Nhật ký của một chàng trai trên chuyến bay mất tích định mệnh

Chương 10

"♪♬♬♬♬" Miệng còn đang lẩm nhẩm lời bài hát đầu tiên trong đời mà mình mới sáng tác, tôi mở cửa phòng thư viện lò dò đi ra nhìn quanh, thấy anh vừa mở cửa nhà bước vào mà tôi hoảng hết hồn vía.

'WJ, sao người anh ướt sũng hết vậy? Anh mới đi đâu về vậy?'- Vừa nói, vừa sờ sờ khắp người đối phương.

'Beta, em đã ở đâu suốt đêm vậy? Em làm anh sợ lắm?'- Nói dứt câu thì cũng ngã luôn vào người tôi.

Tôi hoảng sợ khi nhìn anh đang run rẩy vì lạnh liền vội đỡ anh vào phòng giúp anh cởi bỏ đồ ướt, lau khô tóc và lau người nước ấm. Mặt tôi từ hồng cho tới đỏ vừa rồi tới đỏ ửng khi vừa lau, vừa nhìn cái body cực phẩm của người nằm trên giường. Tôi thề là tôi không hề mê trai, và cũng chưa từng nghĩ là có ngày mình sẽ hứng thú với cơ thể của một người đàn ông. Nhưng có lẽ vì anh đã trở thành người đặc biệt trong lòng tôi mà tôi không hay, và vì cơ thể của anh thuộc hàng cực phẩm (cơ bụng 8 múi hoàn toàn không có mỡ thừa, ngực săn chắc, nhìn là chỉ muốn sờ), dù tôi có mắc cỡ nhưng không hiểu sao không thể lau nhanh và không thể không nhìn được.

'Beta, anh thấy lạnh quá, em làm gì mà lâu vậy?'

'À, à, ờ, ờ, ùm..... ùm..... em xong rồi. Để em giúp anh mặc lại đồ nha.'

Tôi vội vàng giúp anh mặc nhanh đồ ngủ bằng bông dày ấm mịn, tranh thủ mặc và cũng tranh thủ nhìn lần nữa. Tôi tự thấy mình u mê hết thuốc chữa nên tự cốc đầu mình thoát khỏi u mê.

'Anh ráng chịu một chút nữa, sẽ hết lạnh nhanh thôi.'- Vừa nói, vừa trèo lên nửa nằm nửa ngồi ôm lấy người anh, vừa kéo mền ấm dày phủ người anh.

'Cảm ơn em, em thật là ấm'- Vừa nói vừa rúc cả người vào lòng tôi.

'Anh đã đi đâu mà người ướt sũng vậy?'

'Anh tắm xong thì tìm em khắp nhà không thấy. Tìm hoài, gọi mãi đến muốn khóc luôn. Anh sợ em đi đâu mất nên chạy ra ngoài tìm.'

'Chạy ra ngoài làm gì? Mà sao cả người lại ướt như vậy?'

'Tại anh sợ em bỏ đi mất nên mới chạy đi tìm. Bên ngoài trời mưa bão to lắm.'

'Trời ơi, em bỏ đi đâu được chứ? Lỡ chạy ra ngoài thấy mưa bão thì phải biết chạy vào nhà chứ?'

'Anh sợ lắm, anh sợ em lại bỏ rơi anh. Khi xưa năm anh 16 tuổi, buổi tối tắm, học bài xong nghe sấm chớp ì đùng nên gọi tìm ba mẹ mãi mà không thấy, anh hoảng loạn, anh gào khóc, đến lúc chạy ra ngoài nhà thì thấy mẹ nằm chết trên vũng máu trước nhà còn ba thì đâu mất. Hôm sau thì cảnh sát báo ông ấy đã giết mẹ và lao xe xuống vực sâu tự tử mất xác. Anh.... anh..... anh không thể nào quên được ngày hôm đó, những hình ảnh đó, anh..... anh.... anh sợ lắm.'

'WJ, em ở đây, anh đừng sợ. Em sẽ không bao giờ bỏ anh một mình, anh có em rồi, không sợ nữa nhé.'- Vừa nói vừa siết chặt người đang run rẩy, hô hấp khó khăn trong lòng mình.

'Em đã ở đâu vậy? Anh tìm mãi mà không thấy em, bên ngoài sấm chớp ì đùng, anh sợ lắm, sợ em lại bỏ anh một mình.'

'Em đã ở trong thư viện của anh chứ có đi đâu đâu.'

