Lý Tư Văn nghe lời mà khép cửa lại, do dự mở miệng: "Xin hỏi, ngài tìm ta có chuyện gì sao?"
Lý Tư Văn híp mắt nhìn bình phong, hình như phía sau bình phong có hai nữ nhân, một đứng một ngồi.
Người đang ngồi chắc là người tìm nàng.
"Bên phải của ngươi có một chiếc ghế, ngươi ngồi xuống trước đi, xong chúng ta lại nói, rốt cuộc mang thai vất vả." Người nọ dùng ngón tay chỉ.
Nghiêng đầu nhìn, bên tay phải của Lý Tư Văn quả nhiên có ghế, hơn nữa mặt trên còn có đệm thật dày. Lý Tư Văn buông đầu, nàng nâng eo, ngồi xuống.
Tuy trên mặt Lý Tư Văn còn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhưng tay nàng lại lạnh ngắt.. Người này biết nàng có thai.
Ngay khi Lý Tư Văn suy nghĩ miên man, Diệp Sở ở sau bình phong lên tiếng, nàng cố tình thay đổi thanh tuyến, cho dù về sau có gặp lại Lý Tư Văn, nàng cũng không nhận ra thanh âm của Diệp Sở.
Diệp Sở: "Trần Tức Viễn biết ngươi không phá thai sao?"
Lý Tư Văn ngẩn người, ngay sau đó lắc đầu. Nàng không dám nói với Trần Tức Viễn, hắn nhất định sẽ buộc nàng phá thai, nàng chỉ mong sau khi sinh con thì tìm Trần Tức Viễn phụ trách, cũng coi như có cái dựa vào.
Diệp Sở cười: "Nếu ngươi muốn sau khi sinh con, lại ôm con tới cửa, ta đoán ngươi cũng chỉ có thể làm di nương."
Dựa theo tiến triển của đời trước, Lý Tư Văn chính vì vậy mới trở thành di nương của Trần Tức Viễn. Mẫu thân của Trần Tức Viễn phi thường cường thế, nàng vẫn luôn muốn một tức phụ có gia thế tốt, diện mạo cũng tốt.
Khi nàng phát hiện Trần Tức Viễn có liên lụy với Lý Tư Văn, lập tức quyết đoán, kiên trì muốn cho bọn họ chia tay. Nàng không thể chịu đựng để Lý Tư Văn vào cửa nhà nàng.
May mà Trần Tức Viễn giấu việc Lý Tư Văn mang thai thật kín, cho dù nói dối cũng chỉ là vì không muốn khiến Diệp Gia Nhu thất vọng, buồn lòng.
Nếu mẫu thân Trần Tức Viễn biết Lý Tư Văn có thai, cũng không biết đứa nhỏ này có thể giữ được hay không.
Nhưng đời này, Diệp Sở muốn làm chút thay đổi.
Lý Tư Văn bị Diệp Sở nói đúng tâm tư liền cả kinh, trong mắt nàng hiện lên hoảng loạn.
Lý Tư Văn buồn rầu: "Ta cũng không có biện pháp khác, ta chỉ là có con của Trần Tức Viễn, nếu hắn biết ta không nghe lời, nói không chừng sẽ mạnh mẽ kéo ta đi phá thai."
Thời điểm vừa mới bắt đầu yêu đương với Trần Tức Viễn, hắn cũng đối Lý Tư Văn vô cùng tốt. Nhưng sau rồi, Lý Tư Văn rõ ràng cảm giác được thái độ của Trần Tức Viễn đã thay đổi.
Trái tim của một người nam nhân còn ở đây không, nữ nhân rõ ràng nhất.
Chưa nói đến trong quá trình yêu đương, Lý Tư Văn trước sau vẫn duy trì đầu óc thanh tỉnh, nếu không thì sao nàng phải tốn công tốn sức có con của Trần Tức Viễn,
Không ngờ cho dù nàng làm như vậy, vẫn không thể giữ lại Trần Tức Viễn, ngược lại còn khiến hắn chán ghét nàng.
Nàng chỉ là một cái tiểu tình nhi, Trần Tức Viễn đương nhiên không quan tâm đến nàng.
Diệp Sở xem qua: "Ai nói không có biện pháp khác, thật ra ta có một biện pháp để ngươi quang minh chính đại gả vào Trần gia, nhưng mà không biết ngươi có chịu làm hay không."
