Diệp Sở nhìn về phía đôi mắt của Lục Hoài, trong mắt nàng mang theo một tia tức giận.
Hắn rõ ràng biết Thẩm Cửu sẽ đến, vậy mà còn muốn cùng nàng so chiêu ở chỗ này.
Đối diện với ánh mắt của Diệp Sở, Lục Hoài giống như không hề phát hiện. Hắn cong khóe miệng, buông lỏng tay ra.
Thân mình Diệp Sở được tự do, liền lùi sang bên cạnh mấy bước, cách Lục Hoài một khoảng không xa không gần.
Nhưng mà, tất cả mọi chuyện đều lọt vào mắt của Thẩm Cửu, hắn chắc rằng hai người này chính là cố ý.
Hắn không nghĩ tới, Lục Hoài cùng Diệp Sở hiện tại đều đã tiến đến giai đoạn kịch liệt như thế này.
Xem ra, công sức hắn bỏ ra để gán ghép lúc trước không hề uổng phí.
Thẩm Cửu buông tay xuống, quang minh chính đại mà nhìn. Ánh mắt hắn quét qua hai người.
Lục Hoài nghiêng người đi, Diệp Sở hơi hơi cúi đầu, cũng không nhìn hắn.
Hai người lại cố tình bảo trì khoảng cách, làm bộ như không có việc gì phát sinh.
Thẩm Cửu không khỏi cảm khái, sớm biết như thế, hà tất lúc hai người tán tỉnh nhau không đóng cửa?
Hắn phe phẩy đầu đi vào, thuận tiện đóng cửa lại.
Thẩm Cửu nhịn không được nhắc nhở một câu: "Lần sau nhớ đóng cửa."
Lục Hoài liếc mắt nhìn hắn, không nói.
Thẩm Cửu tự nhiên ngồi xuống, lười biếng nói một câu: "Tiểu nha đầu, ngươi cũng ngồi."
Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng, sửa lại cách gọi của Thẩm Cửu: "Kêu Diệp Sở."
Thẩm Cửu ngẩn ra, khóe miệng mang ý cười: "Chê ta kêu quá thân mật?"
Lúc trước hắn một câu tiểu nha đầu hai câu tiểu nha đầu. Như thế nào không thấy Lục Hoài có phản ứng. Chẳng lẽ nói người đang chìm trong tình yêu luôn âm tình bất định?
"Hà." Thẩm Cửu nheo mắt phượng hẹp dài, "Ngươi là Lục Hoài, ngươi định đoạt."
Diệp Sở an an tĩnh tĩnh ngồi xuống, chào hỏi một tiếng: "Cửu gia."
Thẩm Cửu sửng sốt một chút, hai chữ 'Cửu gia' này, hắn nhận không nổi. Lục Hoài còn ngồi ở chỗ này, không biết sau này sẽ cằn nhằn hắn thế nào nữa.
"Bạn của Lục Hoài chính là bạn của ta." Hắn lười biếng mà cười, "Nếu là ngươi coi ta là bằng hữu, kêu ta là Thẩm Cửu liền tốt."
Diệp Sở nhìn về phía Lục Hoài, hắn gật gật đầu.
Nàng nhanh chóng sửa miệng: "Thẩm Cửu."
Thẩm Cửu vừa lòng cười.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa. Tiếng đập cửa không nhanh không chậm, đại khái chắc là người được phái đi điều tra tin tức trở về.
Diệp Sở vẫn luôn chờ đợi, nghe được tiếng đập cửa, nàng lập tức đứng lên, đi qua mở cửa.
Người kia đi đến, đối với Diệp Sở cùng Thẩm Cửu gật đầu chào hỏi.
Hắn đi tới trước mặt Lục Hoài: "Tam thiếu."
Người này nhìn nhìn Thẩm Cửu cùng Diệp Sở, cứ việc bọn họ là bạn của Tam thiếu, nhưng hắn vẫn chỉ nghe mệnh lệnh của Tam thiếu, mới có thể mở miệng.
Lục Hoài nhìn ra tâm tư của hắn: "Nơi này không có người ngoài, ngươi nói đi."
