Bởi vì Tô Minh Triết cách khá xa, Diệp Sở cùng Lục Hoài cũng không biết phía sau có người nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hai người sóng vai mà đi, xuyên qua tiếng người ầm ĩ. Đi vào một ghế lô.
Lục Hoài đẩy cửa bước vào, Thẩm Cửu chuẩn bị cho bọn hắn một phòng. Hoàn cảnh ghế lô thanh nhã, yên tĩnh cực kỳ. Mọi tiếng động cũng bị ngăn ở bên ngoài.
Ở Đại Đô Hội có nhiều chủng loại ghế khác nhau, chỗ này thuộc về gian nhã thất.
Ánh mắt Thẩm Cửu rất tốt, bảo đảm Đại Đô Hội có thể hấp dẫn nhiều khách như vậy, bên trong đều là hắn tự mình xem qua cách bài trí.
Hai người đi vào, trong phòng đã có sẵn trà nóng, hiện tại độ ấm vừa phải. Bọn họ ngồi xuống, uống một ngụm trà, xua tan hàn khí.
Trong phòng bật đèn, ánh sáng so với bên ngoài còn muốn sáng hơn vài phần.
Hôm nay, thời gian buổi tối không nhiều lắm, Diệp Sở cũng không muốn trở về Diệp Công Quán quá muộn. Nàng ngồi bên cạnh Lục Hoài, đi thẳng vào vấn đề.
Mặc dù lúc trước đã nói qua trong điện thoại nghi ngờ của hai ngươi, chỉ là nó không đầy đủ thôi.
Diệp Sở mở miệng: "Hạ Tuân là giáo đổng của Tín Lễ Trung Học. Ta ở gần trường học cùng hắn nói chuyện qua một lần."
Diệp Sở nhíu nhíu mày: "Ta hỏi chuyện ở Bắc Bình, Hạ Tuân luôn tránh phải tránh trái mà nói chuyện khác, lảng tránh vấn đề của ta."
Lục Hoài cũng nhớ, lần trước ở Bắc Bình, bọn họ đã hoài nghi Hạ Tuân.
Trở về Thượng Hải, Lục Hoài phái người nhìn chằm chằm Hạ Tuân, vẫn chưa phát hiện cái gì.
Hạ Tuân luôn diễn ăn chơi trác táng.
Hạ Tuân từ trước đến nay tính tình tản mạn, vũ trường, câu lạc bộ, đường đua ngựa.. Là những nơi ít khi vắng bóng hắn.
Nhưng là, thân thủ Hạ Tuân tốt. Mặc dù không có học qua phản truy tung, tính cảnh giác của hắn cũng rất cao. Nếu là theo dõi lâu, hắn chắc chắn phát hiện.
Đương nhiên, cũng không bài trừ một loại khả năng, Hạ Tuân đã sớm phát hiện có người theo dõi, mới làm ra vẻ chơi bời lêu lổng cho bọn hắn nhìn.
Tuy rằng Diệp Sở biết điểm này, nhưng trực giác của nàng rất nhạy bén.
Diệp Sở suy nghĩ thêm: "Vô luận hắn có phải Mạc Thanh Hàn hay không, người này chính là có điểm cổ quái."
Lục Hoài khẳng định lời nói của nàng. Hạ Tuân tuy không có hiềm nghi lớn, nhưng vẫn nên chú ý nhiều hơn, không thể thiếu cảnh giác.
"Đúng rồi." Hắn chợt mở miệng.
Lục Hoài nhìn vào đôi mắt của Diệp Sở, thái độ của hắn nghiêm túc cực kỳ, từng câu từng chữ nói cho nàng.
"Nếu không ở cùng người khác, ngươi ngàn vạn không thể cùng Hạ Tuân tiếp xúc."
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, nàng thực nhanh gật đầu, biểu lộ thái độ.
