Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 14

Mấy ngày nay, Diệp Sở không lại gặp phải Lục Hoài, tiếp tục thanh thản ổn định trải qua cuộc sống gia đình.

Đã trọng sinh trở lại, nàng muốn nghiêm túc sinh hoạt.

Còn vai ác kia thì...

Trốn được bao xa liền trốn.

Diệp Sở chỉ là cái vô danh tiểu tốt, cách những nhân vật lón đó càng xa càng tốt, ngàn vạn không thể gây họa lên người. Nàng cần thiết giữ mạng nhỏ để đối mặt với sự việc ngày sau.

Diệp Sở ở học đường sống thật sự an nhàn, tận đến lúc Nghiêm Mạn Mạn tới tìm nàng.

Nghiêm Mạn Mạn là con gái duy nhất của Cảnh Sát Trưởng, từ tiểu đã được sủng, tất nhiên là dưỡng thành tính tình kiêu căng.

Hơn nữa, quan hệ giữa Cảnh Sát Trưởng và Đốc Quân Lục Tông Đình rất tốt. Có chỗ dựa, Nghiêm Mạn Mạn ỷ vào quyền thế, cũng tự tin mười phần.

Cảnh Sát Trưởng thường thường mời Lục Đốc Quân tới nhà, Nghiêm Mạn Mạn cũng gặp Lục gia Tam thiếu vài lần.

Lục Hoài là con trai duy nhất của Đốc Quân mặc dù tốt, nhưng Nghiêm Mạn Mạn đã có người trong lòng, sẽ không tự tìm mất mặt như Tống Ngũ tiểu thư.

Một thời gian nữa là yến hội mừng sinh nhật Nghiêm Mạn Mạn, nàng sẽ mời rất nhiều thiên kim danh viện Bến Thượng Hải tham gia yến hội để khoe ra quần áo và trang viên của nàng.

Nghiêm Mạn Mạn lì lợm la liếm phụ thân nàng thật nhiều ngày, phụ thân nàng mới mua cho nàng một cái trang viên. Sao nàng lại không thể hiện một phen được?

Đương nhiên, Diệp Sở là đối tượng đầu tiên mà nàng muốn khoe ra.

Từ trước đến nay Nghiêm Mạn Mạn luôn coi Diệp Sở là đối thủ mạnh mẽ nhất, gia thế, diện mạo của Diệp Sở đều đứng đầu, nhưng nếu so với nàng thì đương nhiên không đáng so.

Ngày phát thiệp mời, Nghiêm Mạn Mạn mang theo một đám tiểu tuỳ tùng, đi tới lớp học của Diệp Sở.

Diệp Sở đang xem sách, trước sau cúi đầu, không chú ý tới động tĩnh ngoài cửa. Nghiêm Mạn Mạn nhìn Diệp Sở ra vẻ bộ dáng, bĩu môi khinh thường, lập tức đi đến cạnh bàn Diệp Sở.

Một tiếng "Bang", Diệp Sở nhìn thấy một chiếc thiệp màu đỏ bị đập lên góc bàn nàng.

Vừa nhấc đầu, quả nhiên là Nghiêm Mạn Mạn.

"Mấy ngày nữa là sinh nhật ta, ta mời ngươi đi yến hội sinh nhật của ta." Nghiêm Mạn Mạn nâng cằm, dáng vẻ như đang bố thí.

Diệp Sở không so đo với nàng, chỉ nhàn nhạt nói: "Cảm tạ."

Ngữ khí không có nịnh nọt, cũng không mất lễ phép.

Vốn nghĩ Diệp Sở sẽ hưng phấn trả lời, không ngờ sự tình lại không phát triển theo hướng nàng muốn. Nghiêm Mạn Mạn hận không thể đoạt lại thiệp mời trên tay Diệp Sở.

Nhưng nếu Diệp Sở không tới yến hội thì nàng hao hết tâm tư trang điểm để ganh đua với ai? Đem Diệp Sở hoàn toàn so đi xuống, mới là tâm nguyện của Nghiêm Mạn Mạn.

