Tay của Diệp Sở bị trói, tầm mắt nàng cũng bị che lại, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Sở chỉ có thể nghe Lục Hoài nói chuyện bên cạnh nàng, hơi thở ấm áp của hắn ghé sát tai nàng.
Nàng muốn bình tĩnh lại, nhưng vì bóng tối trước mặt, trái tim nàng ngày càng đập nhanh hơn.
Thấy Diệp Sở nhấp nhấp môi, khóe miệng Lục Hoài hơi động, nhưng không có buông tay nàng.
Ngay sau đó, Lục Hoài nắm chặt cổ tay của Diệp Sở, hắn đưa tay lên. Lục Hoài nhẹ nhàng kéo, chuẩn bị rời đi.
Diệp Sở chỉ cảm thấy thân thể nghiêng về phía trước, nàng nhanh chóng cất bước đi theo.
Lục Hoài nói: "Diệp Sở, ta sẽ mang ngươi đi một chỗ."
Lục Hoài kéo Diệp Sở, đi về phía trước, nàng cái gì cũng đều nhìn không thấy, chỉ có thể đi theo bước chân của hắn.
Tay của Lục Hoài đặt trên công tắc và ấn nhẹ, ánh sáng trong mật thất bị tắt.
Sau đó, Diệp Sở nghe thấy tiếng đóng cửa, dường như họ đã rời khỏi mật thất này.
Hai người không bước vào đường hầm lúc trước, Lục Hoài mang Diệp Sở đi theo hướng khác của đường hầm.
Diệp Sở không biết tình cảnh trước mắt, hỏi: "Lục Hoài, ta có thể hỏi một vấn đề không?"
Lục Hoài cười: "Đương nhiên."
Giọng nói Diệp Sở vững vàng bình tĩnh: "Trò chơi nói về việc gì?"
Trong bóng tối, Diệp Sở nghe thấy thanh âm của Lục Hoài cùng với tiếng bước chân của hắn.
Lục Hoài cũng không trả lời trực tiếp: "Trò chơi này, nói có khó không, nói dễ không dễ."
"Nếu ngươi thắng, ta sẽ đưa ngươi một phần lễ vật."
"Nhưng nếu ngươi thua.."
"Ta chưa tìm ra cách trừng phạt ngươi."
Cứ việc Diệp Sở biết Lục Hoài sẽ không có ác ý, lại bởi vì khẩn trương mà lạnh sống lưng.
Bọn họ đã ra khỏi đường hầm, họ nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí giá lạnh.
Lục Hoài mở cửa xe, Diệp Sở bị đẩy vào trong xe. Lục Hoài ngồi trên ghế lái, Diệp Sở bị bịt mắt ở ghế sau.
Bởi vì Diệp Sở không thể nhìn, để ngăn mình vô tình bị ngã, nàng ngồi sát ra sau và tựa người vào ghế.
Lục Hoài quan sát hành vi của Diệp Sở trong gương chiếu hậu trung tâm. Hắn nâng mày, cũng không có nhắc nhở nàng khi nào hắn sẽ lái xe.
Rất nhanh sau đó, thân thể Diệp Sở hơi động một chút, nàng lập tức dùng tay đỡ lấy ghế, ổn định thân hình.
Chiếc xe màu đen nhẹ nhàng chuyển động.
Trên đường đi, Lục Hoài không nói cho Diệp Sở bất kỳ thông tin nào, mọi thứ chỉ có thể tự nàng suy đoán.
Kiểm tra năng lực của nàng như trước?
Lục Hoài muốn tiếp tục thử xem liệu nàng có khả năng đối mặt với Mạc Thanh Hàn hay không sao?
* * *
Khi Diệp Sở đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, xe bỗng nhiên ngừng.
Giọng nói của Lục Hoài phát ra từ phía trước: "Chúng ta tới rồi."
Cánh cửa bên cạnh Diệp Sở mở ra, Lục Hoài vươn tay, nắm lấy cổ tay nàng, mang nàng xuống xe.
Đây dường như là một nơi cực kỳ náo nhiệt.
Mọi phía xung quanh đều ồn ào, những âm thanh nhỏ vụn lọt vào tai nàng, quấy nhiễu sự chú ý của nàng, Diệp Sở không rõ phân biệt rõ phương hướng.
Diệp Sở không thể nhìn, nàng giữ vững bước chân, không đến mức ở trong bóng tối té ngã.
