Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 50

Môi nàng mềm mại, dán vào lòng bàn tay của hắn. Hơi thở nhẹ nhàng phả vào bàn tay của hắn, phảng phất đang gãi ngứa.

Thân thể hai người gần sát, ở đêm thu lạnh lẽo có vẻ càng ấm áp.

Lục Hoài hô hấp căng thẳng, theo bản năng giữ một chút khoảng cách với nàng, cũng buông lỏng bàn tay đặt trên môi nàng.

Diệp Sở nghe ra thanh âm phía sau là Lục Hoài, ban đầu nắm tay siết chặt bên người cũng nháy mắt buông ra.

Nàng vốn định công kích người phía sau, nhưng đã xác nhận thân phận của hắn, giờ phút này lại giống một con nhím nhỏ vô cùng cảnh giác, thu lại gai nhọn của nàng.

Diệp Sở không biết khi nào Lục Hoài đến, một chút cũng không nhận thấy được.

Nhưng trước mắt, nàng cũng không có thời gian tự hỏi bất cứ chuyện gì, càng không để ý tới vừa rồi tiếp xúc thân thể vớiLục Hoài.

Bởi vì hai người thân thiết bên cây cối kia đã đi tới, hướng tới chỗ Diệp Sở và Lục Hoài, muốn tìm bọn họ.

Hai người kia cố ý bước nhẹ, sợ kẻ nghe được động tĩnh của họ chạy.

Vị trí bọn họ đứng vốn không xa chỗ Diệp Sở, đi vài bước liền đến gần, sắp sửa nhìn thấy Diệp Sở và Lục Hoài.

Giây tiếp theo, thân thể đã thả lỏng của Diệp Sở lại lập tức gồng lên.

Ngay sau đó, tay của Lục Hoài nhẹ nhàng lôi kéo thân thể nàng ra phía sau, bọn họ cùng lui về sau mấy bước.

Chỉ là trong chớp mắt ngắn ngủn, nhưng Lục Hoài thật nhanh liền thăm dò rõ địa hình nơi này. Động tác của hắn thật nhẹ, tuy mang theo Diệp Sở cùng hành động, lại không phát ra một chút thanh âm nào.

Thân thể bọn họ tức khắc ẩn sau một mảnh cây cối, tuy cây cối nơi này cũng là một mảnh khô khốc, nhưng dày đặc hơn vừa rồi rất nhiều.

Cây cối tầng tầng lớp lớp, bọn họ vừa trốn, không hiện chút nào.

Bởi vì trời tối, vừa rồi khi Diệp Sở nhìn bốn phía cũng không phát hiện nơi này có một chỗ trốn, hiện tại bọn họ bị chắn như vậy, hoàn toàn không bị phát hiện.

Lục Hoài và Diệp Sở vừa trốn đến sau cây cối, hai người kia đồng thời xuất hiện ở chỗ cây cối trước.

Chỗ này có người hay không, vừa nhìn liền biết, hai người kia cẩn thận nhìn vài lần mới từ bỏ. Lúc này, con mèo trên mặt đất lại kêu vài tiếng.

Hai người kia cũng không phát hiện bên chân có mèo, bọn họ hoảng sợ, cả kinh nhảy liên tục về sau vài bước.

Bóng đêm rất đen, con mèo kia lại đột nhiên kêu, trong đêm khuya yên tĩnh, phá lệ khiếp người.

Nhưng so với bị người nghe lén, bị mèo dọa còn tốt hơn. Gánh nặng trong lòng nam nhân kia được cởi bỏ, ngay sau đó chửi ầm lên.

"Thì ra là con mèo chết này, ở chỗ này loạn dọa người! Xem ta có giết chết nó không." Nam tử vừa dứt lời, đã định đi qua nhấc chân đá văng con mèo.

Trong đêm đen, đôi mắt mèo phát ra ánh sáng màu xanh biếc, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào bọn họ, nhìn thấy động tác của nam tử cũng không né tránh.