Hắn ngẩn ra: "Là, Tam thiếu."
Người này ngừng lại một chút, liền đem tin tức mình điều tra được nói qua một lần.
"Tần Kiêu là người Tân Châu, phụ mẫu đã mất, không có thân nhân, hắn có một cái võ quán làm ăn không được tốt."
"Hắn làm người rất tốt, lần này dự thi là bởi vì huynh đệ của bị bệnh nặng. Gánh vác không nổi tiền thuốc."
"..."
Dăm ba câu nói ngắn gọn, Lục Hoài cùng Diệp Sở đều đã hiểu quá trình xảy ra chuyện.
Tần Kiêu tâm địa thiện lương, trọng tình trọng nghĩa. Nếu không phải bởi vì nhu cầu cấp bách cần tiền, hắn sao có thể tới tham gia loại thi đấu vô nhân đạo này?
Nếu sau này hắn đi theo bên người Mạc Thanh Hàn, nhất định là bởi vì Mạc Thanh Hàn có ơn với hắn.
Đợi cho thủ hạ rời đi, bọn họ bắt đầu thảo luận chuyện luận võ chợ đen.
Thẩm Cửu không rõ mới vừa rồi trong mấy lời kia, họ Tần lại là ai.
Nhưng xem bộ dáng Lục Hoài cùng Diệp Sở, hai người tựa hồ đều đã hiểu rõ.
Thẩm Cửu sửa lại bộ dáng không đứng đắn thường ngày, hỏi Lục Hoài: "Ngươi mau nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Trong cuộc điện thoại vừa rồi, không thể giải thích được, cho nên Lục Hoài mới hẹn Thẩm Cửu tới khách sạn Hòa Bình thương nghị.
Lục Hoài cực kỳ nghiêm túc mà nói cho Thẩm Cửu: "Ta muốn thủ tiêu luận võ chợ đen."
Thẩm Cửu hít một hơi, hắn biết rõ chuyện này khó khăn. Nhưng Lục Hoài chính là như vậy, chỉ cần nhận định một chuyện, liền tuyệt sẽ không sửa đổi.
Nếu là Lục Hoài giống người khác lắc lư không ngừng, Thẩm Cửu cũng sẽ không cùng hắn trở thành sinh tử chi giao.
Chỉ cần là Lục Hoài đã quyết định, hắn tất nhiên sẽ duy trì.
Thẩm Cửu biểu tình thập phần nghiêm túc: "Yêu cầu ta làm cái gì?"
Lục Hoài mở miệng: "Nếu là ở thi đấu đã xảy ra bất kể chuyện gì, ta đều sẽ không ra mặt, sẽ phái người thông báo cho ngươi."
Thẩm Cửu ngữ khí kiên định: "Được."
Rất nhanh, khóe miệng hắn lại giơ lên tươi cười: "Chỉ cần có thể làm Kiều Lục mất hết mặt mũi, ta tự nhiên cao hứng."
Thẩm Cửu hóa giải không khí trầm trọng vừa rồi. Hắn xưa nay đã như vậy, tuy không biết kết quả, nhưng đến cuối cùng mọi chuyện sẽ thuận lợi.
Lục Hoài nhìn mắt Diệp Sở: "Đến lúc đó ta sẽ cùng Diệp Sở cải trang giả dạng, cùng nhau đi vào."
Thẩm Cửu nao nao, sự tình nguy hiểm như vậy, Lục Hoài làm sao có thể để cho Diệp Sở đi vào tham quan?
Đúng rồi, hắn thiếu chút nữa liền quên một vấn đề.
Diệp Sở vì cái gì mà ngồi ở khách sạn Hòa Bình, hiện tại lại cùng thương nghị loại chuyện như luận võ chợ đen? Theo lý mà nói, đây là cuộc hẹn hò của tình lữ sao.
Thẩm Cửu khó hiểu: "Các ngươi rốt cuộc là cái quan hệ gì a?"
Lục Hoài cũng không đáp lại: "Ta sẽ không nói cho ngươi, nhưng ngươi có thể tự mình đoán."
Lục Hoài này một câu, rõ ràng đem sự tình chuyển tới một phương hướng ái muội khác.