Nghiêm Mạn Mạn hừ lạnh một tiếng, liền rời đi phòng học, ngay cả Diệp Gia Nhu ở cửa cũng không thấy.

Diệp Gia Nhu khát vọng nhìn thiệp mời trên tay Nghiêm Mạn Mạn, nhưng không dám mở miệng xin. Chờ Nghiêm Mạn Mạn đi xa, Diệp Gia Nhu mới chạy bước nhỏ sang bên Diệp Sở.

Bởi vì chuyện Trần Tức Viễn lúc trước, trong trường học luôn đồn tỷ muội nàng bất hòa, vì thay đổi cái nhìn của người khác, Diệp Gia Nhu thường xuyên tới tìm Diệp Sở.

Nhưng tâm tình của Diệp Sở lại không tốt như thế.

Diệp Gia Nhu sấn đi lên, nhìn thiệp mời trên bàn Diệp Sở, vô cùng ủy khuất mở miệng.

"Tỷ tỷ, ngươi cầm cái gì trên tay a?"

Khi thanh âm phiền toái lại xuất hiện bên tai Diệp Sở, Diệp Sở thật có chút tức giận. Nàng cười như không cười mà nhìn về phía Diệp Gia Nhu, quơ quơ thiệp mời trên tay.

"Yến hội sinh nhật Nghiêm Mạn Mạn, nàng mời ta đi."

Diệp Gia Nhu nhấp nhấp miệng, trong ánh mắt toát ra mấy chữ "Ta muốn", mà Diệp Sở lại giả vờ không thấy.

Diệp Gia Nhu thầm hận Diệp Sở không có nhãn lực, khẳng định là không thể thấy nàng tốt, chỉ có thể chính mình chủ động đưa ra yêu cầu.

"Tỷ tỷ, thiệp mời chỉ có một cái sao, ngươi có thể xin Nghiêm Mạn Mạn một cái nữa được không?"

Diệp Gia Nhu mắt to long lanh vô tội nhìn Diệp Sở, hôm nay rõ ràng không lạnh, nhưng Diệp Sở lại nổi một tầng da gà.

"Gia Nhu, ngươi cũng muốn đi yến hội lần này đúng không a, nhưng mà ngươi biết ta cùng Nghiêm Mạn Mạn từ trước đến nay không hợp, ngươi vẫn là đi xin Nghiêm Mạn Mạn đi."

Nghe được Diệp Sở nói, trong lòng Diệp Gia Nhu thay bản thân ủy khuất, Nghiêm Mạn Mạn rõ ràng sẽ không cho nàng, Diệp Sở cố ý hại nàng sao?

Sau một đoạn thời gian, Diệp Gia Nhu dùng mọi cách ám chỉ với Diệp Sở, Diệp Sở đều coi như nghe không hiểu. Diệp Gia Nhu chỉ có thể từ bỏ, đành từ người Trần Tức Viễn lấy một chiếc thiệp.

Diệp Sở và Diệp Gia Nhu đều rất coi trọng yến hội sinh nhật này. Mà đời trước, trong yến hội sinh nhật đã xảy ra một ít chuyện.

Lúc này, tự nhiên không thể giẫm lên vết xe đổ.

***

Diệp Sở ngồi ở trong phòng, ngón tay nhẹ nhàng gõ bàn trang điểm, một chút một chút, đều đập vào trong lòng người.

Ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa, hầu gái Hiểu Hà từ nhỏ đã đi theo bên người Diệp Sở ở ngoài cửa lên tiếng.

"Nhị tiểu thư."

"Tiến vào."

Sau khi nghe được Diệp Sở trả lời, Hiểu Hà mới đẩy cửa vào.

Xem ra là việc nàng giao cho Hiểu Hà đã làm tốt, Hiểu Hà làm việc bền chắc, miệng cũng thật kín.

Trong lòng Diệp Sở cân nhắc, khóe miệng phiếm cười lạnh.

Hiểu Hà tiểu tâm khép lại cửa, đi đến bên người Diệp Sở, nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Việc tiểu thư phân phó đã làm tốt, tin tức Tam tiểu thư biết là giả."