Nữ nhân kia đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, vội vàng kéo nam nhân lại, khuyên nhủ liên tục: "Triệu gia, tính, con mèo này nhìn dọa người, chúng ta trực tiếp đuổi đi là được."

Dưới sự khẩn trương, nữ tử kéo rất chặt, nam tử nhất thời không tránh ra được, bất đắc dĩ từ bỏ, không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay: "Được rồi, được rồi, nghe ngươi."

Nam tử không duỗi chân đá con mèo, mà là dậm chân ra tiếng đuổi con mèo đi.

"Được được, Triệu gia ngài đừng nóng giận, chúng ta thật vất vả mới có thể gặp mặt, đừng lãng phí thời gian vào chuyện khác." Nữ nhân kia nhẹ nhàng xoa ngực nam tử.

Bọn họ không trở lại chỗ cũ, cũng không lập tức rời đi, ngược lại trực tiếp ở lại chỗ này, cách chỗ Lục Hoài ẩn náu chỉ có mấy mét.

Lục Hoài và Diệp Sở đương nhiên không thể có bất cứ động tác gì. Chỗ giấu nhỏ, Diệp Sở và Lục Hoài dựa sát nhau, hơi thở của hắn quấn quanh Diệp Sở.

Ánh trăng sáng, nhợt nhạt chiếu sáng vào vườn hoa, bên này có bóng ma che đậy, không thấy rõ thân thể.

Lục Hoài ở phía sau Diệp Sở, bóng tối đen kịt bao quanh Diệp Sở, hơi thở nam tính quen thuộc bao bọc nàng, có một loại ý vị nói không rõ.

Lục Hoài chậm rãi rũ mắt xuống, Diệp Sở hình như mới gội đầu, mũi hắn ngửi được mùi hương nhẹ nhàng, cực kỳ nhạt, lại không thể bỏ qua.

Gió thổi qua, mùi hương càng gần, chui thẳng vào mũi của Lục Hoài. Sắc mặt của Lục Hoài hơi đổi, ánh mắt sâu hơn vài phần.

Diệp Sở cưỡng bách dời đi lực chú ý của bản thân, đặt đôi mắt ở trên người hai người phía trước, nỗ lực bỏ qua ảnh hưởng từ Lục Hoài phía sau nàng.

Trong đầu Diệp Sở thật loạn, nàng đang nghĩ lung tung, bỗng nhiên cảm giác được Lục Hoài túm lấy tay nàng.

Động tác như vậy khiến trái tim Diệp Sở đột nhiên đập nhanh hơn, tư thế hiện tại quá thân mật, Diệp Sở bản năng thấy luống cuống, lại không chỗ để trốn.

Lần trước trên đường Hoài Đặc, nàng cũng từng cùng Lục Hoài giả làm người yêu, lừa gạt những người truy tra đó. Nhưng khi đó trong lòng nàng chỉ tràn đầy sự khẩn trương.

Không giống hiện tại, trái tim vô cùng loạn.

Diệp Sở nghĩ thầm, hẳn là bởi vì tình huống lần đó nguy cấp, không rảnh bận tâm những chuyện, hiện giờ nàng và Lục Hoài đời này bắt đầu quen thuộc, cho nên có chút khác đi.

Đầu óc Diệp Sở vô cùng hỗn độn, phát hiện Lục Hoài mở tay nàng ra, viết lên lòng bàn tay.

Diệp Sở bình ổn tâm thần, tập trung lực chú ý vào chữ Lục Hoài đang viết trên tay nàng.

Động tác của Lục Hoài rất nhẹ, viết một chút lại một chút. Ngón tay hắn chạm vào bàn tay nàng, lòng bàn tay rất ngứa, một trận lại một trận.

Diệp Sở tập trung nhìn, Lục Hoài viết từng nét thật chậm, để Diệp Sở thấy rõ.

Bàn tay Diệp Sở mở ra, bị Lục Hoài nắm trong tay, một tay khác của Lục Hoài vòng qua người Diệp Sở, giống như đang ôm Diệp Sở vào trong ngực, hình thành một không gian bịt kín.