Diệp Sở rõ ràng tâm lý của Lý Tư Văn, đơn giản là muốn leo lên cành cao, càng cao càng tốt.
Càng đừng nói hiện tại nàng đã cùng đường, Lý Tư Văn có thể hạ quyết tâm có con của Trần Tức Viễn, cũng đã chuẩn bị tốt.
Nhưng hiện tại Trần Tức Viễn hãm sâu trong sự nhu tình của Diệp Gia Nhu, đã hoàn toàn bỏ qua Lý Tư Văn. Khả năng ở trong lòng Trần Tức Viễn, đã sớm không có Lý Tư Văn này.
Diệp Sở nhìn ra được, dã tâm của Lý Tư Văn không nhỏ, mục tiêu cũng thật minh xác. Chỉ cần có chút hy vọng, nàng sẽ không bỏ qua.
Diệp Sở chỉ cần cung cấp cho nàng một phương hướng chính xác, như vậy cho dù Diệp Sở không nhắc chuyện tiếp theo, nàng tin tưởng Lý Tư Văn cũng có thể làm thật tốt.
Lý Tư Văn đang theo lời Diệp Sở nói, nhưng Diệp Sở lại hỏi một vấn đề khác.
"Nguyên nhân Trần Tức Viễn chia tay với ngươi, ngươi biết không?"
Lý Tư Văn móc ra khăn tay, đè đè khóe mắt, hốc mắt lập tức đỏ, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng tràn ngập nước mắt, lại có một phong tình khác.
Lý Tư Văn nức nở: "Ta đoán hắn có người khác, Trần Tức Viễn chiếm thân thể của ta, lại không muốn phụ trách, nam nhân luôn là có mới nới cũ."
"Ngươi đoán không sai, hắn thật thích người khác." Diệp Sở khẳng định suy đoán của Lý Tư Văn.
Diệp Sở dừng một chút, để Lý Tư Văn tiêu hóa chuyện này, sau đó mới nói chuyện của Diệp Gia Nhu với nàng, như vậy thì hiệu quả sẽ khiến nàng càng vừa lòng.
Vừa dứt lời, Lý Tư Văn liền dùng khăn lau nước mắt, xem ra nàng thật sự không đoán sai, tên Trần Tức Viễn này lòng lang dạ sói, nam nhân thối thích trêu hoa chọc cỏ, quả nhiên bạc tình quả nghĩa.
Hắn vì một nữ nhân mới quen bên ngoài, liền vứt bỏ nàng đang mang thai.
Dưới cái nhìn của Lý Tư Văn, nữ nhân bị Trần Tức Viễn thích kia khẳng định không phải thứ tốt, có bản lĩnh câu dẫn nam nhân.
Sau khi nhìn Lý Tư Văn càng hận Diệp Gia Nhu và Trần Tức Viễn, Diệp Sở lại tiếp tục châm ngòi thổi gió: "Trần Tức Viễn đối xử với nữ nhân kia rất tốt, khăng khăng một mực, mỗi ngày đều đuổi theo nàng chạy."
Diệp Sở nghĩ thầm, Diệp Gia Nhu quen làm bộ làm tịch trước mặt người khác, không biết bị Lý Tư Văn ngáng chân một chút sẽ như thế nào. Nhưng mà, hiện tại thủ đoạn của Lý Tư Văn cao hơn Diệp Gia Nhu nhiều.
"Có thể nói cho ta biết thân phận của người nọ không? Ta thật không cam lòng." Lý Tư Văn cắn cắn môi dưới.
Lúc Trần Tức Viễn yêu nàng cũng chưa để bụng như vậy, nếu Trần Tức Viễn thành công theo đuổi nữ nhân kia, không biết nàng sẽ được sủng thành bộ dáng gì.
Nếu chuyện này dừng ở trên người người khác, nàng còn có thể giả tình giả ý nói một câu tốt.
Nhưng là nàng rơi vào kết cục này, còn mang thai, dựa vào đâu mà nàng phải hạ thấp mình!
Lý Tư Văn siết chặt tay vịn dựa, liền móng tay có chút đau đớn, nhưng nàng lại không chút để ý. Hiện tại nàng chỉ muốn biết thân phận của nữ nhân kia, hung hăng trừng phạt đôi cẩu nam nữ này.
Dù sao nàng đã không có thanh danh tốt, hiện giờ mang thai còn phải tránh ở bên ngoài. Nàng cũng không dám về quê, sẽ bị phụ mẫu bán cho lão nhân làm di nương mất.