Diệp Sở ừ một tiếng, thanh âm lại không hề phập phồng, đôi mắt lập loè ánh sáng lạnh lẽo không dễ phát hiện.

Sau khi Hiểu Hà nói xong, liền đứng sang một bên. Gần đây Tiểu thư biến hóa rất lớn, nàng cũng không nói được, nhưng mà nàng biết tiểu thư hiện tại nhất định không muốn bị người quấy rầy.

Mấy ngày nữa là sinh nhật Nghiêm Mạn Mạn, nàng là con gái một của Cảnh Sát Trưởng, vô cùng kiều man, mà chuyện Nghiêm Mạn Mạn hận nhất chính là đụng hàng với người khác.

Trong bất cứ yến hội nào, Nghiêm Mạn Mạn chỉ cần nhìn đến có người mặc quần áo giống nàng, liền sẽ lập tức xụ mặt xuống, không cho chút mặt mũi nào.

Thời điểm tâm tình tốt, Nghiêm Mạn Mạn sẽ nhịn đến khi yến hội kết thúc, thời điểm tâm tình không tốt, vậy không phải do người, nàng sẽ ngáng chân người đó.

Diệp Gia Nhu là nữ chủ trong truyện, nói cách khác, Diệp Sở chính là chướng ngại vật của Diệp Gia Nhu.

Làm một chướng ngại vật không nghĩ bị một chân đá đi, Diệp Sở đối tất cả hành vi của Diệp Gia Nhu đều rõ như lòng bàn tay. Nếu không sao có thể gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đâu?

Tuy nói bề ngoài Diệp Gia Nhu nhu nhược, nhưng Diệp Sở biết đó chỉ là ngụy trang của Diệp Gia Nhu, nàng so với người khác đều rất tự tin.

Nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của nàng, nàng sẽ cho nàng cơ hội tỏa sáng rực rỡ.

Không phải Diệp Gia Nhu thích nổi bật sao? Như vậy Diệp Sở khiến cho nàng mang tai mang tiếng.

Diệp Sở biết, Diệp Gia Nhu vì tránh đụng hàng với Nghiêm Mạn Mạn, sẽ hỏi thăm màu sắc và kiểu dáng lễ phục của Nghiêm Mạn Mạn đêm đó.

Diệp Gia Nhu biết tính cách Diệp Sở, việc nàng coi trọng, Diệp Sở khinh thường đi tranh. Đời trước nàng dùng chút mưu kế, làm Diệp Sở đụng hàng với Nghiêm Mạn Mạn.

Bắt đầu từ yến hội đó, Nghiêm Mạn Mạn bị Diệp Sở giành mất nổi bật, hoàn toàn kết thù với Diệp Sở.

Diệp Gia Nhu quen sử dụng một ít thủ đoạn bất nhập lưu*, rõ ràng Diệp Gia Nhu một tay thúc đẩy Diệp gia diệt vong, nhưng nàng không những không sám hối, mà còn toàn lực chèn ép Diệp Sở đã chạy thoát, nhổ cỏ tận gốc.

*bất nhập lưu: đẳng cấp thấp.

Trong mắt Diệp Sở hiện lên vài phần tàn nhẫn.

Lần này, Diệp Sở sẽ không để nàng như nguyện.

Nghiêm Mạn Mạn chọn rõ ràng là âu phục màu đỏ, nhưng Diệp Sở thả ra tin tức giả, làm Diệp Gia Nhu cho rằng Nghiêm Mạn Mạn muốn mặc sườn xám màu trắng thêu hoa.

Nhưng mà, việc tiếp theo cần Diệp Sở thêm củi quạt gió.

"Hiểu Hà, Tam tiểu thư đang làm gì." Diệp Sở đột nhiên ra tiếng, lửa giận trong mắt lập tức thu liễm, không lộ nửa phần.

"Nghe nói Tam tiểu thư đang chuẩn bị ra cửa." Hiểu Hà lập tức đáp lời, đem tin tức vừa nghe được nói ra.