Bởi vì ánh sáng bên này tối, Diệp Sở không thấy rõ, chỉ có thể nhắm hai mắt, cẩn thận cảm thụ từng nét bút Lục Hoài viết trên tay nàng, tổ hợp lại ở trong lòng.

Lúc này Diệp Sở ổn định hơn, tinh tế trầm tư, lập tức liền phân biệt ra chữ Lục Hoài viết trên lòng bàn tay của nàng.

Yêu đương vụng trộm.

Lục Hoài viết hai chữ này tuy ngắn gọn, nhưng ý tứ thật rõ ràng.

Lần đầu tiên nhìn đến hai người kia, Diệp Sở còn tưởng là vị khách nào đó và bạn gái thân thiết, không ngờ là đoán sai.

Vừa rồi Diệp Sở còn có chút hoảng hốt, hiện tại bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại, trái tim kinh hoàng của nàng cũng dần dần khôi phục bình thường.

Tuy Lục Hoài và nàng dựa gần, nhưng Diệp Sở đã ổn định lại tâm tình, thả lỏng xuống, không hề khẩn trương như lúc đầu.

Phản ứng của Diệp Sở đều bị Lục Hoài nhìn thấy, hắn tinh tường cảm giác được tâm lý của Diệp Sở chuyển biến. Cứ việc Diệp Sở đã trấn tĩnh lại, nhưng ánh mắt của Lục Hoài lại sâu vài phần.

Hắn trước nay không thích tiếp xúc thân thể với nữ nhân, nhưng lại lặp đi lặp lại nhiều lần phá lệ với Diệp Sở.

Lần đầu tiên là trên đường Hoài Đặc giả vờ làm người yêu cùng Diệp Sở, Diệp Sở ôm cổ hắn, cử chỉ thân mật. Kỳ quái là, hắn cũng không quá kháng cự.

Lần thứ hai ở Quán trà Hằng Hưng, người của Thẩm Cửu hồ nháo, đẩy mạnh Diệp Sở vào trong lòng ngực hắn. Hắn tiếp được nàng, đỡ bả vai của nàng, trong lòng vẫn chưa có nhiều mâu thuẫn.

Hiện giờ là lần thứ ba, Diệp Sở ở trước mặt hắn, cách hắn không xa, một khoảng cách khá nhỏ. Ánh mắt của Lục Hoài dời xuống, dừng lại trên mặt Diệp Sở.

Với hắn mà nói, có vẻ như nàng không giống người khác.

Hắn nửa híp mắt, từ trên nhìn xuống có thể nhìn đến lông mi nhếch lên của Diệp Sở, còn có vài sợi tóc ở trên.

Gió thổi qua, thổi bay mái tóc dài của Diệp Sở, lơ đãng phất qua chóp mũi Lục Hoài.

Tuy gió đêm thổi từng trận, mang theo chút lạnh lẽo, nhưng Lục Hoài lại không cảm thấy lạnh. Mùi thơm từ mái tóc nàng bay vào trong mũi hắn.

Lúc này, hai người phía trước bắt đầu nói chuyện, Diệp Sở và Lục Hoài đồng thời quay đầu nhìn qua.

"Triệu gia, lão nhân ma quỷ kia cả ngày không ở nhà, hại ta mỗi ngày độc thủ khuê phòng, may mắn còn có Triệu gia ngài, nếu không cuộc sống của ta qua như thế nào a?"

Nữ nhân làm nũng khiến nam nhân kia thật hưởng thụ, hắn thật nhanh liền vứt chuyện không thoải mái vừa rồi ra sau đầu, chuyên tâm tán tỉnh với nữ nhân trước mắt.

"Liền nàng nói ngọt, biết như thế nào làm ta vui vẻ, chồng nàng rất lâu đều không về nhà một lần, chúng ta có rất nhiều cơ hội ở bên nhau."

