Nhật Ký Báo Thù

Chương 7

Những âm thanh thân quen tưởng rất xa lạ

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Diệp Thiên Tuyết cầm chiếc điện thoại trong tay không biết phải nói ra từ nào, trong đầu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Chính hắn, năm xưa chính hắn là người lấy đi lần đầu tiên của mình, còn cưới nhạo mình, không những thế còn bày ra cái bộ mặt không chịu nổi.

Diệp Thiên Tuyết cố gắng hít sâu, lộ ra khuôn mặt tươi cười, mới có dũng khí mờ miệng hỏi “Thế nào, anh Thiên thật là nghe lời tên tiểu quỷ kìa, vì tiểu quỷ kia mà làm việc hết sức! Thậtkhông giống anh Thiên chút nào?”

Phía bên kia, đối phương thoáng trầm mặc, sau đó cưới lớn tiếng lên: “Haha! Cô biết tôi là ai? Có phải trước kia chúng ta từng bắn nhau? Chẳng qua, từ trước đến giờ tôi chỉ thích chơi máu đào tắm súng bạc, không lẽ Liễu Phỉ Phỉ đám nói dối tôi sao? Nếu em hưởng dụng “súng bự” của anh Thiên rồi, sao còn dám xưng em là xử nữ?

Đầu óc của người này thật đơn giản…. Diệp Thiên Tuyết than thần trong lòng

Bên kìa Trần Thiên còn đang mải nói không ngừng, Hiệp Thiên Tuyết đã ngắt lời hắn “Trần Thiên, Liễu Phỉ Phỉ cho anh bao nhiều tiền?”

Trần Thiên khựng lại, sau đó nở nụ cười dâm tà lần nữa: “Tất nhiên là một cọc tiền rất nhiều, cộng thêm với mỹ nhân nhỏ bé là cô. Thế nào em yêu, em muốn làm một vụ buôn bán với tôi? Tôi không ngại đâu, chỉ cần em chịu theo tôi một lần, thì cả việc làm con tiện nhân Liễu Phỉ Phỉ kia cũng được”.

Cô nghe vậy, mặt không đổi sắc, cười nói với Trần Thiên: “Trân Thiên, người quang minh chính đại thì đừng nói lời vòng vo, anh hôm nay dám giờ trò với tôi, tôi cam đoan, ngày mai có người hốt xác anh ngoài bờ sông, anh đừng tưởng tôi không dám làm.

Trần Thiên nhất thời trầm mặc. Hắn biết đối diện với cô gái này, con giái cưng của trời, ngườithừa kế tập đoàn Cố thị tương lai. Tiền tài sau lưng có thể dễ dàng dẫm chết mình vô số lần. Nếu nói như hành động của mình bị người khác bắt được như cô nói, cũng không thể không có khả năng. Nhưng Trân Thiên cũng không dễ bị cô lừa gạt liền buông tha. Nhưng không đợi hắn nói ra, lại nghe thấy lời nói của người đối diện: “Nếu như anh không tin tôi, thì tự mính đi hỏi anh Hùng, ai động được, ai không động được. Trần Thiên, giang hồ cũng có luật giang hồ, phá hư luật không mang lại kết quả đẹp đâu”.

Trân Thiên chợt thấy tim ngừng đập, lạnh cả tim gan, thì bên kìa điện thoại đã cúp điện thoại.

Diệp Thiên Tuyết nhìn chiếc điện thoại im lỉm ở mép gường, thở dài, trên gương mặt thiếu nữ ngây thơ hiện ra sự phức tạp không thuộc về cái tuổi thanh xuân này.

Chyện đã khác với quá khứ, mình phải cận thận hơn nữa. Cô tin tưởng, Liễu Phỉ Phỉ bị phản kích như thế, tuyệt đối không dễ dàng cho qua chuyện như vậy đâu. Bi chính mình phá hư chuyện tốt, lại ném luôn đi sự trong sạch. Liễu Phỉ Phỉ chắc chắn hận mình thấu xương.

Gọi điện cho Cố Trường Khánh, hỏi qua tình hình sức khỏe của cô, lại thao thao nói chuyện trên trời, dưới đất. Diệp Thiên Tuyết trong chốc lát không tìm nổi lý do để cúp điện thoại xuống được. Cố Trường Khánh lại hỏi cô: “Tiểu Tuyết, tìm gia sư được rồi phải không, là em tới đây tìm người ta, hay để cho người ta tìm em đó?”.

Không muốn làm cho Diệp Hân Thành biết sự thay đổi của mình, Diệp Thiên Tuyết vội vàng nói: “Cháu đi qua gặp người ta cũng được, dì nhỏ cho cháu số của anh ta đi, cháu sẽ hẹn thời gian với anh ta”.

