Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc

Chương 97

Nghiêm Mạn Mạn thật sự hiểu, nàng hơi liếc mắt nhìn sự ái muội giữa họ.

Bởi vì Nghiêm Mạn Mạn thấy rõ, tầm mắt Lục Hoài đặt trên người Diệp Sở.

Hắn ngồi kia, tuy rằng trầm mặc. Nhưng là đang nhìn bóng dáng Diệp Sở.

Phụ thân của Nghiêm Mạn Mạn và Lục Hoài có chút quan hệ. Lúc Lục Hoài tới gặp cha của nàng, nàng gặp được hắn vài lần. Dù là đối xử với cha nàng thì Lục Hoài vẫn luôn giữ một tầng xa cách.

Lục Hoài nhìn Diệp Sở, không khí quanh người cũng không lạnh như trước. Dựa theo tính cách của Nghiêm Mạn Mạn, nàng tất nhiên sẽ nghĩ nhiều.

Nhìn vẻ mặt của của nàng, trong lòng của Diệp Sở đã đoán được nàng đang suy nghĩ cái gì.

Nàng thấy Lục Hoài, không thể không bất ngờ. Chỉ là không hiểu, nàng sẽ nghĩ đến quan hệ của hai người họ thế nào.

Cho dù Nghiêm Mạn Mạn tin hay không, Diệp Sở vẫn muốn giải thích một chút. Bằng không, không khí sẽ vẫn luôn ở trạng thái giằng co.

Diệp Sở điều chỉnh cảm xúc thật nhanh, thanh âm của nàng nghe qua thật giống với bình thường: "Mạn Mạn."

Nghe có người gọi tên mình, ánh mắt Nghiêm Mạn Mạn một lần nữa trở về trên người Diệp Sở.

Diệp Sở nghiêm túc nhìn nàng: "Ta cùng Tam thiếu chỉ là bằng hữu. Chúng ta chẳng qua cùng nhau ở khách sạn Lục Quốc ăn một bữa cơm thôi."

Lục Tam thiếu trong lời đồn không gần nữ sắc. Tính tình Diệp Sở so các bạn học càng thành thục.

Hai người, đơn độc ở Bắc Bình, đến khách sạn Lục Quốc ăn cơm..

Nghiêm Mạn Mạn tất nhiên không tin.

Vẻ mặt nàng như đang nói, ngươi không cần phải giải thích, ta đều hiểu mà.

Nghiêm Mạn Mạn dùng ngữ khí biết rõ: "Các ngươi cứ tiếp tục dùng cơm, ta không quấy rầy nữa."

Mặc dù nàng chưa từng yêu đương qua, cũng có thể nhìn ra không khí giữa Diệp Sở và Lục Hoài có gì đó khác thường.

Làm một danh viện thục nữ có giáo dưỡng, Nghiêm Mạn Mạn là tuyệt đối sẽ không quấy rầy người khác.

Nghiêm Mạn Mạn đối với Diệp Sở chớp chớp mắt, ý vị thâm trường mà nói: "A Sở, đừng quên phần bánh kem của ta a."

Ý tứ là, ta đã biết bí mật giữa ngươi và Tam thiếu, nhớ mua bánh kem làm phí bịt miệng.

Không chờ Diệp Sở trả lời, Nghiêm Mạn Mạn đã quay người đi mất.

Trong phòng một lần nữa chỉ còn lại hai người bọn họ.

Không có ai nói chuyện, nơi này yên tĩnh cực kỳ. Diệp Sở đứng ở cửa một lúc rồi mới xoay người trở về, ngồi bên cạnh Lục Hoài.

Tuy mới bị người khác phát hiện, nhưng không khí xấu hổ rất nhanh đã biến mất.

Diệp Sở nghĩ nghĩ, nói: "Miệng của cậu ấy rất kín, sẽ không nói ra ngoài."

Lục Hoài liếc Diệp Sở một cái, nhàn nhạt mà nói: "Ân."

Hắn biết rõ thân phận của Nghiêm Mạn Mạn, là nữ nhi của Cảnh Sát Thự Trưởng Nghiêm Chấn.