Phía trước sắc mặt của nam tử họ Triệu không quá đẹp, nhưng nữ nhân kia vừa dỗ một cái liền thoải mái hơn.

Nam tử gần đây đang trù tính một chuyện lớn, nếu thành công, tiền đồ của hắn sẽ rất tốt. Hiện tại bầu không khí vừa lúc, nữ nhân trước mắt lại sùng bái nhìn hắn, nam tử không nhịn được mà hơi lộ chút miệng.

Họ Triệu vừa nói xong, bắt đầu sờ mặt nữ nhân kia, một chút lại một chút: "Triệu gia của nàng còn có chuyện lợi hại hơn đâu? Nếu không nói cho nàng nghe nhé?"

Quả nhiên, hai mắt của nữ nhân kia tỏa sáng, vươn tay, câu lấy cổ của nam tử, vẻ mặt tò mò nhìn hắn: "Triệu gia mau nói với ta, còn có chuyện gì ta không biết a?"

Nữ nhân phản ứng thật lấy lòng nam tử, hắn vỗ mông nữ nhân: "Nàng biết Thẩm Cửu là ai đi?"

Đột nhiên nghe được tên Thẩm Cửu, Diệp Sở sửng sốt, có chút nghi hoặc. Có lẽ là nhìn ra tâm tư của Diệp Sở, Lục Hoài lại nắm tay Diệp Sở, khoa tay múa chân ở lòng bàn tay nàng.

Nam, Thanh Hội.

Diệp Sở không khẩn trương như lần đầu tiên, chờ Lục Hoài viết xong, Diệp Sở thật nhanh liền nhận ra. Người nam nhân này là người của Thanh Hội.

Rõ ràng thân phận của người nam nhân này, nàng nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo nàng hiểu được.

Bởi vì trong lời nói nhắc tới Thẩm Cửu, Diệp Sở và Lục Hoài đều nghiêm túc nghe.

Bên kia, nữ nhân vội vàng gật đầu: "Đương nhiên, Thẩm Cửu gia là đầu lĩnh Thanh Hội, không người không biết, vừa rồi ta còn thấy hắn trong yến hội đâu."

"Hừ." Nam tử họ Triệu cười lạnh một tiếng: "Nàng biết cái gì, hiện tại thoạt nhìn Thẩm Cửu phong cảnh hơn người khác, nhưng một thời gian nữa, vị trí kia có thể đổi người ngồi hay không còn không nhất định đâu?"

Nữ nhân kia nói xong, thấy sắc mặt của nam tử, nàng không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết người nọ tức giận, vội vàng thả nhẹ thanh âm.

Nữ nhân vội mở miệng: "Chuyện khác ta không biết, nhưng ta biết rõ, người lợi hại nhất Thanh Hội, chính là Triệu gia ngài nha."

Lúc này họ Triệu mới thay đổi sắc mặt: "Thẩm Cửu kia sao có thể so với ta?"

Hắn cười lạnh một tiếng: "Một tiểu tử bồng bột tuổi còn trẻ không có bối cảnh, cho hắn chút nhan sắc, liền quên mình gọi là gì."

Nói đến này, nam tử có chút tức giận: "Ta lớn tuổi hơn hắn, tư lịch sâu hơn hắn, ai biết sẽ bại bởi hắn? Ta vừa thấy Thẩm Cửu, liền biết hắn đẹp chứ không dùng được, lớn lên xinh đẹp hơn nữ hài tử có ích lợi gì."

Nữ nhân nhéo tay nam tử họ Triệu: "Tìm nam nhân nên tìm người như Triệu gia ngài vậy, ta thấy đầu lĩnh của Thanh Hội kia cũng nên đổi thành Triệu gia ngài."

Nam tử nghe xong cười to, trong thanh âm mang theo hưng phấn không thể ức chế: "Liền nàng có thể nói, từng câu đều chọc vào tâm khảm* của gia."

*tâm khảm: nơi chứa đựng những tình cảm thầm kín nhất.