Cố Trường Khanh có được tin tức muốn biết, vui vẻ cười nói: “Rất đẹp trai nha! Tiểu Tuyết có thể vửa học tập vừa dưỡng mắt, thật là tiện lợi nhé”.

“Dì nhỏ! Người ta không để ý đến dì nữa!” Diệp Thiên tuyết bị nói đến hết cách, chỉ có thể làm nũng mà trốn. Cô Trường Khánh cười lớn, vui sướng cúp điện thoại.

Nhìn thời gian vẫn còn sớm, Diệp Thiên Tuyết liền nhân tiện gọi điện cho người kia, sau ba tiếng kêu, đối phương đã trả lời.

“Xin chào, tôi là Phó Hoài Minh, xin hỏi ai vậy?”

Giọng nói của Phó Hoài Minh rất nhẹ nhàng khoan khoái, nghe qua giống như cơn gió ngày xuân, cành liễu đu đưa nhẹ nhàng

.

“Xin chào, tôi là Diệp Thiên Tuyết” Diệp Thiên Tuyết tự giới thiệu, cười nhẹ:

“Nói vậy hẳn anh đã nghe qua tên tôi?”

Phó Hoài Minh liền sang sảng cưới to lên: “Đúng vậy, cô là sếp của tôi mà, gọi điện thoại đến đây, là muốn hẹn gặp mặt tôi, muốn kiểm tra trình độ của tôi”

Nghe giọng nói này, tâm trạng Diệp Thiên Tuyết cũng thả lỏng, cười khẽ, nói: “Tôi làm sao có khả năng kiểm tra sinh viên giỏi của Đại học A, nếu có, tôi sẽ không tìm giáo viên dạy kèm. Bất quá muốn gặp mặt một lần, tôi phải xem chúng ta có khả năng hợp tác tốt chung không?.”

“Đó là hiển nhiên” Phó Hoài Minh lập tức nói, “khi nào thì cô rảnh? Bây giờ cô còn là học sinh, không bằng hẹn gặp mặt vào cuối tuần như thế nào? Thời gian địa điểm cô chọn. Vừa hay cuối tuần này tôi không bận gì?”

Vì thế hai người quyết định thời gian, điều tự cúp điện thoại.

Ngày hôm sau trước khi đi học. Ngụy Vũ lại tìm đến nhà, nhìn Tiểu Mập mạp ngồi trong phòng khách ăn bánh, Diệp Thiên Tuyết đi qua vỗ nhẹ cậu : “Như thế nào chạy tới nhà tớ?”

Ngụy Vũ nhìn trái phải môt vòng, sau khi phát hiện không có ai, mới nói: “ cậu trốn học hai ngày rồi, cậu không nhìn thầy khuôn mặt của giáo viên chủ nhiệm đâu ”

Diệp Thiên Tuyết lập tức bừng tỉnh, nhưng lại không thèm để ý. Bản thân cho dù đến trường cũng nghe không hiểu, thà ở nơi này còn hơn lãng phí thời gian, còn không bằng gữi thời gian lại cho bản thân.

Chẳng qua là đối diện với ánh mắt quan tâm của Ngụy Vũ, nhưng lời muốn nói lúc này liền nói không nên lời.

“Hôm nay cậu nhất định phải đi, biết không?” Ngụy Vũ nhìn Diệp Thiên Tuyết, rất nghiêm túc nói, “Hôm nay có kiểm tra”

Diệp Thiên Tuyết kêu một tiếng, đồng ý ngồi xuống

Trước khi củng cố tốt nền tảng của bản thân, cô không muốn lãng phí thời gian vào trường học.

Đến trường học, Hoàng Tú Tú và Vương Kỳ Kỳ đến cùng lúc hỏi cô có chuyện gì xảy ra, Hoàng Tú Tú ánh mắt xinh đẹp lo lắng: “Có phải, trong nhà cậu xảy ra chuyện gì?”.

Ngụy Vũ ở bên xem thường bĩu môi: “ Tú Tú, Tiểu Ngọc, các cậu đừng quá lo lằng, rõ ràng chính là cậu ý ko muốn đến trường, các cậu còn tưởng là cái gì?” Hoàng Tú Tú vừa trừng mắt, cậu ta liền im lặng.

Vương Kỳ Ngọc có dáng người thon cao, cô gái xinh đẹp có khí thế mạnh mẽ, nghe thấy Ngũy Vụ nói như vậy, hai tay cô đan chéo trước ngực, nhíu mày hỏi Diệp Thiên Tuyết: “Thật sự?”