Nếu Nghiêm Mạn Mạn xuất hiện ở Bắc Bình, Nghiêm Chấn hẳn là cũng ở đây.

Diệp Sở nói cho Lục Hoài: "Lúc trước ta có thể rời khỏi nhà đến đây, là do có cậu ấy giúp đỡ."

"Ta nói với mẫu thân, sẽ ở lại Bắc Bình mấy ngày. Rồi cùng Nghiêm Mạn Mạn quay về Thượng Hải."

Lục Hoài hỏi một câu: "Qua mấy ngày nữa, ngươi sẽ cùng nàng trở về Thượng Hải?"

Diệp Sở không nghĩ tới, Lục Hoài chú ý là điểm này. Nàng gật gật đầu: "Có cái gì vấn đề sao?"

Người của Lục Hoài sẽ theo Diệp Sở lên xe. Cảnh Sát Thự Trưởng cũng sẽ chú ý xe lửa an toàn, tương đương nàng có hai sự bảo hộ an toàn.

Nhưng Lục Hoài lại có ý khác. Lúc trước, cha mẹ Diệp Sở cùng nàng tới Bắc Bình. Lần này, bọn họ lại trở về trước.

Hắn tất nhiên sẽ ngồi chung chuyến tàu với Diệp Sở.

Lục Hoài giải thích lên: "Nếu lúc ngồi tàu hỏa về Thượng Hải, đụng phải nguy hiểm, ngươi nên như thế nào làm?"

"Lúc đến Bắc Bình, cứ cho là không có phát sinh việc gì. Nhưng chúng ta đều không đoán được, Hạ Tuân sẽ xuất hiện lần nữa."

"Ngươi đã nghĩ tới việc, vạn nhất hắn là do Mạc Thanh Hàn ngụy trang thì sao?"

Lời nói của hắn đánh vào trọng điểm.

Hai người đồng thời nghĩ tới điểm này, dựa theo tư liệu của Hạ Tuân, người này hàng năm đều ở nước ngoài, đầu tiên là du học, sau lại là công tác, rất ít khi xuất hiện ở Thượng Hải.

Hiện tại, Hạ Tuân bỗng nhiên trở lại Thượng Hải. Chẳng những quản mọi chuyện làm ăn ở miền nam, lại còn thay mẹ của mình làm giáo đổng ở Trung Học Tín Lễ..

Mọi hoạt động của hắn đều rất đáng ngờ, khó tránh khỏi sẽ làm người ta nghĩ đến Mạc Thanh Hàn.

Nếu Mạc Thanh Hàn không đóng vai người trên trời rơi xuống, mà dùng thân phận của người khác, thần không biết quỷ không hay mà đi vào Thượng Hải.

Bối cảnh Hạ Tuân như vậy, liền cực kỳ phù hợp.

Lục Hoài cùng Diệp Sở nhìn nhau, bọn họ đều đã khẳng định ý nghĩ trong lòng của đối phương.

Diệp Sở nói: "8 giờ sáng mai cha mẹ ta sẽ rời Bắc Bình."

Lục Hoài: "Ta 9 giờ sẽ ở đây chờ ngươi."

Diệp Gia Nhu hiện tại vẫn là một quân cờ cực kỳ trọng yếu, tất nhiên phải bảo vệ an toàn cho nàng ta.

Thời gian đã không còn sớm, Diệp Sở liền rời khỏi khách sạn Lục Quốc. Lục Hoài phái xe đưa nàng về Diệp gia.

Cha mẹ biết Diệp Sở đi đâu, cũng cũng không hỏi nhiều.

Buổi tối đầu tiên ở Bắc Bình, Diệp Sở nghĩ tới cuộc hẹn ngày mai, trong lòng có chút bất an.

Nàng lăn qua lộn lại thật lâu, đến khi trời sắp sáng, mới dần thiếp đi.

* * *

Buổi sáng hôm sau, Diệp Sở tỉnh dậy rất sớm.

Diệp Quân Chiêu cùng Tô Lan tuy muốn về Thượng Hải thật nhanh. Nhưng có chút không yên tâm Diệp Sở. Bọn họ dặn dò rất lâu, mới rời đi.