Nam tử nói: "Ta đã có kế hoạch sẵn. Chờ tiểu tử kia xảy ra chút ngoài ý muốn, hoặc là gẫy cánh tay thiếu cái chân, chiếc ghế thứ nhất của Thanh Hội còn không phải sẽ ngoan ngoãn dừng trong tay của ta."

Nói mấy câu ngắn ngủn, Diệp Sở và Lục Hoài liền hiểu tất cả mọi chuyện. Xem ra Thẩm Cửu làm lão đại của Thanh Hội lâu lắm, mấy tên thuộc hạ bắt đầu không an phận.

Lục Hoài nghĩ, đợi lát nữa trở về báo cho Thẩm Cửu một tiếng. Tuy Thẩm Cửu có thể tự ứng đối, nhưng phòng bị trước cũng không sao.

Nam tử họ Triệu nói bốc nói phét ở đằng kia, rõ ràng việc hắn nói còn chưa làm, nhưng lại nói tiếp như là hắn đã trở thành đầu lĩnh của Thanh Hội.

Có lẽ bóng đêm thâm trầm, cũng có thể là hai người này đã lâu không gặp, càng thêm tình tố ái muội.

Nam tử vừa nói xong đã cảm thấy khí phách hăng hái, lúc này mỹ nhân trong ngực, không làm cái gì, thật là xin lỗi chính mình.

Ở trong đêm tối, dục vọng của người phóng đại gấp trăm lần, hành vi của hai người bắt đầu không đứng đắn.

Mới vừa nhìn đến nơi này, Diệp Sở liền nghĩ quay đầu không nhìn, không ngờ, động tác của Lục Hoài nhanh hơn nàng một bước.

Bàn tay Lục Hoài đến gần, sau đó nhẹ nhàng đặt lên mắt Diệp Sở, che hết cảnh tượng trước mắt.

Ý đồ của Lục Hoài thật rõ ràng.

Hắn cho rằng những chuyện xảy ra trước mặt, Diệp Sở không nên nhìn.

Chờ đến khi Lục Hoài che khuất đôi mắt Diệp Sở, nàng lập tức nhận thấy trước mắt tối sầm.

Diệp Sở chớp mắt theo bản năng, đôi mắt nàng chớp vài cái, lông mi xẹt qua lòng bàn tay ấm áp của Lục Hoài.

Một bàn tay khác rũ tại bên người của Lục Hoài lập tức siết chặt, nắm thành nắm tay.

Diệp Sở không phát hiện, nhưng xúc cảm của lòng bàn tay của Lục Hoài thật rõ ràng, hắn có thể cảm giác được Diệp Sở chớp mắt vài cái, vài phần ý ngứa dấy lên.

Làn da dưới tay tinh tế, lông mi ngẫu nhiên đảo qua, đâm vào lòng bàn tay của Lục Hoài, phảng phất đang nhẹ nhàng gãi hắn.

Lục Hoài không tự giác mà hoảng thần, Lục Hoài vốn cực kỳ cảnh giác, ở dưới tình hình như vậy, cư nhiên thất thần.

Tuy đôi mắt bị che kín, nhưng thanh âm ái muội vẫn truyền vào lỗ tai Diệp Sở. Mặt Diệp Sở đỏ bừng như máu, nháy mắt nóng lên.

Nàng âm thầm may mắn trong lòng, lúc này sắc trời tối, Lục Hoài lại ở sau người, không thấy rõ biểu tình của nàng.

Diệp Sở không nghĩ tới, bàn tay của Lục Hoài đặt trên đôi mắt nàng, da thịt phía dưới nóng lên, hắn tự nhiên trước tiên liền nhận ra.

Trong bóng đêm, không người thấy khóe miệng Lục Hoài cong cong, đường cong cứng rắn trên mặt trở nên nhu hòa không ít.

Không nghĩ tới đêm nay trùng hợp ra ngoài, liền gặp được Diệp Sở. Vốn chuyện xảy ra buổi tối khiến hắn phiền lòng, nhưng kỳ quái là, hiện tại hắn ở cảnh tượng như vậy, lại không hề cảm thấy bực bội.