Thời điểm sinh con, ai có thể giúp nàng chứ? Cho nên nàng cần phải tìm một lối thoát cho bản thân.
Nếu nàng không sống tốt, như vậy liền kéo Trần Tức Viễn và nữ nhân mà hắn che chở mọi cách kia cùng xuống địa ngục đi.
Tại một khắc này, lửa giận của Lý Tư Văn đến đỉnh điểm.
Chờ Lý Tư Văn bình phục cảm xúc một chút, Diệp Sở lại nói: "Nàng gọi là Diệp Gia Nhu, là học sinh Trung học Tín Lễ."
"Theo ta biết, Trần Tức Viễn đã tỏ tình với nàng ở cửa trường học, nhưng bị Diệp Gia Nhu từ chối."
Lý Tư Văn thầm hận: "Tốt cho một cái Diệp Gia Nhu, chẳng lẽ bởi vì nàng là nữ sinh kiều tiếu, khả nhân, liền có thể tùy ý xoa viên niết bẹp* ta, đúng là không biết xấu hổ."
*xoa viên niết bẹp: Chèn ép.
Diệp Sở nói tiếp: "Ngươi ôm hài tử đi nháo trước cửa nhà Trần Tức Viễn, cũng chỉ là vai hề thôi, mẫu thân của hắn chỉ cần động tay chân một chút là có thể áp chuyện này xuống."
Lý Tư Văn vội vàng hỏi: "Nhưng gia cảnh của ta không tốt, nếu Trần gia muốn làm như vậy, ta cũng không có biện pháp, không biết có phương pháp càng tốt hơn không?"
Diệp Sở: "Kỳ thật cũng không khó, nếu ngươi có thể dứt khoát hành xử, như vậy thì tất cả tự nhiên đều dễ làm."
"Chỉ cần ngươi nháo lớn việc này, nháo đến mức cả thành đều biết, thì Trần Tức Viễn và mẫu thân của hắn không những phải rước ngươi vào cửa, mà còn sẽ bởi vì áp lực của dư luận mà cho ngươi vị trí chính thê."
Nghe xong Diệp Sở nói, trước mắt Lý Tư Văn sáng ngời.
Theo tính của Chiếu Trần Tức Viễn, cùng lắm cũng chỉ cho nàng làm di nương, cho dù vào cửa, cũng không được hắn sủng ái, như vậy nên nhân lúc này kiếm đến một ít ích lợi.
Trần Tức Viễn vô cùng tự luyến, cũng rất coi trọng mặt mũi. Trước giờ mẫu thân hắn luôn cường thế, thời điểm biết nàng và Trần Tức Viễn kết giao, vẫn luôn cảm thấy nàng không lên được mặt bàn, lấy không ra tay.
Còn liên tục tìm mấy cô nương môn đăng hộ đối cho Trần Tức Viễn đi xem mắt. Trần phu nhân cũng không nghĩ, nếu không phải là Trần Tức Viễn dễ dàng khống chế, nàng cũng đã leo lên cành cao thì sao những cô nương tốt sẽ coi trọng hắn?
Lý Tư Văn âm thầm quyết định, nàng nhất định dốc hết sức lực mà làm hỏng thanh danh của Trần Tức Viễn, như vậy, trừ bỏ nàng hàng tôn hàng quý gả cho hắn, còn có người trong sạch nào sẽ đem nữ nhi nhà mình đính hôn cho hắn cơ chứ?
Diệp Sở nói: "Đồng dạng đều là ép Trần Tức Viễn khuất phục, kết quả của nháo nhỏ và nháo lớn lại kém nhau rất nhiều, ngươi nói đi?"
Trần Tức Viễn và Diệp Gia Nhu đều không phải thứ tốt, Diệp Sở liền thay thế ông trời trừng phạt bọn họ một chút. Chỉ là bôi xấu họ một chút, lại không phải lấy mạng bọn họ.
Diệp Sở cười, mang theo chút khinh thường, châm chọc.
Lý Tư Văn lại hỏi: "Cụ thể là ta phải làm cái gì, ngài có thể nói kỹ càng, tỉ mỉ cho ta không?"
Lý Tư Văn không rõ chuyện khác lắm, nhưng nàng khẳng định nữ nhân trước mắt này muốn chỉnh Trần Tức Viễn và Diệp Gia Nhu, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
"Ngươi chỉ cần nháo lớn chuyện này, càng lớn càng tốt, ngươi khẳng định sẽ làm được chuyện tiếp theo, không cần ta dạy."