Thẩm Cửu liền hứng thú: "Sách, còn có bí mật muốn giấu ta."
Diệp Sở hiểu tính tình của Thẩm Cửu, nàng vội mở miệng, dùng cái lý do trước kia: "Ta đã từng đã cứu Lục Hoài một mạng."
Nhưng Lục Hoài cùng Thẩm Cửu có quan hệ rất tốt, hắn phảng phất cũng không muốn dấu diếm Thẩm Cửu.
Lục Hoài lại bổ sung một câu: "Là thật là giả, ngươi trong lòng tự hiểu."
Lục Hoài cùng Diệp Sở mỗi người một hướng, Thẩm Cửu hoàn toàn không biết, rốt cuộc ai nói mới là thật.
Nhìn hai người bọn họ, hắn cuối cùng từ bỏ tự hỏi.
Thẩm Cửu dùng logic của hắn mà nghĩ việc này thật thông suốt: "Ta hiểu được, chính làm trò trước mặt người khác, ở đây lại trên vách tường mà thân thiết."
Lục Hoài nhướng mày, không nói gì.
Diệp Sở: "..."
Trải qua một phen tranh luận, lại nói tới luận võ chợ đen, bọn họ thong dong lại trấn định.
Lục Hoài hỏi Diệp Sở: "Ngươi cảm thấy nên tiếp cận Tần Kiêu như thế nào?"
Diệp Sở nghĩ nghĩ: "Vô sự hiến ân cần, nếu là chúng ta trực tiếp đi tìm Tần Kiêu, hắn tuyệt đối sẽ sinh nghi."
Lục Hoài gật đầu khẳng định lời nói của Diệp Sở, ý bảo làm nàng tiếp tục nói.
Diệp Sở: "Nếu không chính mắt nhìn thấy, không có cách xác định bản tính người khác. Chúng ta muốn tìm được một đối tượng hợp tác tốt, cũng tuyệt không thể thiếu cảnh giác."
"Hiện tại, còn kém một thời cơ thích hợp."
"..."
Tần Kiêu đã ký tên bán đứt, cũng cầm phí dự thi đưa cho huynh đệ hắn chữa bệnh.
Dựa theo tính cách hắn, không có khả năng bội ước, tất nhiên sẽ tiếp tục tham gia lần này thi đấu.
Nếu là Tần Kiêu chân chính nhìn thấy qua luận võ chợ đen có bao nhiêu khủng bố, mới có thể nổi lên cảm giác chán ghét, thậm chí còn lật đổ quy tắc.
Cho nên, Diệp Sở cùng Lục Hoài trước mắt chỉ có thể làm, chính là đi xem phải ứng của hắn trong lúc thi đấu.
* * *
Mạc Thanh Hàn một mình ngồi trong phòng, trên bàn chỉ có một chiếc đèn sáng lên.
Ngoài cửa sổ, yên tĩnh không tiếng động. Gió đêm bỗng nhiên thổi lớn, đập vào cửa sổ tạo ra ít tiếng động.
Hắn đang đợi một người.
Người nọ đã từng là thủ hạ đắc lực nhất Mạc Thanh Hàn, trong một lần nhiệm vụ, hắn bị bắt gặp, bị tống vào trong nhà lao.
Cho đến hôm nay, người nọ đã mãn hạn tù. Mạc Thanh Hàn mới sai người đem hắn mang về đây.
Người nọ thân thủ cực kì tốt, làm việc tàn nhẫn. Bằng không Mạc Thanh Hàn cũng sẽ không trọng dụng hắn.
Đối với Mạc Thanh Hàn mà nói, người nọ xuất hiện đã giải quyết cho hắn được rất nhiều chuyện.
Luận võ chợ đen là một chuyện lửa sém lông mày.
Mạc Thanh Hàn cần ở trong khoảng thời gian ngắn, tìm được một người mọi tố chất đều cực cao, người nọ vừa lúc là người tốt nhất được chọn.
Cửa phòng xuất hiện tiếng gõ. Tiếng đập cửa vang trong ban đêm yên tĩnh, phá lệ rõ ràng.
Thủ hạ gõ ba lần, mới đã mở miệng: "Chủ tử, người đã đến."