Lục Hoài chợt buông lỏng tay ra, để nàng đứng đó một mình.
Lục Hoài một bên mở chiếc roi buộc vào tay Diệp Sở, một bên nói.
"Hiện tại là 7 giờ rưỡi tối, nếu ngươi muốn về nhà lúc 9 giờ, nhất định phải trong khoảng thời gian đó tìm được ta."
"Nhớ kỹ, ngươi chỉ có hai cơ hội."
Lục Hoài nhẹ nhàng kéo bỏ sợi roi. Diệp Sở bắt đầu căng thẳng, đôi tay được tự do. Giây tiếp theo, giọng nói của Lục Hoài biến mất.
Có người đi ngang qua Diệp Sở, đem miếng vải đen che đôi mắt nàng kéo xuống.
Diệp Sở chỉ cảm thấy thứ đang bị buộc sau đầu mình đã được gỡ ra, tấm vải đen đã sớm rơi xuống đất.
Ánh sáng đột ngột ập vào trong tầm mắt, nàng lập tức che hai mắt, phòng ngừa đôi mắt chịu phải tổn hại.
Diệp Sở đột nhiên xoay người, nàng nhìn quanh một vòng, Lục Hoài đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Sau khi nàng từ từ thích ứng với ánh sáng trước mặt, mới nghiêm túc quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Thời gian là 7 giờ rưỡi tối, đường phố, đám đông, cửa hàng.
Diệp Sở mới phát hiện đây là một con phố, người đi đường tới tới lui lui, bọn họ nhìn qua rất bình thường, không có điểm đáng chú ý.
Diệp Sở chưa bao giờ đến nơi này, mọi thứ ở đây hoàn toàn xa lạ với nàng.
Diệp Sở nhớ lại chuyện Lục Hoài nói vừa rồi.
Trong trò chơi này, mục đích của Diệp Sở chỉ có một, đó chính là tìm được Lục Hoài.
Hắn cố tình chọn một địa điểm náo nhiệt, người đi đường vội vàng qua lại, thanh âm hỗn tạp, hắn có ý đồ làm xáo trộn khả năng nghe nhìn của Diệp Sở.
Còn một tiếng rưỡi trước thời gian quy định của Lục Hoài.
Không phải chỉ là tìm được Lục Hoài thôi sao?
Diệp Sở tin tưởng, nàng tuyệt đối sẽ không thua.
* * *
Diệp Sở nhanh chóng mà nhìn thoáng qua đường phố. Đầu tiên, nàng đem lực chú ý đặt ở ba chỗ.
Quán trà, quán cà phê, quán rượu nhỏ.
Diệp Sở hiểu rõ, Lục Hoài tuy rằng cái gì cũng đều không nói, nhưng là hắn đã để lại manh mối cho nàng.
Sau khi Diệp Sở cùng Lục Hoài quen biết, đây là nơi hai người đã từng cùng nhau gặp qua. Mỗi một nơi đều có một ít ký ức.
Diệp Sở nheo đôi mắt, Lục Hoài sẽ trốn ở nơi nào đây?
Trước quán rượu, có người ở cao giọng kêu. Một đám bạn rượu kéo nhau tiến vào, nhìn qua việc kinh doanh rất tốt.
Quán trà cửa không nhiều người, vắng vẻ. Ngược lại, quán cà phê có nhiều khách hàng hơn quán trà.
Đi trước nơi nào?
Diệp Sở không còn nhiều thời gian, nàng chọn đi quán cà phê trước.
Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Diệp Sở biết Lục Hoài thích uống cà phê đen, thứ hai, khách của quán cà phê so với quán trà nhiều hơn, lại ít hơn quán rượu.
Điều này nói lên được, nơi này ít có khả năng bị chú ý.
Trong bóng đêm, quán cà phê an tĩnh mà ở bên góc phố. Diệp Sở bước nhanh đi qua, đẩy cửa bước vào trong.
Diệp Sở mới vừa đi vào, mùi cà phê bay đến. Nhưng nàng không có thời gian giải trí uống cà phê vào thời điểm này, nàng có việc quan trọng phải làm.
Thấy một vị khách mới bước vào cửa, có người liếc mắt một cái, có người tiếp tục tán phiếm, mọi thứ ở đây đều bình thường.
Diệp Sở hơi nhìn lướt qua, nơi này không có người có dáng người giống Lục Hoài.