Dừng một chút, Diệp Sở nói tiếp: "Ta chỉ nhắc nhở ngươi một sự kiện, Diệp Gia Nhu thích nhất làm bộ đáng thương, ngươi có thể về nhà nghĩ đối sách thật tốt, ta chờ tin tức tốt của ngươi."
Hôm nay tới thật giá trị, tuy người ở sau bình phong không thấy rõ nàng, nhưng Lý Tư Văn vẫn đứng dậy, nhoẻn miệng cười với người đó, nói cám ơn.
Trong lòng Lý Tư Văn đã có chủ ý, đang muốn rời đi, lại không nhịn được sự tò mò, nhỏ giọng ôn nhu hỏi một câu: "Ta có thể hỏi vì sao ngươi giúp ta sao?"
Diệp Sở không lập tức đáp lời, nàng không chút để ý mà nghịch tóc: "Ta chỉ là một người chán ghét Diệp Gia Nhu, hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng."
Lý Tư Văn rời đi tửu lâu Nga Mi, ôm bụng cười.
Nàng đi vào Thượng Hải, làm tiểu tình nhi của Trần Tức Viễn, sống ngày lành đã quen. Hiện giờ, nàng không tìm được công tác, chỉ sống bằng tiền Trần Tức Viễn cho lúc trước.
Nàng không nghĩ về quê làm di nương của lão nhân.
Hiện tại, thật đúng là có một chiêu số tốt chân chính.
Hôm nay, Lý Tư Văn dậy thật sớm, trang điểm tinh tế ở trước bàn trang điểm. Sau khi hóa trang xong, nàng trong gương có vài phần tiều tụy, giữa mặt mày đều là ưu sầu.
Nàng cười vừa lòng, sau đó đi đến Trung học Tín Lễ.
Trung học Tín Lễ cách không xa, ngồi tàu điện thật nhanh liền đến. Lý Tư Văn ôm bụng lớn, đáng thương mà đứng ở cổng trường.
Học sinh đi tới đi lui ở cổng trường, bọn họ đều sẽ tò mò mà quay đầu lại xem một cái, tận đến lúc có một học sinh tiến lại dò hỏi.
"Xin hỏi, ngươi tới tìm người sao? Có cầu ta thông báo giúp ngươi không?"
Khung xương của Lý Tư Văn vốn nhỏ, nhìn qua gầy gầy nhược nhược, lại thêm bụng to, nhìn qua càng thêm khiến người đau lòng.
Vừa nghe học sinh đó hỏi chuyện, Lý Tư Văn liền kinh hỉ ngẩng đầu, trong ánh mắt giống như còn có chút nước mắt: "Thật vậy chăng?"
"Ta muốn tìm đồng học Diệp Gia Nhu, ngươi có thể giúp ta gọi nàng ra tới không? Ta chờ nàng ở cổng trường. Ngươi liền nói là Trần Tức Viễn muốn tìm nàng."
Học sinh có lòng tốt kia nghe được Lý Tư Văn trả lời, giật mình, cái tên Trần Tức Viễn này vừa nghe chính tên của nam nhân, nhưng người trước mắt là thai phụ a.
Lý Tư Văn đoán ra tâm tư của đồng học, thẹn thùng cười: "Ngượng ngùng, Trần Tức Viễn là người quen của ta và Diệp Gia Nhu, nếu ta trực tiếp gọi nàng, có thể nàng sẽ không ra, ngươi biết đấy.."
Lý Tư Văn chỉ nói một nửa, lại sờ sờ bụng, ánh mắt phức tạp.
Học sinh có lòng tốt lập tức não bổ rất nhiều, hắn thận trọng gật đầu: "Yên tâm, ta nhất định sẽ gọi Diệp Gia Nhu ra."
Có không ít học sinh đi qua cổng trường đều nghe được đoạn đối thoại này. Bọn họ đồng dạng cũng nghĩ đến chuyện Trần Tức Viễn rầm rộ theo đuổi Diệp Gia Nhu khoảng thời gian trước.
Kết hợp chuyện phía trước với hiện tại Lý Tư Văn đang mang thai, bọn họ hình như đã biết được bí mật không thể nói nào đó.