"Tiến vào." Thanh âm Mạc Thanh Hàn không hề gợn sóng, tựa như hồ sâu tĩnh thủy.
Thủ hạ bước vào, phía sau là một nam nhân thân hình cao lớn, trên mặt hắn còn mang theo một cái vết sẹo dài.
Vết sẹo còn mới, trước khi vào tù không có. Xem ra thời gian hắn ở trong ngục giam cũng không tốt.
Người nọ tay bị trói ở phía sau, lúc nhìn đến Mạc Thanh Hàn, cũng không có phản ứng.
Thủ hạ lập tức tiến lên một bước, hướng Mạc Thanh Hàn giải thích nguyên nhân.
"Hắn vào ngục giam không bao lâu, liền có người trả thù hắn. Hiện tại hắn mất đi ký ức, cái gì đều không nhớ."
Thanh âm Mạc Thanh Hàn bỗng dưng trầm xuống: "Mất trí nhớ, hiện tại thân thủ như thế nào?"
Thủ hạ mở miệng: "Thân thủ so với trước kia còn tốt hơn vài phần. Thời điểm hắn mới ra ngục, người của chúng ta đi theo hắn, đều bị hắn đánh."
Người nọ ở trong ngục giam thời gian không ngắn, trong ngục giam ngư long hỗn tạp. Đi vào đều là người có chút cùng hung cực ác.
Nếu giống ở bên ngoài hành sự, không bị người khác lột tầng da, liền tính không tồi. Hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, ở trong ngục giam sinh tồn đi.
Cho nên người này càng ngày càng lạnh mạc, cứ việc mất ký ức, nhưng là tâm tình của hắn so trước kia ác hơn chút.
Chỉ cần người này có thể vì Mạc Thanh Hàn làm việc. Như vậy Mạc Thanh Hàn mới sẽ không đi quản hắn quá nhiều, hắn muốn chỉ là vũ khí có thể giúp hắn giết người mà thôi.
Mạc Thanh Hàn nhìn về phía người từng là thủ hạ của hắn, hỏi: "Ngươi tên gì?"
Người nọ tuy là mất trí nhớ, nhưng hắn làm thủ hạ của Mạc Thanh Hàn lâu như vậy, bản năng của hắn là phục tùng mệnh lệnh.
Người nọ trả lời: "Ta không có tên, ở trong ngục giam là tội phạm số mười bảy."
Mạc Thanh Hàn mở miệng: "Hiện tại, ta cho ngươi một cái tên, kêu Thập Thất."
"Ngươi mới từ ngục giam ra, không chỗ để đi. Ta có thể nói cho ngươi, ngươi không có người nhà, bọn họ toàn bộ đều đã chết. Hiện tại chỉ còn lại có ngươi mà thôi."
Mạc Thanh Hàn nói xong câu này, Thập Thất một chút cũng không biến sắc: "Ta không thèm để ý, người nhà với ta mà nói, cũng giống người xa lạ."
Giọng Mạc Thanh Hàn khàn khàn: "Hiện giờ, ta có thể cho ngươi một cơ hội, cấp cho ngươi một đường ra, ngươi nguyện ý sao?"
Thập Thất không có vướng bận, không đường có thể đi, hắn không hề có do dự, tiếp được Mạc Thanh Hàn đề nghị.
"Ta nguyện ý."
Mạc Thanh Hàn gật đầu: "Thập Thất, vậy ngươi từ ngày mai liền có thể bắt đầu huấn luyện."
Huấn luyện trong miệng của Mạc Thanh Hàn, cũng không phải loại huấn luyện bình thường.
Nếu muốn đem Thập Thất biến thành một vũ khí không gì phá nổi. Cảm xúc của hắn không thể bị người khác ảnh hưởng, cần thiết luyện ra một trái tim hoàn toàn băng giá.
Lúc Thập Thất vẫn còn là thủ hạ của hắn, hắn ta so với người bình thường thì chính là một tảng băng.
Hiện tại Mạc Thanh Hàn muốn cho hắn hoàn toàn thoát ly khỏi cảm xúc như người bình thường. Chỉ chìm đắm trong nhiệm vụ của mình, trong đầu chỉ có một việc.
