Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 3

Diệp Sở vừa nói xong, những người đó hoàn toàn buông xuống nghi ngờ.

“Tiểu tình lữ cãi nhau có cái gì đẹp?”

“Ở trên đường Smith phát hiện một ít dấu vết, lão đại làm chúng ta đi qua.”

“……”

Gió đêm lạnh lạng phất qua, tiếng bước chân nhỏ dần, đám người kia rốt cuộc đi rồi. Đợi cho bên kia không có thanh âm, Diệp Sở lập tức buông lỏng tay ra.

Trên trán Diệp Sở hiện lên một tầng mồ hôi lạnh, có một tia sợ hãi. Đời này, nàng cùng Lục Hoài cũng không có bất luận liên quan gì, vừa rồi nàng làm ra những quyết định lớn mật đó, nàng không xác định hắn có hay không thương tổn nàng.

Con người Lục Hoài thật sự phức tạp, liền tính đời trước cùng hắn kết hôn mấy năm, hai người vẫn luôn tôn trọng nhau như khách. Diệp Sở trước sau không hiểu rõ hắn.

Nàng tuy dẫn theo một lòng, nhưng trong lòng minh bạch, Lục Hoài mặc dù lạnh nhạt, cũng sẽ không thương tổn người vô tội.

Huống chi, trải qua việc vừa rồi, đao trong tay Lục Hoài đã không lại chống ở cổ nàng.

Đèn điện vẫn tối, bầu trời không có ánh trăng. Bởi vì không có ánh sáng, Lục Hoài không thể thấy rõ mặt Diệp Sở.

Lục Hoài mở miệng, thanh âm trầm thấp, lại có thể nghe được thành ý của hắn.

“Xin lỗi.”

Diệp Sở không có trách tội, ngược lại cười một chút: “Không khách khí.”

Nàng nhặt lên bánh kem trên mặt đất, xoay người liền đi.

Lục Hoài giương mắt nhìn lại, chỉ nhìn thấy mảnh khảnh cánh tay lộ ra bên ngoài của nàng, tuy không có ánh sáng, lại trắng như tuyết. Bóng dáng nàng biến mất ở trong đêm tối.

Nút thắt áo sơ mi bị bung ra mấy cái, Lục Hoài một bên cài lại, một bên xoay người rời đi.

Diệp Sở có chút nôn nóng, lại thẳng lưng, đầu cũng không quay lại mà đi.

Cũng không biết mẹ ở nhà đợi bao lâu, bánh kem trong tay có hay không hư rớt.

Nàng vẫn luôn không có tin tức, mẹ nhất định lo lắng.

……

Nghĩ nghĩ, Diệp Sở đã tới cửa Diệp Công Quán. Xa xa là có thể nhìn thấy một người đứng ở đó, nàng bước chân nhanh hơn, chạy qua nhào vào trong lòng mẫu thân.

Diệp Sở chậm chạp không có trở về nhà, Tô Lan thật lo lắng. Nàng một mặt ôm chặt nàng, một mặt hỏi: “A Sở, sao về muộn như vậy?.”

Ngẩng đầu lên, Diệp Sở nhìn mẫu thân của nàng, Tô Lan. Diệp Sở ngơ ngẩn mà xem, đem mỗi cái chi tiết đều xem ở trong mắt, e sợ chỉ là bản thân làm một giấc mộng.

Cái ôm của mẫu thân vạn phần ấm áp, lại chỉ ở trong giấc mơ của nàng mới xuất hiện. Nghĩ vậy, mũi đau xót, nước mắt lập tức chảy ra.

“A Sở, đang êm đẹp như thế nào khóc rồi?”

Diệp Sở nước mắt vẫn rơi, nàng tìm một cái cớ: “Con mua bánh kem cho mẫu thân…”

Tô Lan thấy được hộp bánh kem trong tay Diệp Sở, bị dính bùn. Nàng lập tức hiểu được, cho rằng Diệp Sở bởi vì bánh kem mới khóc.