Một số lớn học sinh nối đuôi nhau đi hướng phòng học của Diệp Gia Nhu, không cần Lý Tư Văn đưa ra, bọn họ cũng sẽ hỗ trợ mang Diệp Gia Nhu đến đây.
Nói như thế nào đâu? Sinh hoạt ở trường thật sự là nhàm chán, tìm việc gì vui vui cũng tốt.
Lý Tư Văn nhìn bóng dáng các bạn học, kiều nhu mà cười, nàng muốn chính là hiệu quả như vậy. Xem ra nhân duyên của Diệp Gia Nhu này ở trong trường học cũng không phải thật tốt.
Mấy ngày nay mí mắt của Diệp Gia Nhu nhảy lợi hại, luôn cảm thấy có chuyện gì muốn phát sinh. Tuy Diệp Gia Nhu che dấu cảm xúc rất tốt, nhưng trên mặt vẫn mang một chút bực bội.
Ngay khi Diệp Gia Nhu hơi nhíu mi, làm bộ làm tịch mà nhìn sách giáo khoa, đột nhiên nghe được phía sau cửa có người gọi tên nàng, còn không chỉ một người.
"Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu, mau tới đây, chúng ta có việc tìm ngươi." Đứng ở phía trước đám người chính là nam sinh lớp bên cạnh, vẻ mặt hắn hưng phấn, vẫy tay với Diệp Gia Nhu.
Mặt Diệp Gia Nhu có chút đỏ, nàng vẫn luôn biết mị lực của nàng không nhỏ, có không ít nam nhân thích loại hình như nàng.
Nam sinh này học lớp bên cạnh lớp nàng, Diệp Gia Nhu đã thấy hắn rất nhiều lần.
Phía trước không có tâm tư gì với hắn, nhưng hiện tại biết nam sinh này thích nàng, trong lòng Diệp Gia Nhu nháy mắt có chút khác thường, hắn nhìn qua vẫn rất không tồi.
Cao cao, trắng nõn sạch sẽ, có phong độ trí thức.
Chẳng lẽ lại có người tỏ tình với nàng? Hơn nữa còn tỏ tình trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Diệp Gia Nhu thẹn thùng đỏ mặt, nàng đứng tại chỗ cọ xát thật lâu. Nếu mỗi lần có người muốn tỏ tình với nàng, lập tức ra mặt, thì chẳng phải là thật hạ giá sao.
"Diệp Gia Nhu, nhanh lên ra tới, chúng ta thật sự có việc gấp tìm ngươi." Nam sinh mở miệng lúc nãy có chút không kiên nhẫn.
Rõ ràng Diệp Gia Nhu đã nhìn đến hắn, còn làm bộ không thấy được, cố ý đứng tại chỗ lâu như vậy, có phải là muốn khiến hắn nan kham hay không.
Diệp Gia Nhu tính thời gian trong lòng, đã vắng vẻ nam này đủ lâu rồi, nên hồi đáp cho hắn.
Các bạn học đứng ở cửa phòng học thấy Diệp Gia Nhu đi tới, giống như bị tiêm máu gà vậy, mặt đỏ ửng hết lên.
Diệp Gia Nhu lại chậm rãi đi tới, đủ để khiến mọi người sốt ruột, mỗi bước chân của nàng giống như đều đạp lên lòng của bọn họ. Nếu không phải vì xem kịch vui, ai muốn chờ nàng lâu như vậy a.
Có một nữ sinh chờ đến nóng nảy, túm lấy Diệp Gia Nhu, kéo nàng: "Ngươi nhanh lên đi ra cổng trường đi, Trần Tức Viễn đang chờ ngươi!"
Sự thật hoàn toàn không giống như nàng đoán a, Diệp Gia Nhu há miệng thở dốc, vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi lại nam sinh phía trước bị nàng ảo tưởng là tỏ tình.
"Thật vậy chăng? Các ngươi tìm ta chỉ là vì nói cho ta chuyện này sao?"
Nam sinh đột nhiên bị hỏi hoảng sợ, hình như hắn cũng không làm gì khác nha, sao Diệp Gia Nhu này lại nói giống như hắn thiếu nàng thật nhiều vậy?
Nhìn bộ dáng nước mắt lưng tròng của Diệp Gia Nhu, nam sinh không tự giác mà run lên, hắn chỉ là muốn nhìn xem chuyện tiếp theo sau khi Trần Tức Viễn tỏ tình với Diệp Gia Nhu thôi.