Lục Hoài ngữ khí nghiêm túc: "Có một số việc, chỉ bằng một mình ngươi là không thể ứng phó."
Tự nhiên còn có một nguyên nhân khác càng quan trọng..
Không biết nam nhân khác tới gần nàng có tâm tư gì.
Hắn cùng bọn họ bất đồng.
Lục Hoài rõ ràng là đang nhìn Diệp Sở, lại không nói chuyện, không hề đề. Lý do này, hắn tự hiểu là được, sẽ không nói cho nàng.
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, môi hắn trời sinh liền đẹp như vậy. Lại rất ít khi cười. Nhưng một đời này, hắn cười, nàng vậy mà gặp qua thật nhiều lần.
Diệp Sở không khỏi dắt khóe miệng: "Chuyện ta không thể tự ứng phó, đương nhiên phải cùng ngươi giải quyết mới đúng."
Lục Hoài nao nao, bên miệng hiện lên một tia ý cười rất nhạt.
Diệp Sở phảng phất hiểu được cái gì, nàng cúi đầu, tươi cười càng rõ hơn vài phần.
Lần này nói chuyện rõ ràng có một chủ đề nghiêm túc, lại bởi vì hai người tâm tư giống nhau, không khí cũng trở nên nhẹ nhàng.
Diệp Sở nghĩ nghĩ: "Dung Mộc người này rất kỳ quái."
Nàng không thể nói tới, lại nhìn đến ánh mắt hắn, cũng đã có ý nghĩ.
Lục Hoài đã phái người điều tra qua Dung Mộc: "Hắn quê quán tại Thượng Hải, rất nhỏ đã dọn đi, chưa từng trở về."
"Cha mẹ song vong, lục thân không thể dựa vào. Đã từng ở trong một y quán tại Thiên Tân thời gian dài. Năm nay mới trở lại Thượng Hải mở Đức Nhân đường."
Diệp Sở cùng Lục Hoài nhìn nhau, bọn họ đều ý thức được, bối cảnh của Dung Mộc thật sự quá sạch sẽ.
Huống chi, Dung Mộc trở về Thượng Hải là di nguyện của mẫu thân hắn.
Cái lý do nghe cũng không hề điểm đáng ngờ. Tính tình hắn vân đạm phong khinh, lại trạch tâm nhân hậu, nói vậy cũng là một người cực kỳ hiếu thuận.
Ngày ấy, Diệp Sở ở y quán đối diện Đức Nhân đường mua thuốc, lại nghe đến một việc.
Mặc dù là du côn lưu manh tới tìm phiền toái, Dung Mộc đều có thể đạm nhiên đối mặt.
Diệp Sở đem chuyện này tóm gọn cùng Lục Hoài nói qua một lần.
Diệp Sở nhíu mày: "Nếu hắn chẳng qua là một người học y bình thường, như thế nào sẽ có tâm tính như vậy?"
Lục Hoài mở miệng: "Càng tìm không ra điểm đáng ngờ, càng chứng minh hắn che dấu rất sâu."
Bọn họ đều rõ ràng, đúng là bởi vì hắn quá độ trấn định, mới dẫn phát lòng nghi ngờ của họ.
Mạc Thanh Hàn tâm tư thâm trầm, quỷ kế đa đoan. Nếu là hắn muốn cải trang dịch dung đi vào Thượng Hải, chắc chắn làm người khác tìm không ra điểm đáng nghi.
Mạc Thanh Hàn cho rằng hắn che dấu rất tốt, sao có thể hiểu được, bọn họ đã sớm biết hắn sẽ ngụy trang thân phận đây?
Đương nhiên, Mạc Thanh Hàn cũng sẽ không dễ dàng bại lộ lớp ngụy trang nhanh như vậy.
Nếu là muốn từ trong biển người mênh mang bắt được Mạc Thanh Hàn, cần phải tìm được chứng cứ chân thật mới được.