Tô Lan cười cười, cảm thấy Diệp Sở tuy đã mười sáu tuổi, trong xương cốt vẫn là đứa trẻ. Nàng vuốt ve lưng Diệp Sở, nhẹ giọng an ủi.

“Bánh kem không quan trọng, về nhà an toàn mới tốt.”

“Ân.”

“……”

Diệp Sở trở về phòng ngủ, bài trí trong phòng đã xa lạ lại quen thuộc. Nàng nằm ở trên giường, ngửi mùi hương nhàn nhạt, đó là mùi hương Tô Hợp.

Một đoạn thời gian rất dài, Diệp Sở không thể ngủ tối. Sau khi Diệp gia suy tàn, nàng không còn có thể ngủ được một giấc an ổn. Mà loại hương này chỉ có thể xuất hiện trong trí nhớ.

Ngửi hương huân Tô Hợp, tim Diệp Sở dần dần yên tĩnh.

Nàng nhớ tới sự việc phát sinh tối nay, chỉnh sửa lại suy nghĩ một chút.

Trong《 Hồng phấn giai nhân 》, Lục Hoài là đại boss vai ác người người kiêng kị, là kình địch lớn nhất của nam chủ. Trong truyện, nam chính tốn rất nhiều công sức mới lật đổ được hắn.

Diệp Sở cho rằng, nếu không phải tác giả thiên vị nam chính, Lục Hoài tuyệt đối không rơi vào kết cục như thế.

Hiện tại, Diệp Sở cùng Lục Hoài chỉ là người xa lạ.

Diệp Sở xác định Lục Hoài không thấy được mặt nàng, nhưng thanh âm của nàng thanh âm đã bại lộ, lần sau chỉ có thể trốn tránh hắn rồi.

Bóng đêm dần đen hơn, Diệp Sở khép lại đôi mắt, an tâm ngủ.

***

Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Sở đang cùng Tô Lan ăn bữa sáng.

Lúc này, hầu gái thanh âm truyền qua cánh cửa: “Phu nhân, Nhị tiểu thư, Đại phu nhân…”

Còn chưa chờ hầu gái nói xong, Diệp Sở liền nghe được tiếng nói: “Tô Lan, A Sở, ta tới.”

Chưa thấy người, tiếng cười sang sảng đã vang lên ngoài cửa, ngay sau đó, một người bước vào, là Diệp Đại phu nhân, Vạn Nghi Tuệ.

Diệp Sở là đích nữ* duy nhất của Diệp gia, rất được sủng ái. Diệp Sở cười nhẹ, trên đời, người sủng nàng nhất trừ bỏ mẫu thân, đó là đại bá mẫu*.

* đích nữ: con gái của vợ cả.

* đại bá mẫu: vợ của bác trai lớn nhất.

Vạn Nghi Tuệ bước đi nhanh như gió đến trước mặt Diệp Sở: “A Sở, tiểu Mật Nhi của ta, hôm nay bá mẫu mang cho con một món đồ chơi tốt này.”

Diệp Sở vừa sinh ra, Vạn Nghi Tuệ liền đặt nhũ danh cho nàng, tiểu Mật Nhi. Nàng hy vọng cả đời Diệp Sở đều sống trong sự sủng ái.

Ở trong mắt Vạn Nghi Tuệ, cái gì của Diệp Sở đều tốt, tất cả đều tốt, con gái nhà người khác cũng kém hơn Diệp Sở. Ngay cả con trai nàng, Diệp Dịch Tu cũng chỉ có thể đứng sang bên cạnh.

Tóm lại một câu, Diệp Sở là tâm can bảo bối của Vạn Nghi Tuệ, ai khiến Diệp Sở đau lòng, nàng liền trở mặt với người đấy.