Diệp Sở đột nhiên cười, tuy nói là cười, nhưng ánh mắt nàng không có một tia độ ấm.

Diệp Gia Nhu đã có được tin tức thì sao có thể kiềm chế được? Vì để Diệp Sở đụng hàng với Nghiêm Mạn Mạn, Diệp Gia Nhu nhất định sẽ rủ Diệp Sở đi mua quần áo.

Diệp Sở đang chờ Diệp Gia Nhu tự mình đưa tới cửa, sau đó cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy mà nàng thiết kế Diệp Gia Nhu.

"Tỷ tỷ."

Quả nhiên, thanh âm kiều kiều nhu nhu của Diệp Gia Nhu xuất hiện ở ngoài cửa.

Diệp Sở cười, tiểu bạch thỏ tâm can đen tối mắc câu rồi.

"Tỷ tỷ hôm nay rảnh không? Ta muốn đi mua quần áo mặc trong yến hội với tỷ tỷ."

Quần áo trên người Diệp Gia Nhu thật rất thuần tịnh, giúp nàng càng thêm mảnh mai khả nhân, khiến người trìu mến. Mà Diệp Sở là người duy nhất biết chân tướng cũng không nhịn được nói một câu, đúng là một đóa bạch liên hoa lớn.

"Không biết có phải do mùa hè sắp tới hay không, người luôn lười biếng, gần đây đều không muốn ra cửa, hơn nữa ta lớn lên tốt, xuyên cái gì cũng giống nhau."

Ngữ khí Diệp Sở lười biếng, không chút để ý làm Diệp Gia Nhu hận đến ngứa răng, nàng cắn chặt răng, cái gì đều không nói, ý cười trên mặt lại càng sâu.

Đời trước Diệp Sở đối Diệp Gia Nhu trần đầy ý tốt, cũng có thể bị nàng xuyên tạc thành bố thí và đồng tình.

Như vậy Diệp Sở cũng không có gì để nói, không làm một nữ phụ ác độc, sao có thể thỏa mãn lòng tự trọng vặn vẹo của nữ chủ Diệp Gia Nhu đâu?

"Gia Nhu, ngươi cảm thấy đâu?" Diệp Sở sờ sờ mặt, ý cười doanh doanh nhìn Diệp Gia Nhu.

Nhìn gương mặt minh diễm vô song của Diệp Sở, Diệp Gia Nhu nỗ lực khống chế cái tay muốn cào mặt Diệp Sở, không dấu vết mà đem cảm xúc che dấu.

Ngũ quan Diệp Gia Nhu không xinh đẹp bằng Diệp Sở, nhưng khí chất của nàng kiều nhu, chọc người yêu thích. Diệp Gia Nhu ghét sự tự tin của Diệp Sở nhất, Diệp Sở được tất cả sủng ái, đó là điều mà nàng nỗ lực thế nào đều không có được.

Cứ việc như thế, Diệp Gia Nhu vẫn là cười khen Diệp Sở: "Đương nhiên, theo ta a, tỷ tỷ chính là thiên kim danh viện đẹp nhất Bến Thượng Hải."

"Gia Nhu xinh đẹp như vậy, so với Gia Nhu, ta lại như thế nào đâu?"

Diệp Gia Nhu bị điềm danh liền ngẩn ra vài giây, nàng chán ghét gương mặt tinh xảo kia của Diệp Sở, cũng chán ghét người khác so sánh hai nàng.

"Ta sao có thể so với tỷ tỷ, ta chỉ coi như thanh tú thôi." Diệp Gia Nhu mềm mại ra tiếng, lại bị Diệp Sở nhận thấy được sự lạnh băng trong giọng nói của nàng.

"Kia cũng đúng." Diệp Sở đồng ý với Diệp Gia Nhu.

Đem Diệp Gia Nhu tức muốn ngã ngửa, nàng không nghĩ tới Diệp Sở sẽ trả lời tiếp như thế.