* * *
Lục Hoài cùng Diệp Sở ở ghế lô trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Mà một nơi khác, Tô Minh Triết lại cực kỳ khẩn trương.
Tô Minh Triết vào phòng đã hẹn trước, người muốn cùng hắn bàn sinh ý đã ở đó chờ.
Mới vừa vừa đi vào, Tô Minh Triết liền chém đinh chặt sắt mà nói: "Đơn sinh ý này, ta hiện tại không muốn nói."
Người nọ vẻ mặt khó hiểu: "Tô đại công tử làm sao vậy?"
"Trong nhà có việc gấp."
Tô Minh Triết để lại một câu, liền vội vàng rời đi.
Tô Minh Triết nhanh chân mà bước.
Mới vừa rồi hắn nhìn Diệp Sở cùng Lục Hoài vào ghế lô, hiện tại như thế nào có tâm tư nói chuyện sinh ý?
Đơn giản chỉ là một đơn sinh ý thôi, nếu muội muội hắn bị thương tổn gì, Tô Minh Triết sẽ tự trách cả đời.
* * *
Diệp Sở cùng Lục Hoài chưa nói chuyện xong. Lúc này, bên ngoài có người đang đập cửa dồn dập.
Tựa hồ có người muốn xông vào đây, lại bị ngăn cản.
Thanh âm của hắn nghe qua lo lắng cực kỳ: "Diệp Sở, là ta."
Người bên ngoài nhận ra đó là Tô Minh Triết, cũng biết quan hệ của hắn cùng Diệp Sở, cũng không có ngăn trở thái quá.
Cửa phòng mở ra, bọn họ vừa vặn thấy Tô Minh Triết đứng ở bên ngoài.
Mà thời điểm Tô Minh Triết tiến vào trong, nhìn thấy Diệp Sở ngồi ở bên cạnh Lục Hoài.
Lục Hoài cúi đầu nhìn muội muội hắn, ngày thường là người lạnh lùng như vậy, lần này, không khí quanh thân cũng nhu hòa không ít.
Tô Minh Triết chưa bao giờ thấy ánh mắt như thế trên người Lục Hoài.
Lòng hắn căng thẳng.
Tô Minh Triết bước nhanh chân hơn, đi đến. Hắn ngày thường không đứng đắn, hiện tại thái độ lại nghiêm túc cực kỳ. Ngữ khí hắn kiên định, không được xía vào.
"Diệp Sở, ta hiện tại lập tức gọi người đưa ngươi về nhà."
Thân mình Diệp Sở cứng đờ, Lục Hoài lại thập phần thong dong.
Lục Hoài phóng nhẹ thanh âm, làm như đang an ủi nàng: "Không có việc gì."
Diệp Sở không tự giác gật đầu.
Tô Minh Triết trong lòng cực kỳ tức giận. Đều đã đến lúc này rồi, Lục Hoài thế nhưng còn ở hắn trước mặt, thông đồng cùng muội muội hắn?
Càng khiến Tô Minh Triết khổ sở chính là, Diệp Sở vì cái gì nghe lời Lục Hoài nói?
Sắc mặt Tô Minh Triết trầm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Hoài.
"Tam thiếu, ta muốn cùng ngươi nói chuyện."
Ngữ khí Tô Minh Triết che dấu lửa giận, hắn siết chặt tay, ánh mắt trực tiếp lại không chút che đậy.
Lục Hoài chợt cười: "Tô công tử xin cứ tự nhiên."
Lục Hoài không né tránh ánh mắt kia. Thanh tuyến hắn nhàn nhạt, nhưng là lại có một tia cảm giác áp bách.
Thấy như vậy một màn, Diệp Sở có chút luống cuống.
Trước mặt đứng hai người, một người là bằng hữu cực có ăn ý, một người là biểu ca sủng ái nàng nhất.
Bọn họ đối mặt với nhau có thái độ không tốt, Diệp Sở sửng sốt một chút, nàng thật sự không biết nên đứng ở chỗ nào.