Mi mắt Diệp Sở cong cong, cười ngâm ngâm mà kêu một tiếng “Đại bá mẫu”, ý cười trong đáy mắt Vạn Nghi Tuệ càng thêm dày đặc.

Tính cách Vạn Nghi Tuệ sang sảng, làm gì cũng hấp tấp, lập tức liền mở hộp điểm tâm ra: “A Sở, mau nếm thử.”

Diệp Sở nhìn lại, là điểm tâm mà bản thân thích nhất, nàng cầm một khối bỏ vào trong miệng.

Là hương vị trong trí nhớ Diệp Sở, đôi mắt nàng đã ươn ướt. Thật tốt, cốt truyện còn chưa bắt đầu, hết thảy đều còn kịp.

Diệp Sở nâng mắt lên, che giấu cảm xúc, nàng cong lên khóe miệng: “Cám ơn đại bá mẫu, điểm tâm này con thực thích. Mẫu thân, đại bá mẫu, các ngươi cũng nếm thử.”

Vạn Nghi Tuệ thấy Diệp Sở thích, trong lòng cảm thấy ngọt như đang trong hũ mật, nàng cười to: “Đây là đường ca con mang cho con, thằng nhóc này cái khác không được, sủng muội điểm này, nếu hắn nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.”

Đừng nhìn Vạn Nghi Tuệ tùy tiện, mọi việc chỉ cần cùng Diệp Sở có liên quan, nàng đều phá lệ để bụng. Sở thích của Diệp Sở, nàng rất rõ ràng.

Tô Lan khóe miệng mỉm cười: “Dịch Tu có tâm.”

Lúc này, Vạn Nghi Tuệ nhớ tới một chuyện, mở miệng: “Đúng rồi, bằng hữu của ta cùng ta nói, con người Trần gia Đại thiếu gia không tệ, muốn gặp mặt A Sở một lần.”

“Người bằng hữu kia của ta cam đoan, Trần Tức Viễn có tiền đồ, ta nghĩ nếu thật là như thế, thì có thể gặp một lần.”

Liên quan đến hôn nhân của A Sở, Vạn Nghi Tuệ phá lệ để bụng.

Từ nhỏ Diệp Sở đã sống trong sủng ái, ở trong lòng Vạn Nghi Tuệ, Diệp Sở không thể chịu ủy khuất dù là nửa phần.

Nếu không phải vị bằng hữu kia là người đáng tin cậy, lại có lời thề son sắt, Trần Tức Viễn tuổi trẻ tài cao, tài mạo xuất chúng, Vạn Nghi Tuệ tuyệt đối không để Diệp Sở đi thân cận.

Nghe thấy Vạn Nghi Tuệ nói, đáy mắt Diệp Sở lạnh lùng, ý cười trên mặt cũng bớt đi vài phần.

Diệp Gia Nhu là nữ chính trong 《 Hồng phấn giai nhân 》, được vô số kẻ ái mộ. Tên Trần Tức Viễn này cũng là một trong số đó.

Trong truyện, trước khi thân cận, Diệp Gia Nhu ngẫu nhiên gặp được Trần Tức Viễn. Bởi vì ánh sáng của nữ chính, Trần Tức Viễn lập tức mê luyến nàng sâu đậm.

Trong lòng Trần Tức Viễn có Diệp Gia Nhu, lại bị mẫu thân hắn ép không thể không đi thân cận với Diệp Sở.

Vì lấy được niềm vui của Diệp Gia Nhu, Trần Tức Viễn ác ý bôi đen thanh danh của Diệp Sở, bịa đặt Diệp Sở là đại tiểu thư kiều man* tùy hứng, không coi ai ra gì.

*Kiều man: dã man, kiêu ngạo.

Nghĩ vậy, đáy mắt Diệp Sở hiện lên một tia tàn nhẫn. Lần này, nàng muốn đem món nợ này đòi lại.

Không phải Trần Tức Viễn nói bản thân kiều man sao? Kia Diệp Sở liền kiều man cho hắn xem.