Chính là muốn chiến thắng đối thủ.
Mỗi ngày đều là huấn luyện cường độ cao, không hề gián đoạn. Cách mấy ngày, Mạc Thanh Hàn liền cho những thủ hạ có thân thủ tốt vây công xung quanh Thập Thất.
Khi chỉ đánh với một người, nhược điểm có thể giấu kĩ.
Nhưng thời điểm bị nhiều người vây quanh, nhược điểm của hắn sẽ lộ rõ. Chỉ cần hắn không làm tốt phòng bị, liền sẽ biến thành kẻ thất bại.
Nếu là Thập Thất muốn đi đến cuối cùng, phải trở thành một người không hề có nhược điểm.
Thời gian khẩn trương, vừa mới bắt đầu, thủ hạ của Mạc Thanh Hàn có thể lại gần Thập Thất.
Bất quá càng lâu, số người tiếp cận với hắn ngày càng ít.
Thẳng đến cuối cùng, hắn rốt cuộc có thể bằng sức của một người, ở giữa nhiều người tung hết khả năng.
Thập Thất tố chất rất cao, Mạc Thanh Hàn lại áp dụng cường độ huấn luyện lớn. Ngắn ngủn mấy ngày, Thập Thất đã tiến bộ vượt bậc.
* * *
Một tuần trôi qua, là ngày Mạc Thanh Hàn nghiệm thu thành quả.
Hôm nay Thập thất không tiếp thu huấn luyện, mà sớm chờ ở phòng huấn luyện, chờ đợi Mạc Thanh Hàn đến.
Mạc Thanh Hàn vào trong phòng, cửa phòng sau người khép lại.
Nguyên bản Thập Thất đứng ở một chỗ trong phòng, nhìn thấy Mạc Thanh Hàn đến, lập tức tiến lên, cung kính kêu một tiếng: "Chủ tử."
Tuy nói Thập Thất quên hết mọi chuyện trước kia, nhưng là sự sợ hãi đối với Mạc Thanh Hàn trước sau cắm rễ ở trong lòng hắn.
Thời gian Thập Thất nhận huấn luyện không lâu, nhưng hắn lại nhận áp lực lớn, cũng ít khi đối mặt một mình với Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn gật gật đầu, thanh âm hắn vẫn trước sau như một âm lãnh.
"Bắt đầu đi."
Mạc Thanh Hàn đứng tại chỗ, một chút cũng không động thân hình của mình, hắn liếc Thập Thất một cái, ý bảo Thập Thất chủ động công kích hắn.
Thập Thất cắn chặt răng, giơ tay hướng khuôn mặt của Mạc Thanh Hàn đánh qua. Mạc Thanh Hàn nghiêng người tránh, gợi lên khuỷu tay đánh đến bả vai Thập Thất.
Thập Thất lui về phía sau một bước, thân mình nửa ngồi xổm, lấy một chân làm điểm tựa, quét ngang lòng bàn chân của Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn điểm mũi chân, nhẹ nhàng tránh đi công kích của Thập Thất, hắn vươn chân, đột nhiên đá đến huyệt Thái Dương của Thập Thất, không lưu tình chút nào.
Thập Thất thân mình lảo đảo, nện thật mạnh xuống mặt đất.
Nhưng giây tiếp theo, Thập Thất lập tức từ trên đất bò dậy, cố nén cơn choáng váng.
Liền lúc Thập Thất té ngã bò dậy, Mạc Thanh Hàn đã lùi ra phía sau vài bước, cách Thập Thất một khoảng không xa không gần.
Mạc Thanh Hàn chắp tay sau người, hơi thở không loạn một chút nào.
"Tham gia luận võ chợ đen, phải nhớ kỹ một chút. Không nắm chắc thời cơ, không thể cùng đối thủ tiếp xúc gần gũi. Bằng không, chỉ rơi vào lưỡng bại câu thương."
Mạc Thanh Hàn ánh mắt hờ hững: "Thập Thất, vừa rồi một khắc kia, ta hoàn toàn có thể giết ngươi."