Nam sinh gật đầu: "Đúng vậy, Diệp đồng học mau đi, đừng để Trần Tức Viễn sốt ruột chờ."
Diệp Gia Nhu hỏng mất, thật vất vả mới thu hồi nước mắt, điều chỉnh tốt tâm tình mới đi đến cổng trường, lúc này nhìn thấy Trần Tức Viễn, nàng cần phải chất vấn hắn một chút.
Nhưng mà, vì sao những người vừa thông tri cho nàng lại vẫn đi theo, lại còn càng ngày càng đông hơn?
Bên này, Lý Tư Văn tìm Diệp Gia Nhu. Bên kia, Diệp Sở đã biết đến.
Bởi vì chuyện lần trước Trần Tức Viễn tỏ tình trước mặt mọi người, Diệp Gia Nhu đã có chút danh tiếng. Diệp Gia Nhu vừa có động tĩnh, lại còn có quan hệ với Trần Tức Viễn, không cần Diệp Sở chủ động mở miệng, liền có người đưa Diệp Sở tới nơi dễ xem nhất.
"A Sở, A Sở tới bên này!" Sau khi một đám nữ sinh biết được tin tức, liền gọi Diệp Sở ra, các nàng tìm được một vị trí có thể thấy rõ đoạn cổng trường.
Không cần xuống dưới, đứng ở bên này, vừa vặn có thể xem rõ ràng bên kia.
Doãn Thời Ngôn đưa Diệp Sở đến chính giữa.
Trong yến hội lần trước, Doãn Thời Ngôn đã gặp qua Diệp Gia Nhu, biết được chuyện Diệp Gia Nhu bởi vì câu dẫn Dương Hoài Lễ mà bị rơi xuống hồ sen, nàng còn tuyên dương chuyện này ra ngoài.
Không ngờ, Diệp Gia Nhu lại có liên hệ với nam nhân khác, hơn nữa, nam nhân kia còn có bạn gái đang mang thai.
Đúng là thứ không lên được mặt bàn.
Doãn Thời Ngôn xem như có nhiều kiến thức hơn, đã gặp qua người không biết xấu hổ, lại chưa từng gặp người không biết xấu hổ đến như vậy.
Từ góc độ của Doãn Thời Ngôn tới xem, người như vậy, chính là thiếu thu thập!
Một đám người vây quanh cổng trường, học sinh nghe tin mà đến đông như kiến, mà ở giữa vòng vây đứng hai nữ nhân.
Một là Diệp Gia Nhu, một là Lý Tư Văn.
Lý Tư Văn ôm bụng nói gì đó, Diệp Gia Nhu không đáp lại.
Tuy không nghe được thanh âm, nhưng lại có thể thấy rõ biểu tình của Diệp Gia Nhu và Lý Tư Văn.
Xem ra sau khi Lý Tư Văn suy nghĩ mấy ngày, đã có phương pháp tốt nhục nhã Diệp Gia Nhu. Diệp Gia Nhu không chút chuẩn bị, xem ra lần này nàng sẽ phải nếm chút khổ sở.
Diệp Sở tiếp tục nhìn ra cổng cửa, độ cong nơi khóe miệng suýt chút nữa không thu được. Biểu tình gian nan nhịn cười của nàng ở trong mắt người khác lại thành sầu não bởi vì Diệp Gia Nhu đụng phải Lý Tư Văn.
Doãn Thời Ngôn: "Chuyện chỗ đó quá phức tạp, ngươi không nên tham dự mới tốt."
Một nữ đồng học khác an ủi Diệp Sở: "Đừng lo lắng, chúng ta có mấy đồng học đã đi cổng trường, đến lúc đó sẽ chạy lên nói lại cho chúng ta."
Diệp Sở gật đầu, cười với các nàng: "Phiền toái các ngươi."
Diệp Sở giương mắt nhìn về phía bên kia, đáy mắt hiện lên ý cười ý vị thâm trường*.
*ý vị thâm trường: Có ẩn ý.
Hai nữ tử điềm đạm, đáng yêu đối đầu.
Khi tiểu bạch hoa gặp đại bạch liên, sẽ có trò hay nhìn.
Đẳng cấp của Diệp Gia Nhu còn chưa đủ cao, tuyệt đối không chiếm được cái tốt trước mặt Lý Tư Văn.
Diệp Sở thật muốn nhìn, lần này nàng sẽ xử lý như thế nào đâu?