Nàng khiến Trần Tức Viễn mỗi khi nhớ đến buổi thân cận, đều cảm thấy đây là ác mộng. Ngay cả thấy chính mình, đều hận không thể đi đường vòng

Vạn Nghi Tuệ yêu quý Diệp Sở, chắc chắn nói: “A Sở, chớ sợ, ngày thân cận đó, bá mẫu với con cùng đi.”

“Nếu Trần Tức Viễn không tốt, chúng ta lập tức bỏ đi, đừng cho bọn họ sắc mặt hoà nhã.”

Vô nghĩa, cô gái của mình lớn lên đẹp, học vấn tốt, đối nhân càng tốt, nếu Trần Tức Viễn là kẻ không lên được mặt bàn, kia không phải đẩy Diệp Sở vào hố lửa.

Ở trong lòng Vạn Nghi Tuệ, Diệp Sở nên được sủng cả đời, bất luận kẻ nào dám để cho Diệp Sở chịu ủy khuất, nàng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Diệp Sở biết đại bá mẫu yêu quý mình, Trần Tức Viễn phá hư thanh danh bản thân, đại bá mẫu mang theo Diệp Dịch Tu giúp bản thân đòi lại công đạo.

Nhưng mà việc vả mặt này nên là chính mình làm mới sảng khoái, lần này, Diệp Sở một người ra ngựa, liền có thể thu thập Trần Tức Viễn.

Tô Lan mở miệng: “Thanh danh Trần Tức Viễn không tệ, ta từng nghe người ta nhắc tới.”

“Nhưng ý kiến của A Sở mới quan trọng nhất, A Sở, con cảm thấy thế nào?”

Vạn Nghi Tuệ nói tiếp: “Đúng vậy, A Sở, nếu con không muốn đi thân cận, ta lập tức từ chối.”

Trời đất bao la, A Sở lớn nhất, A Sở không nghĩ gặp Trần Tức Viễn, chẳng sợ bằng hữu của Vạn Nghi Tuệ nói toạc môi, buổi thân cận này chính là không có cửa đi.

Diệp Sở cười: “Mẹ, đại bá mẫu, con cảm thấy gặp mặt thì không có vấn đề gì.”

Thân cận đương nhiên phải đi, có người chủ động duỗi mặt lại đây, sao có thể không đánh?

Đại bá mẫu rời đi, Tô Lan cùng phu nhân nhà khác hẹn đi đánh bài, Diệp Sở đưa Tô Lan lên xe. Nàng một mình trở về phòng.

Gió từ cửa sổ thổi vào, Diệp Sở có chút mệt mỏi, muốn ngủ trưa một giấc.

Nàng nằm trên giường, vô cùng buồn ngủ, nhưng chưa nhắm mắt lại, liền nghe được một thanh âm.

“Tên Trần Tức Viễn kia mới không phải thứ gì tốt đâu.”

Diệp Sở cả kinh, lập tức thanh tỉnh. Thanh âm tiếp tục vang lên.

“Hắn giả vờ là chính nhân quân tử, kỳ thật đã làm Lý tiểu thư có thai.”

Qua vài giây, thanh âm ngừng lại. Diệp Sở nhìn xung quanh, phát hiện không có người nói chuyện.

Vừa rồi thanh âm kia nói, Trần Tức Viễn cùng Lý tiểu thư có liên quan. Nhưng Diệp Sở nhớ rõ trong《 Hồng phấn giai nhân 》 không hề nhắc tới đoạn này.

Chẳng lẽ nàng kích phát cốt truyện bị che giấu?

Tác giả: Trần Tức Viễn là nam phụ trong 《 Hồng phấn giai nhân 》, thích nữ chính Diệp Gia Nhu. Nam chính trong truyện là Mạc Thanh Hàn, là em trai cùng cha khác mẹ của Lục tam thiếu, phía sau mới xuất hiện.