Đến 9 giờ, vài chiếc xe dừng ở cửa nhà Diệp gia.

Lục Hoài không tiện đi xuống, hắn ngồi trong xe chờ, thủ hạ của hắn đi vào trong.

Diệp Gia Nhu vừa mới ngủ dậy, nàng có hơi mơ hồ. Trước mắt mờ ảo, nàng lại thấy Diệp Sở đi đến.

Có một đám người đi phía sau, thần thái nghiêm túc, nhìn qua như là binh lính. Bọn họ còn đang cầm súng trong tay.

Nàng lập tức rùng mình, nhanh chóng thanh tỉnh.

Diệp Gia Nhu từ khi đến Bắc Bình, tâm đã sớm lạnh như tro tàn. Tất nhiên sẽ không như trước che che dấu dấu.

Giọng nói của nàng có thêm chút bén nhọn: "Diệp Sở, ngươi muốn làm gì?"

Diệp Sở câu môi cười: "Chỉ là đưa ngươi đi một chỗ thôi."

Diệp Sở cũng không muốn cùng Diệp Gia Nhu lá phải lá trái, cha mẹ đều đã rời đi. Nàng cũng biết, việc này không thể kéo dài.

Diệp Gia Nhu luống cuống: "Ngươi muốn đưa ta đi đâu?"

Tâm tư của Diệp Gia Nhu đã sớm biết mất không còn, hiện tại chỉ nghĩ làm sao để rời khỏi Bắc Bình. Nếu Diệp Sở muốn đưa nàng rời đi, nàng chắc chắn sẽ không làm được gì nữa.

Diệp Sở không đáp, khóe miệng vẫn cứ mang theo nét cười châm chọc: "Ngươi cảm thấy sao?"

Nụ cười của nàng giống như mang theo uy hiếp, một loại cảm giác áp bách cực lớn.

Không biết đang có chuyện gì liền sinh ra khủng hoảng. Diệp Sở cái gì đều không nói, Diệp Gia Nhu càng sợ hãi.

Nàng ta tức giận nói: "Diệp Sở, ta quả thực không có nhìn lầm ngươi."

Diệp Gia Nhu cắn chặt răng, rít từng chữ: "Tâm tư ác độc, tâm cơ thâm trầm.."

Diệp Sở hạ khóe miệng, sắc mặt lập tức lạnh xuống: "Ngươi nói tiếp một câu thử xem xem."

Phía sau một người lập tức tiến lên.

Diệp Gia Nhu chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát. Bởi vì nàng cảm thấy bên hông có một khẩu súng lạnh băng đang chĩa đến.

Nàng liền ngậm miệng, không dám lại nói.

Diệp Gia Nhu thấy Diệp Sở đứng ở nơi đó, quanh thân khí chất lạnh lẽo dị thường.

Nàng phát hiện, lúc trước chính mình quá xem nhẹ Diệp Sở, nhưng đã quá muộn. Nàng cái gì đều làm không được.

* * *

Diệp Sở nhìn về phía bên cạnh, nơi đó có một bà vú của Diệp gia.

Bà vú lưu lại theo lệnh của Diệp Quân Chiêu để trông giữ Diệp Gia Nhu, để tránh nàng ta lại gây chuyện.

Lúc này, bà vú kia đứng ở trong góc, cái gì cũng đều thấy. Nhưng bà ta cúi đầu, dường như vẫn chưa phát giác.

Diệp Sở chậm rãi đi qua, đứng trước mặt bà vú.

Thanh âm bà vú trấn định: "Nhị tiểu thư."

Diệp Sở không nhanh không chậm mà nói: "Chuyện phụ thân ta giao cho ngươi, cứ tiếp tục làm."

"Chỉ là đổi nhà ở thôi, phải không?"

Diệp Sở đã sớm quyết định, ai đều không thể thay đổi. Thấy súng trong tay của họ, lập tức đáp ứng.

Bà vú cúi đầu: "Ta đều nghe nhị tiểu thư."