Thấy Diệp Sở vẫn cứ đứng ở một bên, Lục Hoài cùng Tô Minh Triết quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Bọn họ đồng thời mở miệng, thanh âm khẳng định: "Chuyện này, ngươi không cần phải xen vào."
Tuy nói việc này cùng Diệp Sở có quan hệ, nhưng là chuyện riêng của hai người, cũng không liên lụy đến nàng.
Diệp Sở ngẩn ra.
Lục Hoài: "Ta sẽ bảo tài xế đưa ngươi trở về Diệp Công Quán."
Tô Minh Triết: "Không cần, xe của Tô gia ở bên ngoài chờ."
Lục Hoài nhướng mày: "Diệp Sở đã cứu ta một mạng, đó là ta tự mình đưa nàng đi thì thế nào?"
Tô Minh Triết cũng không đồng ý: "Việc nhỏ như vậy hà tất làm phiền Tam thiếu."
Lục Hoài nhàn nhạt mà nói: "Diệp Sở từ trước đến nay là ngồi xe của Đốc Quân phủ trở về."
Tô Minh Triết: "..."
Hắn xem như hiểu rõ, dựa theo cách nói của Lục Hoài, còn không phải lần đầu tiên gặp mặt?
Hai người đối chọi gay gắt với thái độ kiểu này, khiến cho không khí trong phòng cũng trở nên khẩn trương.
Diệp Sở ngây ra mà nhìn hai người bọn họ, không biết phải như thế nào làm.
Tô Minh Triết quay đầu nhìn về phía Diệp Sở, tầm mắt hắn thẳng tắp dừng ở trên người nàng.
Lưng Diệp Sở chợt lạnh, tức khắc có một loại dự cảm không tốt lắm.
Nguyên bản Tô Minh Triết cảm thấy Diệp Sở không nên bị liên lụy vào chuyện này. Nhưng trải qua một đoạn đối thoại vừa rồi, hắn hiện tại muốn thay đổi chủ ý.
Tô Minh Triết mở miệng: "Tam thiếu, không bằng chúng ta để muội muội tới quyết định?"
Lục Hoài cười: "Tô công tử nói rất có lý."
Tô Minh Triết cùng Lục Hoài không ai nhường ai, thế nhưng ở cái vấn đề này ngoài ý muốn đạt thành ý kiến thống nhất.
"Đại Đô Hội là của lão Cửu, ta sẽ cho người bảo hộ Diệp Sở." Lục Hoài trước tiên kiến nghị Diệp Sở ở một cái phòng khác chờ bọn họ.
Thẩm Cửu ở chỗ này, thủ hạ của Lục Hoài cũng ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không có người dám tới gần nàng một bước.
Lục Hoài nói: "Diệp Sở, ngươi có thời gian để suy xét."
Thanh âm hắn nặng nề: "Chờ ngươi nghĩ kỹ, lại quyết định muốn ngồi xe ai về, được không?"
Trong thời gian ngắn, Diệp Sở cũng không biết trả lời như thế nào. Người của Lục Hoài đưa nàng rời khỏi nơi này, Thẩm Cửu biết được việc này, tự nhiên rất vui vẻ.
Lục Hoài nhìn về phía Tô Minh Triết: "Tô công tử, hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống tán gẫu một chút."
Tô Minh Triết: "Ta hy vọng Tam thiếu cho ta một đáp án vừa lòng."
Lục Hoài khẳng định nói: "Đó là đương nhiên."
Lục Hoài vẫn luôn biết, Tô Minh Triết là một người linh đắc thanh*.
*Linh đắc thanh (có cao nhân biết xin chỉ giáo)
Tô Minh Triết mê chơi, nhìn qua là người ăn chơi trác táng. Nhưng là hắn lại không có tật xấu gì.