"Thực xin lỗi, về sau ta sẽ nỗ lực." Thập Thất lập tức xin lỗi.
Thập Thất hất hất đầu, cưỡng bách chính mình bình tĩnh. Lúc đối mặt với Mạc Thanh Hàn, hắn không tự giác sinh ra sợ hãi.
Đây là một loại phản ứng theo bản năng, căn bản không có cách chống cự.
Thập Thất bình ổn tâm thần, tiếp tục hướng Mạc Thanh Hàn tiến công.
Thông qua mấy ngày huấn luyện, lực cánh tay hắn rất mạnh, đối với những người khác mà nói, xem như là người xuất sắc.
Mạc Thanh Hàn nhìn qua không phải rất cường tráng, Thập Thất có thể phát huy ưu điểm của chính mình, dùng lực cách tay để chiến thắng.
Thập Thất siết chặt nắm tay, đánh đến bụng Mạc Thanh Hàn. Bụng là bộ phận mềm mại nhất của con người.
Mạc Thanh Hàn đem tay đưa ra đằng trước, hai tay giao nhau, cường ngạng nắm lấy tay của Thập Thất.
Mỗi người từng bị Thập Thất đánh qua đều biết, nắm tay hắn giống như một cái gậy sắt ngàn cân. Bị trúng một nhát, đau đớn khảm đến xương.
Mạc Thanh Hàn bị trúng một quyền, thần sắc không đổi, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy đau.
Thập Thất lùi về phía sau, nhấc chân đá vào bên trái Mạc Thanh Hàn. Mạc Thanh Hàn chân trái chống xuống đất, chân phải bay lên, đá phía trước. Liền trúng chân trụ của Thập Thất.
Thập Thất bị đá trúng, thân hình không vững. Bất quá hắn không từ bỏ, toàn bộ thân mình nhảy lên, hai tay nắm lại, hướng từ trên xuống, nhắm xuống đầu Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn không tránh, cũng không có động tác khác.
Thập Thất trong lòng hoảng hốt, để tay lệch sang một bên, cọ vào bên sườn xương sọ của Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn lông tóc không tổn hao, ngược lại là Thập Thất bị ném trên mặt đất.
Thập Thất há mồm to thở phì phò, sau lưng áo đã ướt đẫm. Vừa rồi còn chưa phát hiện, hiện tại chỉ cảm thấy rét lạnh đến xương.
Mạc Thanh Hàn trên cao nhìn xuống mà nhìn hắn, khí chất âm hàn áp lực, thanh âm khàn khàn.
"Ta vừa rồi cố ý cho ngươi một khe hở, làm ngươi giết ta. Mà ngươi lại ở lâm trận đổi ý, nếu hiện tại là ở trong sân thi đấu, ngươi đã bị nâng đi ra ngoài."
Mạc Thanh Hàn một cước đạp lên ngực Thập Thất: "Ta muốn chính là một trái tim tàn nhẫn lãnh tình luận võ quán quân, không phải một cái phế vật."
Mạc Thanh Hàn đem chân dời đi, xoay người ra khỏi cửa.
* * *
Ngày diễn ra luận võ chợ đen đã đến.
Một hình thức thi đấu tàn nhẫn như vậy, tự nhiên sẽ tổ chức vào ban đêm.
Dưới ánh trăng mờ ảo, gió lạnh thổi qua bóng đêm mùa đông Bến Thượng Hải, lộ ra hàn ý thấu xương.
Diệp Sở cùng Lục Hoài hẹn đến tiệm cơm Hoa Mậu vào hai phòng cạnh nhau, hai người cũng đã tới cửa.
Vì bảo đảm vạn vô nhất thất, bọn họ sẽ cải trang dịch dung.
Buổi tối 7 giờ, Lục Hoài gọi điện cho Diệp Sở, từng người rời khỏi phòng.
Quần áo trên người mới mua vào tuần trước, là kiểu dáng áo khoác màu đen đơn giản nhất, ở Bến Thượng Hải tùy ý là có thể thấy được.
Bọn họ trên mặt lại dịch dung, ngũ quan nhìn qua cực kì bình thường.
Sắc mặt tầm thường, nhìn giống như là người qua đường ở Bến Thượng Hải.