Diệp Sở cười cười, tất nhiên mọi thứ không đơn giản như vậy. Làm thế nào hắn có thể ngồi đây và chủ động chờ nàng bắt hắn?
Nàng tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Trên bàn bên cạnh, có hai vị khách đang nói chuyện phiếm.
Họ chỉ nói về cuộc sống bình thường của họ, và không có vấn đề gì với nội dung của cuộc trò chuyện.
"Ta mất việc rồi, thật sự rất phiền lòng."
"Tòa soạn Đại Thượng Hải cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng. Bây giờ rời khỏi đó, ngươi thật ra cũng có thể lựa chọn nơi khác tốt hơn."
"..."
Người phục vụ đưa ra thái độ rất lịch sự: "Vị tiểu thư này, ngài có cần gì không?"
Diệp Sở nói: "Ta đang đợi người, không biết Tam công tử đã tới hay chưa?"
Ý tứ của nàng là, Tam thiếu có ở trong quán cà phê hay không.
Diệp Sở cũng không biết người phục vụ này có phải thuộc hạ của Lục Hoài hay không, nàng chỉ muốn thử một câu.
Phục vụ bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi nói là Tam công tử nhà ai nha?"
Biểu cảm của anh ta rất bối rối, tựa hồ thật sự không rõ Diệp Sở đang nói cái gì. Người phục vụ này không có điểm đáng ngờ gì.
Diệp Sở cười cười: "Không có việc gì."
Quán cà phê này, từ khách đến người phục vụ đều rất bình thường, như thể nó chỉ là cửa hàng bình thường nhất ở Thượng Hải.
Nơi nào càng bình thường, thì càng có vấn đề.
Diệp Sở nói: "Tôi muốn gọi một ly cà phê đen."
Đây là sở thích của Lục Hoài, cũng là sở thích của nàng.
Người phục vụ: "Xin lỗi, tiểu thư, máy pha cà phê của chúng tôi đã bị hỏng nửa giờ trước."
Diệp Sở nhướn mày, cuối cùng nàng cũng tìm thấy một vấn đề.
Phục vụ mang theo hàm ý trong lời nói của mình: "Nếu tiểu thư muốn uống cà phê đen, hãy tự tìm nó."
Diệp Sở nheo đôi mắt lại, người phục vụ nhất định là được Lục Hoài đưa ra chỉ thị, truyền lại tin tức cho nàng.
Những lời này có nghĩa là Lục Hoài rất có khả năng đang có mặt tại quán cà phê này.
Diệp Sở chợt cười, nàng đứng dậy và đi vào phía trong quán cà phê. Dọc theo đường đi, những phục vụ cùng khách hàng tới tới lui lui, lại không người chú ý đến nàng.
Diệp Sở đẩy một cánh cửa, hai bên đường đi có rất nhiều phòng.
Có vài phòng không khóa.
Diệp Sở lựa chọn một gian, vặn tay nắm cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, trong phòng không có một bóng người, chỉ có một cái bàn.
Trên bàn đặt một ly cà phê đen. Diệp Sở đi về phía bàn.
Cà phê đen để khá lâu, đã sớm nguội lạnh.
Dưới ly sứ trắng là một tờ giấy.
Diệp Sở cầm tờ giấy kia lên, bên trên là chữ viết của Lục Hoài. Sau khi nhìn thấy dòng chữ trên đó, sắc mặt nàng biến đổi.
"Diệp Sở, ngươi chọn sai."
Diệp Sở siết chặt tay, Lục Hoài không ở trong quán cà phê này.
Nhưng là, Diệp Sở hiện tại đã xác nhận phỏng đoán của nàng không có sai. Nếu Lục Hoài đang trốn ở đâu đó trên con phố này, hắn đã chọn nơi họ từng đi qua.
Những nơi có trong ký ức.
Quán cà phê đã bị loại, chỉ còn lại hai địa điểm.
Một là quán trà, một là quán rượu.
Diệp Sở vừa đi ra khỏi quán cà phê, một bên tự hỏi. Nơi nào có khả năng sẽ tìm được Lục Hoài cao hơn đây?
Mới vừa rồi Lục Hoài nói rằng cô chỉ có hai cơ hội. Quán cà phê không phải là nơi ẩn náu của Lục Hoài, hiện tại đã mất đi một cơ hội.