Tuy cảm xúc Diệp Gia Nhu che dấu rất tốt, nghe xong Diệp Sở nói, cũng nhịn không được mang ra vài phần tức giận. Nàng hơi cúi đầu, thay đổi một bộ biểu tình, lại đối Diệp Sở mở miệng.

"Tỷ tỷ minh diễm động lòng người, càng cần một bộ quần áo thích hợp, Gia Nhu nguyện ý cùng tỷ tỷ đi chọn lựa."

Nhìn Diệp Gia Nhu càng thêm nhút nhát sợ sệt, Diệp Sở không tiếp tục khó xử nàng.

"Vậy được rồi, chỉ có thể miễn cưỡng cùng Gia Nhu đi một lần, Gia Nhu cả ngày đều mặc quần áo màu sắc đơn giản, người không biết còn tưởng rằng ngươi không đổi quần áo đâu."

Diệp Sở xách túi lên, giống như hào phóng mà vỗ vai Diệp Gia Nhu: "Gia Nhu đừng sợ quần áo quý, hôm nay tỷ tỷ mua cho ngươi một bộ quần áo diễm lệ, quần áo trên người ngươi có thể tặng người."

Diệp Gia Nhu: "..."

Không chờ Diệp Gia Nhu, Diệp Sở liền trước đi ra phòng, trong lòng Diệp Gia Nhu vô cùng tức giận, nắm chặt tay, chỉ có thể đi theo sau.

Xe ngừng ở trước bách hóa Vĩnh An.

Bách hóa Vĩnh An là công ty bách hóa nổi danh, Diệp Sở thường tới nơi này mua đồ vật, rất rõ cấu tạo nơi này. Các nàng đi vào một tiệm quần áo lớn nhất của nơi này.

Khi Hai người bước vào trong tiệm, đôi mắt đều sáng ngời.

Diệp Gia Nhu nhìn chằm chằm sườn xám màu trắng bên tay phải, căn cứ tin tức nàng tìm hiểu lúc trước, teong yến hội Nghiêm Mạn Mạn mặc đồ rất giống cái này.

Đợi lát nữa nhất định phải dụ Diệp Sở mua bộ quần áo này, Diệp Gia Nhu âm thầm hạ quyết định.

Diệp Sở nhìn thấy âu phục màu đỏ bên tay trái, đời trước Diệp Gia Nhu lừa nàng mua bộ âu phục này, làm nàng đụng hàng với Nghiêm Mạn Mạn.

Bất quá phong thuỷ luân chuyển, dưới sự quấy nhiễu của Diệp Sở, Diệp Gia Nhu được đến tin tức giả.

Nghiêm Mạn Mạn rõ ràng mặc âu phục màu đỏ, mà hiện tại Diệp Gia Nhu lại cho rằng là sườn xám màu trắng. Cho nên, Diệp Sở biết, Diệp Gia Nhu tuyệt đối sẽ vắt hết óc làm nàng mua sườn xám màu trắng.

Diệp Gia Nhu dùng hết tất cả thủ đoạn, nếu quần áo Diệp Sở mua tương phản với kỳ vọng của nàng, có khi nào nàng sẽ tức giận đến dậm chân không?

Diệp Sở có thể tưởng tượng đến cảnh tượng Diệp Gia Nhu và Nghiêm Mạn Mạn đụng hàng.

Nhất định rất xuất sắc.

Quả nhiên, thanh âm Diệp Gia Nhu vang lên bên tai, kiều nhu lại ngầm có ý chờ mong: "Tỷ tỷ, bộ sườn xám màu trắng này thật hợp ngươi."

Mặc bộ sườn xám này đi yến hội, bảo đảm có thể khiến Diệp Sở và Nghiêm Mạn Mạn đấu đá lẫn nhau.

Tiếc rằng Diệp Sở không mắc câu, nàng cố ý chỉ âu phục màu đỏ bên trái, tươi cười hướng Diệp Gia Nhu.

"Ta thấy bộ này không tệ."

Diệp Sở nhìn về phía Diệp Gia Nhu, ngu xuẩn, ta liền chờ ngươi ngăn cản ta.