Thực mau, bà ta lại bổ sung một câu: "Lão gia bảo ta trông chừng tam tiểu thư, đừng cho nàng nhiễu loạn là được."

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Diệp Sở thích cùng người thông minh nói chuyện, nàng vừa lòng gật đầu, để bà vú cùng lên xe.

Xe chạy vững vàng trên đường phố Bắc Bình. Vòng qua vài con đường, rồi dừng trước cửa một tòa nhà hẻo lánh.

Diệp Gia Nhu bị áp giải vào trong. Lần này, nàng ta không khóc không nháo. Bởi vì nàng ta biết mọi chuyện đã được định đoạt sẵn, không thể sửa đổi.

Ngõ nhỏ này đã bị người của Lục Hoài canh giữ, giữa tòa nhà cũng có họ vệ.

Những vật phẩm tất yếu sẽ đúng giờ đưa đến nơi này.

Việc học của Diệp Gia Nhu cũng sẽ không gián đoạn, họ sẽ thuê gia sư đến bổ túc cho nàng. Tất nhiên, gia sư cũng là người của Lục gia.

Cách mấy ngày một lần, người giám thị Diệp Gia Nhu sẽ gọi đến cho Diệp Công Quán.

Nàng sẽ không tạo ra được sóng gió gì.

Trừ phi, bọn họ có một ngày yêu cầu nàng.

* * *

Thượng Hải, Đại Đô Hội.

Trong phòng hóa trang, người đến người đi, bận trước bận sau.

"Sườn xám còn tốt không?"

"Cái này áo choàng bị ai làm dơ, mau đi tìm cái mới."

"Mau mau mau, đừng nghĩ lười biếng, động tác mau một ít."

Mà bọn họ bận rộn đều chỉ là vì một người. Hiện tại ngôi sao nổi tiếng nhất Đại Đô Hội -- Dạ Lai Hương.

Tuy nói mọi người luống cuống tay chân, nhưng các nàng đều đã trải qua các đợt huấn luyện. Nhìn qua có vẻ loạn, nhưng mọi chuyện vẫn tiến hành đâu vào đấy.

Từ sau lần biểu diễn đầu tiên của Dạ Lai Hương ở Đại Đô Hội, mọi người đến đây càng lúc càng đông.

Toàn bộ khách nhân đều là tới nghe Dạ Lai Hương ca hát, mỗi khi đến lượt Dạ Lai Hương lên đài biểu diễn, Đại Đô Hội vĩnh viễn không còn chỗ trống.

Tuy rằng giọng hát an tĩnh của nàng khác biệt với Thượng Hải phồn hoa. Nhưng tất cả mọi người đều bị chính sự độc nhất vô nhị này hấp dẫn.

Hiện tại địa vị Dạ Lai Hương nước lên thì thuyền lên, rất nhiều chuyện đều không cần tự tay làm.

Đinh Nguyệt Toàn lẳng lặng mà ngồi ở trong phòng hóa trang. Nàng không cần chính mình động thủ, liền có người tiến lên, giúp nàng tinh tế vẽ mi.

"A Tú, ngươi trang hóa đến càng ngày càng tốt."

Thanh âm Đinh Nguyệt Toàn mềm nhẹ, giống một làn gió đêm tươi mát.

Người giúp Đinh Nguyệt Toàn hóa trang gọi A Tú. Nàng nghe xong Đinh Nguyệt Toàn nói, mặt lộ vẻ vui sướng.

"Thật vậy chăng?" A Tú nói chuyện, cũng không dừng động tác trong tay, "Đây còn phải nhờ phúc của chị Dạ Lai Hương. Nếu không em có được vị trí này?"

A Tú trong nhà nghèo khó, ở Đại Đô Hội cũng chỉ làm mấy việc vặt.

Nhưng mà nàng cũng có chút thiên phú, mưa dầm thấm đất. Thế nhưng nàng lại có thể học cách hóa trang, thậm chí so với hóa trang trưởng có chút tốt hơn.

Một lần trùng hợp, Đinh Nguyệt Toàn phát hiện tài năng của A Tú, đem nàng tới bên người, để nàng hóa trang cho mình.