Diệp Thiên Tuyết hít sâu, gật đầu: “đúng, mình không muốn đi học, nhưng mà mình vẫn còn cơ hội tiếp tục đi học”

Hoàng Tú Tú hỏi: “chuyện thế nào?”

“tớ muôn tìm gia sư, tớ muốn lấy lại căn bản” Diệp Thiên Tuyết nói: “Mặc kệ tương lai tớ làm cái gì, học nhiều một chút bao giờ cũng không sai”

Vương Kỳ Ngọc đưa tay đặt dưới mặt cô: “cho lý do trước, cậu cũng không phải là người đột nhiên chăm chỉ lên”

Hoàng Tú Tú than nhẹ một tiếng : “tớ biết’, Ngụy Vũ cũng ở một bên vểnh tai lắng nghe.

“Trong nhà Tiểu Tuyết sắp xảy ra chuyện” Hoàng Tú Tú nói: “từ xưa tới nay có mẹ ghẻ thì liển có cha ghẻ” “Không cần phải nói hết, tất cả mọi người đều biết”.

Vương Kỳ ngọc đưa tay ôm lấy Diệp Thiên Tuyết, vỗ trên bả vai của cô: “yên tâm, cậu còn bọn tớ”

Ngụy Vũ cũng vội vàng vỗ ngực nói mình cũng ở đây….

“Các cậu ở chỗ này nói gì đó, cho tớ nghe với ” Tăng Hàn từ cách thật xa đã kêu lên, nháy mắt, rồi đi đến trước mắt.

Ánh mắt của Hiệp Thiên Tuyết lướt nhanh trên người của người mới tới, không chút để ý mà trả lời “ Một vài bí mật”.

Cô đắm chìm dưới ánh mặt trời, rõ ràng ánh mắt rõ ràng có vài phần trong sáng khiến cho, Tằng Hàm mất hồn trong nháy mắt. Sau đó, Hắn cười thoải mái: “Tôi và em từ trước cho tới bây giờ không có bí mật”, trong lúc nói còn mang theo vài phần mờ ám.

Mặt của Hoàng Tú Tú hơi tối lại, cô cũng hiểu Tăng Hàm và Liễu Phỉ Phi trong lúc đó xảy ra cái gì. Tăng Hàm lại xem như không có gì xảy ra mập mờ với Diệp Thiên Tuyết. Cô không có cách nào tiếp nhận.

Đi ngang qua hắn tới trước mặt Diệp Thiên Tuyết, Hoàng Tú Tú nói với Diệp Thiên Tuyết nói: “Cậu đã quyết định rồi, như vậy bọn tớ luôn ủng hộ cậu, trong trường học, cậu dự dịnh giải quyết như thế nào?”

“Dì nhỏ đã giúp tớ đi làm thủ tục rồi” Diệp Thiên Tuyết nói, sau đó nhân tiện đứng lên: “Hôm nay tớ đi trước. Tiểu Mập, cậu trở lại thì nói với giáo viên chủ nhiệm một tiếng”.

Ngụy Vũ vô ý thức đồng ý, sau đó nhảy dựng lên đuổi theo: “ Tiểu Tuyết, cậu không thể như thế!! Cô giáo già sẽ phun đầy nước bọt vào mặt tớ”

Tiểu Tuyết nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ của giáo viên chủ nhiệm phía sau : “Ngụy Vũ “anh ” trở lại cho tôi” không nhịn được cười ra thành tiếng.

Cô nói Cố Trường Khanh đã giúp cô đi làm thủ tục cũng không tính là nói đối, nhưng mà thủ tục giấy tờ của bệnh viện, làm cho cô ở trong trường học có cái lý do danh chính ngôn thuận không phải đi học.

Vì thế, cô quyết định hôm này liền đi qua, giải quyết mọi chuyện triệt để.

Đi ra cổng trường cư nhiên đụng phải Liễu Phỉ Phỉ.

Tâm trạng của Liễu Phỉ Phỉ vốn rất tốt, sau khi nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết, càng hiện ra vài phần đắc ý.

Vốn Diệp Thiên Tuyết muốn làm mình mất mặt, ai nghờ mình lại thuận thế bám lấy Tăng Hàm, Diệp Thiên Tuyết luôn luôn nhớ mãi Tăng Hàm không quên/ Có lẽ muốn khó chịu một thời gian.

Nghĩ tới đây, cô ta lại càng vui sướng đi tới.

“Chị Diệp” Liễu Phỉ Phỉ vẫn là bộ dạng nhút nhát, nhích gần qua dây hình như muốn nói chuyện gì.