Bất luận cái gì chạm đến điểm mấu chốt của hắn, Tô Minh Triết là kiên quyết sẽ không thoái nhượng.
Tô Minh Triết hỏi: "Ngươi đối với muội muội của ta rốt cuộc là ý gì?"
Lục Hoài bỏ giá cao đưa cho Diệp Sở làm lễ vật, lại mang nàng tới Đại Đô Hội nhã thất nói chuyện.
Nếu là Lục Hoài nói hắn không có ý gì, Tô Minh Triết tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Điều đó chỉ có thể chứng minh Lục Hoài giỏi nói dối.
Tô Minh Triết thấy rất nhiều chuyện như vậy, như thế nào sẽ không hiểu tâm tư của Lục Hoài.
Lục Hoài ngữ khí cực kỳ nghiêm túc: "Ta và ngươi có ý nghĩ giống nhau, đều chỉ là muốn bảo hộ nàng."
Bảo hộ nàng?
Tô Minh Triết nheo đôi mắt lại: "Vậy ngươi vì sao còn mang nàng tới nơi này?"
Lục Hoài ung dung thong dong: "Ta có chuyện quan trọng muốn nói cho Diệp Sở, đây là chuyện riêng của chúng ta. Không thể tùy tiện nói cùng Tô công tử."
Tô Minh Triết sinh khí.
Ở dưới mí mắt của hắn, Lục Hoài lại có ý đồ dụ dỗ muội muội hắn. Vì cái gì thái độ của Lục Hoài còn kiêu ngạo như vậy?
Tô Minh Triết cường điệu nói: "Giữa muội muội và ta, không có bí mật."
"Diệp Sở còn nhỏ, ta chỉ sợ có người dụng tâm kín đáo, ý đồ lừa bịp nàng."
Lục Hoài tất nhiên là nghe hiểu ý tứ của Tô Minh Triết, hắn lại không nói tiếp.
Lục Hoài nhàn nhạt cười: "Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta biết Tô công tử hiện tại không tín nhiệm ta."
Tô Minh Triết siết chặt tay.
Ngữ khí của Lục Hoài chợt nghiêm túc: "Ta muốn bảo hộ Diệp Sở, chuyện này là nghiêm túc."
Ngay sau đó, hắn tiếp tục nói: "Ta hy vọng Tô công tử cho ta một đoạn thời gian, ta có thể chứng minh cho ngươi xem."
Tô Minh Triết sửng sốt một chút, buông lỏng tay ra.
Lục Hoài hiểu rõ rằng, Tô Minh Triết từ trước đến nay rất che chở Diệp Sở.
Nếu là Lục Hoài trực tiếp nói ý đồ của mình, ngược lại sẽ làm hắn càng thêm phòng bị.
Bởi vậy, Lục Hoài mới đưa ra kỳ hạn, trước để lòng cảnh giác của Tô Minh Triết ít đi chút.
Nhìn thấy biểu tình của Tô Minh Triết đã hòa hoãn đi, Lục Hoài biết, hắn đã không có mâu thuẫn như lúc trước.
Từng câu từng chữ của Lục Hoài, cực kỳ nghiêm túc.
"Tô công tử, thỉnh cho ta ba tháng, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy."
"Ta hoàn toàn đủ năng lực để Diệp Sở không phải chịu thương tổn."
Lục Hoài cũng không nói dối, hắn chỉ là che giấu một bộ phận chân tướng.
Biểu tình Tô Minh Triết buông lỏng, khóe miệng rốt cuộc lộ ra một tia mỉm cười.
Lục Hoài nhìn Tô Minh Triết, biểu tình trấn định.
Lục Hoài tựa hồ cũng không nói trong ba tháng đó, hắn sẽ không truy nàng.
Mới vừa rồi bất quá là cùng hắn chơi chữ mà thôi.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Sở: Như thế nào lại như vậy? Thật là một vấn đề khó của thế kỷ mà.