Lục Hoài cùng Diệp Sở gặp mặt, dừng lại bước chân lại, sửng sốt một hồi.
Hai người ăn ý mười phần, trăm miệng một lời nói: "Ngươi là?"
Thực mau, bọn họ lại cùng dắt khóe miệng.
Mặc dù bọn họ thập phần quen thuộc, cũng nhìn không ra gương mặt ban đầu của đối phương, càng không cần nói đến người khác.
Nhưng Lục Hoài cùng Diệp Sở trong lòng tự hiểu. Vô luận đối phương dịch dung thành bộ dáng gì, bọn họ chắc chắn sẽ nhận ra.
Lục Hoài cùng Diệp Sở ngồi trên xe, ô tô chậm rãi di chuyển, hướng tới sân luận võ chợ đen.
Để tránh phát sinh ngoài ý muốn, xe sẽ dừng trước đó mấy giao lộ, họ sẽ tự đi bộ đến.
Lần này, Lục Hoài mang theo thủ hạ có gương mặt bình thường. Tuy là như thế, bọn họ như cũ sẽ ngụy trang qua một chút, tuyệt đối không sẽ có người biết đó là người của Lục gia.
* * *
Một tòa kiến trúc biến mất ở trong đêm đen, phảng phất mang theo bí mật.
Sắp đến nơi tổ chức luận võ, rõ ràng sinh tử là do lựa chọn của tuyển thủ, lại có một nhóm con bạc cuồng hoan. Hai tương đối so, tàn nhẫn cực kỳ.
Vé vào xem luận võ rất đắt, mua nổi vé đều là người không phú cũng quý. Đương nhiên, cũng có vài con bạc được ăn cả ngã về không, muốn tới nơi này thử thời vận.
Bởi vì cá cược ở luận võ chợ đen một được mười. Nếu là thắng, có thể kiếm không ít tiền.
Người canh cửa nghiêm túc kiểm tra vé, mới thả bọn họ vào trong.
Lục Hoài cùng Diệp Sở đứng ở cách đó không xa, nhìn vào cửa.
Rất nhiều người đã đi vào, nói vậy bên trong, hẳn là chen lấn rất nhiều. Hiện tại, là thời cơ đi vào rất tốt, bọn họ sẽ từng người tiến vào.
Lục Hoài cầm vé, đi qua trước, trước khi đi lưu lại một câu.
"Mượn họ của ngươi dùng một chút."
Lục Hoài đứng ở cửa, khuôn mặt hắn bình thường, khí chất lại lạnh lẽo đến cực điểm.
Người nọ phảng phất là thuận miệng hỏi, kỳ thật mang theo cảnh giác: "Người ở nơi nào? Gọi là gì?"
"Người Thượng Hải, ta họ Diệp."
"Diệp tiên sinh, thỉnh vào bên trong."
Bên trong hành lang khá nhỏ, đi đến cuối, không gian trở nên rộng rãi, đó là lôi đài thi đấu.
Bên cạnh người tới tới lui lui, Lục Hoài dựa vào trên tường đợi một hồi.
Qua không vài phút, Diệp Sở cũng vào được.
Lục Hoài nhìn về phía Diệp Sở: "Vào bằng cách nào?"
Diệp Sở giảo hoạt cười: "Ta cũng mượn họ của dùng một chút."
Hai cái họ này là hai họ lớn, họ Lục cùng họ Diệp, tại Thượng Hải cũng không tính là số ít.
Bọn họ lại trao đổi họ, tự nhiên sẽ không dẫn người ta nghi ngờ.
Lục Hoài chợt cười: "Phải không?"
Người ở đây thanh ầm ĩ, hắn sợ nàng nghe không rõ, hơi hơi cúi người xuống.
Lục Hoài thanh tuyến trầm thấp, một cổ nhiệt ý đánh vào lỗ tai nàng.
Hắn ở Diệp Sở bên tai, nghiêm túc niệm hai chữ.
"Lục Sở."
Ân, hắn cũng cảm thấy tên này không tồi.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hoài: Lục phu nhân, mấy chữ này càng nghe càng thuận tai.