Điều này có nghĩa là, Diệp Sở chỉ có thể đến một trong hai nơi là quán trà và quán rượu. Nếu chọn sai, liền tính là nàng thua.
Mặc dù Diệp Sở để ý Lục Hoài, cũng biết năng lực của hắn cao hơn nàng rất nhiều.
Tuy nhiên, trò chơi tối nay là một thử nghiệm do Lục Hoài đặt ra với nàng.
Diệp Sở một chút cũng không muốn thua.
* * *
Diệp Sở đứng ở trên đường, nhìn đám đông qua lại.
Nàng biết, Lục Hoài đã sắp xếp người trong quán cà phê. Cho nên, khi nàng hỏi người phục vụ, nàng có thể nhận được câu trả lời một cách dễ dàng.
Diệp Sở đột nhiên có một ý nghĩ.
Tất cả những người ở con phố này có phải đều là người Lục Hoài hay không?
Bởi vì nhiều người ở đây, khi ở kiếp trước, Diệp Sở đều đã gặp qua bọn họ.
Tỷ như người đàn ông với chiếc túi trong cửa hàng bánh ngọt, tỷ như người bán hàng rong đang làm hoành thánh trên quầy hàng..
Một phụ nữ mặc sườn xám vừa đi qua Diệp Sở, nếu là nàng không có nhớ lầm, vào lúc 7 giờ rưỡi, nàng đã từng gặp qua một lần.
Làm thế nào những người này có thể mãi lưu lại chỗ này?
Diệp Sở đứng nhìn quán cà phê, đợi khoảng mười phút.
Nàng phát hiện có mấy người, một vài người vừa ra khỏi quán rượu rồi vào quán cà phê. Người không đổi, nhưng địa điểm thay đổi.
Xem ra, đây đều là Lục Hoài an bài tốt.
Mọi người trên toàn bộ đường phố, các cuộc trò chuyện, từng động tác của họ, thậm chí tất cả mọi thứ đều được thiết kế bởi Lục Hoài.
Mà hắn hao hết tâm tư, đều chỉ để cho cô một bài khảo nghiệm.
Diệp Sở gợi lên khóe môi, Lục Hoài thật đúng là có tâm.
Nơi này đều là thủ hạ của Lục Hoài, như vậy, chủ tử của họ sẽ trốn vào đâu đây?
Diệp Sở nhìn về phía quán trà cùng quán rượu, tầm mắt nàng di chuyển hai qua lại hai bên.
Trước cửa quán trà có thể giăng lưới bắt chim, quạnh quẽ cực kỳ, trong mười phút chỉ có một người đi ra. Mà quán rượu lại vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người ra ra vào vào.
Có một sự tương phản rõ rệt giữa quán trà và quán rượu, hai nơi dường như rất đáng ngờ.
Diệp Sở sải bước về phía trước và dừng lại trước quán rượu.
Nàng đứng ở cửa, còn chưa bước vào bên trong, đã nghe thấy mùi rượu thật nồng từ trong quán bay ra.
Diệp Sở dùng dư quang để nhìn, có người làm bộ vô tình liếc mắt nhìn nàng.
Khóe miệng Diệp Sở hiện lên ý cười nhẹ, nhất định là Lục Hoài phái người tới quan sát nàng.
Nàng dừng lại một lúc ở cửa quán rượu, trông có chút do dự.
Nhìn giống như là nàng đã sắp bước vào quán rượu.
Lúc này, Diệp Sở bỗng nhiên xoay người, hướng về phía quán trà.
Trong lòng nàng đã có kết luận. Quán trà quạnh quẽ, quán rượu người nhiều.
Bởi vì những người ở đây đều là người của Lục Hoài, họ sẽ nghĩ về việc bảo vệ hắn.
Nếu là người khác đoán, chắc chắn sẽ cho rằng nơi có nhiều người, chính là địa điểm an toàn nhất.
Nhưng đây là một trò chơi để thử khả năng của Diệp Sở. Với sự hiểu biết của nàng về Lục Hoài, hắn nhất định sẽ làm theo cách trái ngược.
Người nhiều chẳng qua là một tín hiệu giả, để cho Diệp Sở nghĩ lầm hắn sẽ ở nơi đó.
Cho nên, lựa chọn của Diệp Sở là quán trà.
Càng đi đến gần quán trà, mọi nơi càng thêm an tĩnh. Trong lòng Diệp Sở hiểu rõ, nơi này yên tĩnh như vậy, có chút không bình thường.