'Em vào thư viện làm gì? Rồi làm gì trong đó tới hơn 2 giờ đêm?'

'Em thấy có nhiều nhạc cụ cổ, sách về nhạc cổ đại nên tập trung đọc và nghiên cứu quên mất thời gian thôi mà.'

'Cái gì trong đó mà làm em hứng thú nghiên cứu đến nỗi quên mất anh như vậy?'

'À, à, cái này thì cho em xin giữ bí mật nhé. Khi nào nghiên cứu, hoàn thành xong thì em sẽ cho anh biết.'

'Nói cho anh biết đi mà, anh hứa không nói cho ai nghe đâu.'

'Không được, xong em sẽ nói cho anh nghe hết.'

'Beta'- Cọ đầu vào ngực tôi năn nỉ.

'Không được'

'Beta, đi mà.'- ngước mặt lên làm bộ mặt đáng thương như mọi khi để tôi mủi lòng.

'Bí mật.'

'Em xấu lắm'.- xị mặt bỏ cuộc.

'Anh thấy ấm hơn chưa?'

'Ấm hơn rồi, nằm trong lòng em thật ấm và dễ chịu.'

'Bộ anh đã từng bị bồ bỏ rơi hay sao mà sợ em đi mất dữ vậy?'

'Không có, sau vụ của ba mẹ thì anh bị bệnh rối loạn trầm cảm nặng. Nhưng anh đã cố sống tốt để chăm sóc cho em trai nhỏ của anh. Nhưng em ấy cũng bỏ lại anh mà đi trong một vụ tai nạn xe khi em ấy vừa tròn 13 tuổi. Sau khi em ấy ra đi thì bệnh trầm cảm của anh càng nặng hơn và anh đã tự tử để đi theo cả nhà 2 lần nhưng đều bị Seo Jin phát hiện đưa đi cấp cứu.'

'Em trai của anh có giống anh không? Em ấy tên gì?'- Tôi siết chặt người anh hơn để anh biết rằng anh đang có tôi bên cạnh.

'Yang Yang, thằng bé nhìn giống như bản sao của anh vậy, nhìn giống hệt Will Yang đó. Nó rất dễ thương, rất ngoan và rất thương anh. Ba, mẹ, Yang Yang chết đi thì cũng như tim anh đã chết, anh chưa từng yêu ai, cứ sống mà như đã chết với nỗi ám ảnh hàng đêm cho tới ngày mà anh vô tình để ánh mắt ấm áp của em lọt vào tim mình. Từ đó anh đã yêu, đã để cho tim mình đập lại và muốn sống thật sự.'

'Em hiểu rồi, em sẽ không bao giờ xa rời anh'.

Lời hứa và vòng tay ấm của tôi làm anh mỉm cười đi vào giấc ngủ rất nhanh, rất sâu. Tôi cũng mệt phờ ngủ quên trời đất cho đến khi nghe tiếng chuông cửa inh ỏi và thấy anh rời giường thì tôi đầu xù tóc rối còn lớ mớ ngủ vô thức đi theo.

'Beta, em đến để xin lỗi chuyện tối hôm qua. Nhìn anh còn mớ ngủ dễ thương quá đi.'- lờ mờ nhìn thấy chàng ca sĩ trẻ tóc vàng cười tươi ôm nhấc bổng tôi lên quay một vòng.

Tôi chưa kịp tỉnh ngủ thì đã thấy ông chú bụng phệ gỡ tôi ra từ tay của ca sĩ trẻ rồi khoác vai tôi nói nhỏ: 'Đầu của vợ cậu bốc khói khét lẹt rồi kìa, ăn giấm chua mặt nhăn như đít vịt kìa.'

'Hả???? Vợ????? Anh ấy? WJ???? Là vợ à??????'

'Seo Jin, nói bậy gì đó? Beta không hiểu gì đâu?'- Véo vào hông chú bụng phệ, xị mặt nhưng đỏ ửng.

'Gì mà không hiểu chứ? Rõ ràng như vậy mà không hiểu gì? Đây ở trên, đây ở dưới mà, khà khà.....'

Tôi chớp chớp mắt, mặt thộn ra vì ngu tự chỉ mình 'đây ở trên', rồi chỉ sang WJ 'còn đây ở dưới'. Cảm thấy đầu óc mình như mớ chỉ rối nên tóm luôn ông chú bụng phệ kéo sang một góc để gỡ chỉ rối mặc ai kia mặt đỏ như cà chua chín.

,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,