Mấy ngày này, Đinh Nguyệt Toàn lên đài diễn đều do A Tú hóa trang cho.

Đinh Nguyệt Toàn cười cười, không nói gì.

Một bên ca nữ cũng cười khang, theo A Tú nói tiếp.

"Đúng vậy, nếu không phải Dạ Lai Hương, A Tú cũng làm không được như hiện tại."

Dạ Lai Hương hiện tại là ngôi sao được chào đón nhất Đại Đô Hội. Tuy nói người người ghen ghét, nhưng ai bảo nàng lớn lên đẹp, giọng hát lại êm tai.

Mặc dù là các nàng nghe, cũng sẽ vì thế mà mê muội.

Dạ Lai Hương, là ông trời thưởng cho cơm ăn, các nàng lại thế nào so bì được.

Nếu như không nghĩ được cách hạ bệ nàng, vậy chi bằng nghĩ cách nào có thể nịnh bợ nàng đi.

Một ca nữ khác cũng mở miệng nịnh hót: "Ta xem bên ngoài khẳng định là đầy người, đều đến nghe Dạ Lai Hương ca hát."

"Dạ Lai Hương tiếng ca độc đáo, tại Thượng Hải là độc nhất đó."

Đinh Nguyệt Toàn không đáp lời, chỉ nhìn các nàng cười một chút.

Lúc này, cửa phòng bị mở ra.

Có người chạy tới: "Nha, lại có người tặng Dạ Lai Hương hoa."

Người nọ di một tiếng: "Là Diệp nhị tiểu thư đưa."

Đinh Nguyệt Toàn nhanh quay đầu lại, A Tú có kinh nghiệm, nàng đang nghe đến Diệp nhị tiểu thư mấy chữ này, liền lập tức dừng hóa trang.

Trừ bỏ ca hát, mỗi lần nghe được tin tức Diệp nhị tiểu thư, Dạ Lai Hương đều rất vui vẻ.

Đinh Nguyệt Toàn đứng lên, đi nhanh vài bước, lấy tay nâng bó hoa kia.

Bó hoa có dắt một tờ giấy giữa, là chữ của Diệp Sở.

Đinh Nguyệt Toàn thực mau liền xem xong, bên miệng ý cười càng thêm rõ.

Tuy là vài câu bình thường, nhưng là Đinh Nguyệt Toàn vẫn là có thể nhìn ra Diệp Sở quan tâm nàng.

Mấy ngày trước, Diệp Sở cùng Đinh Nguyệt Toàn nói qua, nàng muốn đi Bắc Bình một chuyến. Không thể giáp mặt chúc mừng Đinh Nguyệt Toàn.

Đinh Nguyệt Toàn đem tờ giấy gấp lại, bỏ vào trong ngăn kéo.

Không ít ca nữ biết Dạ Lai Hương cùng Diệp nhị tiểu thư có quan hệ tốt. Đinh Nguyệt Toàn đối xử với Diệp nhị tiểu thư, rất quý trọng.

"Lập tức lên đài." Cửa có người tới nhắc nhở.

Đinh Nguyệt Toàn cuối cùng nhìn thoáng qua gương, ra khỏi phòng hóa trang.

Khoảng thời gian trước, điện ảnh công ty người chủ động tìm tới Đinh Nguyệt Toàn, mời nàng

Hát ca khúc chủ đề của bộ điện ảnh《 Tây Sương Ký 》, trăng tròn hoa hảo.

《Tây Sương Ký》 là bộ phim đang được mong đợi nhất. Bài hát do Đinh Nguyệt Toàn đơn độc biểu diễn, bộ điện ảnh càng thêm nổi.

Đêm nay, Đinh Nguyệt Toàn biểu diễn là bài hát này.

Dưới đài khách nhân đều tới là vì Dạ Lai Hương. Giống như thường lui tới Đại Đô Hội, khánh phòng đầy người.

Thời gian mở màn tới, mọi người đều ở chờ mong Dạ Lai Hương lên sân khấu.

Ánh sáng hướng về trung tâm sân khấu, nơi khác đều không có ánh sáng, microphone đứng ở giữa.