Nàng đi vào quán trà, bên trong chỉ có mấy người khách. Có người đang lau bàn, có người đang mang trà lên lầu, có người ngồi ở chỗ kia uống trà..
Hương thơm của trà tỏa ra, tràn ngập trong không khí.
Nhìn thấy Diệp Sở bước vào, một tiểu nhị vội chạy lại đón: "Vị tiểu thư này, muốn uống trà sao?"
Diệp Sở lắc đầu: "Không uống trà, ta là tới tìm người."
Điếm tiểu nhị nhíu mày: "Tìm ai?"
Diệp Sở nói với tiểu nhị: "Ta muốn tìm Tam công tử."
Ý của nàng là, ta tới tìm Tam thiếu.
Tiểu nhị lại bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Tam công tử?"
Diệp Sở cười: "Tam công tử nhà tôi chắc chắn ở chỗ này."
Từng câu từng chữ của nàng, đều mang theo vẻ khẳng định.
Tiểu nhị lộ ra tươi cười: "Tiểu nhân sẽ đi tìm Tam công tử, thỉnh Diệp nhị tiểu thư ở chỗ này chờ một chút."
Tiểu nhị xoay người đi vào, hắn bước vào một phòng, bên trong có một người.
Vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, cúi đầu: "Tam thiếu, Diệp nhị tiểu thư tới."
Lục Hoài nhìn về phía người nọ, kéo khóe miệng, mọi chuyện diễn ra đúng như hắn đã dự đoán.
Chuyện đêm nay, là do Lục Hoài an bài.
Toàn bộ mọi nơi trên con đường, quán trà, quán cà phê cùng quán rượu, bao gồm cửa hàng bánh ngọt, bên trong toàn bộ đều là thủ hạ của Lục Hoài.
Những ngày gần đây đều tràn đầy nguy cơ, Lục Hoài muốn bảo đảm Diệp Sở an toàn.
Lục Hoài muốn đưa cho Diệp Sở một phần lễ vật, nhưng nàng cần phải có năng lực tiếp được phần lễ này.
Lục Hoài đã an bài tốt hết thảy, đơn giản là muốn nhìn một chút năng lực quan sát của Diệp Sở. Nếu nàng không thông qua thí nghiệm, phần lễ vật kia còn chưa đến thời cơ để đưa cho nàng.
Đương nhiên, hắn cũng muốn biết, trình độ ăn ý của hai người.
Hiện tại xem ra, ánh mắt của hắn vẫn luôn không có sai.
Lục Hoài đứng lên, đi ra ngoài cửa, ở sảnh không có hình bóng của Diệp Sở.
Hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện Diệp Sở.
Diệp Sở cũng không có xoay người, mà là đứng ở quán trà cửa, an an tĩnh tĩnh lặng lẽ nhìn màn đêm.
Nàng nghiêm túc nhìn, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Giống như đêm đó gặp nhau ở quán trà Hằng Hưng. Thẩm Cửu hẹn hai người, an bài một lần ngẫu nhiên gặp được.
Buổi tối hôm đó, Bến Thượng Hải đổ mưa, Lục Hoài thấy Diệp Sở nhìn ngắm cơn mưa lạnh giá. Tâm tư của nàng như giếng sâu, có đôi khi làm người ta nhìn không thấu.
Hiện tại, bọn họ lại ở một quán trà khác gặp nhau. Chỉ là địa điểm bất đồng, tâm cảnh cũng bất đồng.
Lục Hoài đi về phía Diệp Sở, nàng đứng ở phía trước, hắn đứng ở phía sau nàng.
Diệp Sở nghe giọng nói của Lục Hoài vang lên, cũng cảm thấy nhịp tim dồn dập của chính bản thân.
Nàng tìm lâu như vậy, rốt cuộc tìm được hắn.
Thanh tuyến của hắn rất thấp, trong đêm tối càng thêm rõ ràng.
"Sắc trời đã tối, chúng ta về nhà đi."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Sở: Nếu ta thua đâu.
Lục Hoài: Vậy không cần đi trở về.
Giải thích rằng những người trên phố này được Lục Hoài sắp xếp, Diệp Sở là một người chơi, mục đích là tìm được boss của trò chơi, Lục Hoài.
Lục Hoài là đang khảo sát khả năng quan sát của Diệp Sở mức độ ăn ý giữa hai người.