Nghe lén riêng tư của người khác, cũng không phải việc hắn sẽ làm. Nhưng làm Lục Hoài không nghĩ tới là, hiện tại lúc này, tâm tình của hắn vậy mà không tệ.

Nhưng một đầu kia, thanh âm rên rỉ không ngừng truyền tới.

May mắn hai người kia không ở bao lâu, có thể là cảm giác lạnh, bọn họ chậm rãi dừng động tác.

Nàng kia thở phì phò: "Nếu Doãn phu nhân không thấy ta, nói không chừng muốn tìm ta."

Nam nhân họ Triệu nói: "Mau trở về, lần tới gia lại tìm nàng."

"......"

Bọn họ thật nhanh liền không nói, vì tránh đi gần quá bị nghi ngờ, liền tách ra hai đầu rời đi nơi này.

Vừa rồi Diệp Sở còn chưa phát hiện vườn hoa an tĩnh, hai người kia vừa đi, vườn hoa liền hoàn toàn yên lặng. Bởi vì thời tiết quá lạnh, tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.

Hai người kia vừa rời đi, Lục Hoài liền dời tay đi.

Diệp Sở mở mắt, rốt cuộc có thể nhìn rõ trước mắt, ánh trăng thanh lãnh chiếu vào vườn hoa, chỉ là bị bóng cây che đậy, bên này mới tối một ít.

Tuy rằng hiện tại đã an toàn, nhưng Lục Hoài và Diệp Sở vẫn an tĩnh một đoạn thời gian, bởi vì quá xấu hổ, bọn họ ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Cuối cùng, vẫn là Diệp Sở chủ động đánh vỡ yên tĩnh.

"Cảm ơn ngài." Diệp Sở cúi đầu nói cảm ơn.

Diệp Sở mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh, nhưng trong khi nói chuyện, vẫn có chút hoảng loạn.

Vì Lục Hoài vừa rồi giúp nàng che dấu, cũng vì Lục Hoài che kín mắt nàng nàng, không để nàng thấy.

Lục Hoài nhàn nhạt đáp: "Ân."

Diệp Sở lại tiếp tục nói: "Ta đi trước."

Vừa dứt lời, Diệp Sở không chờ Lục Hoài trả lời, lập tức nhấc chân rời đi vườn hoa.

Diệp Sở chạy trối chết, Lục Hoài đứng ở nơi đó nhìn bóng nàng, trong đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia ý cười.

Trong vườn hoa an tĩnh không người, gió cuối thu lạnh băng, Diệp Sở dùng cánh tay ôm vòng lấy thân thể, đi trở về dọc theo con đường hướng phòng yến hội.

Nàng đi chưa bao lâu, liền nghe được một thanh âm.

"Diệp Nhị tiểu thư."

Thanh âm quen thuộc vang lên ở phía sau, Diệp Sở dừng bước chân, xoay người sang chỗ khác, Lục Hoài đứng ở ban đêm yên tĩnh nhìn nàng.

Thấy nàng đi không nhanh, hắn đi theo.

Lục Hoài cao lớn lại lạnh lùng, nhưng ánh mắt hắn lại trong trẻo, giống như ánh trăng đêm nay vậy.

Kỳ quái là, Diệp Sở theo bản năng khép ngón tay lại, tay nhẹ nhàng nắm thành đấm.

Rõ ràng hắn không làm gì, nàng lại cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa.

Liền phảng phất mới vừa rồi bọn họ đều không thể lên tiếng, chỉ có thể đổi phương thức giao lưu. Ngón tay thon dài của hắn xẹt qua lòng bàn tay trắng nõn của nàng, viết chữ trên đó.

Nơi viết đến nổi lên cảm giác tê dại thật nhỏ.

Ngón tay hắn xẹt qua một chút lại một chút.

Cảm giác như vậy liền một trận lại một trận.