôi mất rồi, dội luôn những tức giận và buồn bực của tôi lúc sáng. Cơn buồn ngủ của tôi đã đi mất thì đương nhiên là tôi bị mất ngủ luôn rồi. Thực ra thì dù có tắm hay không thì tôi vẫn cứ không ngủ được thôi. Lúc học thì hai mắt cứ lim dim muốn khép lại nhưng vừa đặt mông xuống giường thì lại tỉnh queo, tức ghê luôn á. Học xong đã muộn rồi thế mà lại còn phải lăn lộn trên giường thêm chút nữa mới đi vào giấc ngủ được. Tôi đang còn hơi nghi không biết có phải do thói quen suy nghi trước khi ngủ của tôi quay trở lại rồi không. Nếu đúng thật thì biết làm sao... Trước khi ngủ thì tỉnh queo nhưng mà lúc mới dậy thì chắc chắn chỉ muốn ôm gối ngủ tiếp thôi chứ không muốn dậy, tình trạng chung của mọi người mà.Không ngủ được thì thôi, cớ sao não tôi cứ thích nhớ về những kỉ niệm xấu hổ hồi nhỏ mà không phải mấy bài văn tôi lăn ra học mỗi ngày. Thì tôi cố ép mình đừng nhớ lại rồi nhưng mà bản rì viu những năm tháng trẻ trâu hồi nhỏ cứ thế ùa về thôi, cản không được!!Học nốt ngày mai và đến trường thứ hai tuần sau để cô nhắc nhở đôi điều là tôi được nghỉ rồi. Đằng nào cũng sắp đến buổi cuối nên tôi dành chút thời gian để viết lưu bút. Ừ thì tôi thích viết lưu bút gửi tụi bạn đấy, tôi biết bây giờ chẳng còn ai viết nữa đâu nhưng tôi là một con người tình cảm nên tôi cứ viết thôi. Tôi có ý định này từ khá lâu rồi. Tôi dành ra vài phút để viết và vài ngaỳ trước đó để nghĩ coi nên viết gì. Tôi ngu văn lắm nên tôi phải nhờ một chị chuyên văn tôi quen trên mạng giúp đỡ. Mặc dù hầu hết là chị nói cho viết nhưng mà ý tưởng là của tôi nên cũng có thể coi như tôi viết mà. Vì muốn không cho cả lớp biết nên tôi cố nặn ra đống chữ to tròn khác biệt với chữ tôi. Đọc được là được rồi, không cần đẹp lắm đâu. Viết xong tôi nhét vô cái phong bì màu tím nho nhỏ để cho dễ nhận diện. Rồi đấy, lần đầu viết lưu bút đấy, hơi bị cảm động luôn, tôi còn trích hẳn lời bài hát trong bài The night vô cơ. Ngày mai tôi sẽ đến sớm để giấu vào chỗ nào đó không dễ thấy nhưng dễ tìm. Không biết đứa nào là đứa đầu tiên phát hiện ra đây.