Diệp Thiên Tuyết cũng không muốn nghe. Chỉ cười với cô ta: “xem ra, sự việc của em giải quyết không tệ”. Vẻ mặt của Liễu Phỉ Phỉ biến sắc, ân thanh càng nhẹ nhàng của Diệp Thiên Tuyết quét qua lỗ tai của cô ta, “Nhưng mà, lần đầu tiên em may mắn thế nhưng sau này thì chưa hẳn đâu. Em có chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Liễu Phỉ Phỉ đứng yên tại chỗ, nhìn qua bóng lưng cô nghênh ngang rời đi, vẻ mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng trong con mắt lộ ra thù hặn khắc cốt ghi tâm.

Quấn lấy di nhỏ để dì đi lấy giấy chứng nhận của bệnh viện, vừa làm cho dì đồng ý nói tốt cho người khác giúp mình ngay, tâm trạng của Diệp Thiên Tuyết tốt hơn rất nhiều.

Hẹn Phó Hoài Minh gặp mặt, thống nhất ngày hôm sau sẽ bắt đầu học kèm, rồi lên kế hoạch và thời gian, Diệp Thiên Tuyết thở dài một hơi.

Gia sản của nhà Họ Cố, bản thân mình có thể không cần, nhưng cũng tuyệt đối không thể vì mình không điều kiện thừa kế mà mất đi. Như vậy, một cái bằng đại học nổi tiếng chính là thứ cần thiết.

Phó Hoài Minh nhìn cô gái đối diện. Cho dù chỉ có mưới sáu, mười bảy tuổi, hai má trắng hồng, ánh mắt lại có nét tang thương như nhận hết khổ đau của thiên hạ.

Trong lòng anh buồn cười, cảm giác thế này làm sao có thể xuất hiện ở trên người cô bé.

“Như vậy, công việc đã xác định, bắt đầu từ ngày mai nhé?” nhìn thời gian, Phó Hoài Minh cũng quyết định ra về.

Diệp Thiên Tuyết đang mất hồn nhanh chóng trở lại bình thường, nói với anh lễ phép : “Dạ, đến lúc đó, làm phiền ạ”.

Phó Hoài Minh cười haha: “thu tiền của cô mà thôi, không cần cám ơn”. Nói xong, anh đứng lên, chuẩn bị ra về. Diệp Thiên Tuyết ngồi tại chỗ, nhìn theo anh.

Đi chưa được hai bước, Phó Hoài Mình liền cảm thấy bả vai bị đè xuống, một chàng trai trẻ áp sát lên: “anh rể, em nhìn thấy cái gì rồi nha, anh hẹn hò với nữ sinh?”.

Cậu ta kề sát vai Phó Hoài Minh chớp mắt, nhân tiện ném môt cái nhìn cảnh cáo với Diệp Thiên Tuyết.

Diệp Thiên Tuyết bật cười, ngả người ra sau, buồn cười xem cảnh này.

Phó Hoài Minh bất lực đối với cậu nhóc này, đây chính là Tô Vũ - em trai của bạn gái mình, năm nay vừa mới lên đại học, tình tính nhanh nhẹn quái đản, bản thân và bạn gái của mình đều bị hại thảm.

Nhưng lần này, anh cũng không thể không lo lắng, em trai đi nói bừa cái gì trước mặt bạn gái.

Tùy rằng bản thân ngay thẳng không sợ gian tà, nhưng không ngăn nổi những chuyện này phụ nữ dễ dàng suy nghĩ lung tung.

Vì thế, hai người liền đứng tại chỗ nói chuyện. Diệp Thiên Tuyết ở một bên mỉn cười lắng nghe. Cản thấy chàng trai này thật là thú vị.

Rõ ràng chính là trêu nghẹo, lại cố tình nói chuyện làm cho người khác không khỏi sợ hãi, theo bản năng liền tưởng thật.

Hai người ở chỗ đó nói “anh đến, em đi” một trận, cô nghe đã muốn cười ra tiếng.

“Thầy giáo Phó, rõ ràng cậu em vợ của anh đang nói giỡn với anh, hết lần này đến lần khác còn làm thầy giáo Phó tưởng thật.”

Tô Vũ ném cái nhìn ai oán cho Diệp Thiên Tuyết: “cô gái, nói ra liền không vui”

Diệp Thiên Tuyết chỉ cười.

Phó Hoài Vũ thở dài một hơi

Diệp Thiên Tuyết quay đầu ngoảnh lại, Đột nhiên thấy một đôi mắt bên ngoài tường thủy tinh của quán café. Người đó phát hiện Diệp Thiên Tuyết nhìn mình, nhếch miệng, nụ cười biểu lộ một dụng ý xấu xa.