Đinh Nguyệt Toàn từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, bàn tay trắng nõn tinh tế cầm microphone.

"Mây bay phân tán, ánh trăng soi xuống người, đoàn viên mỹ mãn."

"Hồ nước trong xanh, uyên ương hí thủy. Nụ hoa nho nhỏ, tịnh đế liên nở hoa."

"Song song mà đến, ân ân ái ái. Ngọn gió này, hướng về hoa mà thổi. Nhu tình mật ý, hợp ý nhân gian."

Dạ Lai Hương an tĩnh nở rộ trong đêm, nàng cũng phải có nét đẹp sắc sảo. Nét đẹp của nàng nhàn nhạt, thanh nhã đến cực điểm.

Nhưng khi nàng mở miệng ca hát, đều làm người không thể đem tầm mắt từ trên người nàng dời đi.

Hát xong một khúc, Dạ Lai Hương nhẹ nhàng mà cười một chút, lui ra sân khấu.

Vỗ tay càng thêm nhiệt liệt, không ít người đã xem qua bộ điện ảnh này, đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tiếng ca Dạ Lai Hương uyển chuyển nhẹ nhàng sạch sẽ, xứng với bài hát này, có thể đả động đến nhân tâm.

Đinh Nguyệt Toàn đến hậu trường, bên ngoài vỗ tay đều còn chưa dứt.

Lúc này, một nam nhân mặc tây trang màu xám đang đứng chờ. Thấy được Đinh Nguyệt Toàn, hai mắt sáng như sao, đi lên đón.

"Dạ Lai Hương, ta là chủ sự của rạp hát Đại Quốc Thái, họ Lý."

Đinh Nguyệt Toàn triều hắn gật gật đầu: "Xin chào."

"Ta vừa rồi nghe ngươi ca hát, giống trong lời đồn thật sự dễ nghe. Không biết ngươi có hứng thú tới rạp hát của chúng ta xướng hay không, chúng ta sẽ trả cho ngươi thù lao thật hậu hĩnh."

Nam tử kia tin tưởng, Đinh Nguyệt Toàn nếu có thể ở rạp hát Đại Quốc Thái ca hát, hưởng ứng nhất định rất tốt.

Đinh Nguyệt Toàn không mở miệng, bên cạnh nàng có mấy nha hoàn đi theo, các nàng giúp Đinh Nguyệt Toàn đem lời nói lại.

Nha hoàn đầu tiên là lễ phép cười, nói tiếp: "Chuyện này chúng ta không làm chủ được. Ngươi hẳn nên đi tìm người phụ trách Đại Đô Hội, hắn chuyên môn an bài những việc này."

Nha hoàn đem hạng mục công việc cụ thể nói cho nam tử họ Lý.

Nam tử làm vẻ mặt tiếc nuối, cùng các nàng cáo từ. Sau đó chạy nhanh đi tìm người trong miệng nha hoàn.

Đinh Nguyệt Toàn đã hát xong, chuẩn bị về nhà. Phía trước Diệp Sở có đưa cho nàng tờ giấy nhỏ, nàng đặt cẩn thận vào trong một bọc để trong người.

Đinh Nguyệt Toàn rời đi từ cửa sau Đại Đô Hội. Ở đó có một nam nhân đứng đợi.

Đã là thâm đông, hôm nay so với ngày thường lạnh hơn chút. Tới buổi tối, càng là lạnh đến làm người ta chịu không nổi.

Nam nhân nhịn không được chà xát tay, phía sau bỗng truyền đến thanh âm, người nọ chạy nhanh quay đầu lại.

Hắn nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn, kinh hỉ vạn phần. Lập tức mỉm cười, đi về phía Đinh Nguyệt Toàn.

Hắn phóng nhẹ thanh âm: "Dạ Lai Hương."

* * *

Đầu kia, Tào An đi về phía phòng Thẩm Cửu.

"Cửu gia, cái người thích Dạ Lai Hương lại tới nữa." Tào An hướng Thẩm Cửu bẩm báo.

Thấy Thẩm Cửu không nói chuyện, hỏi: "Có cần phái người giúp Dạ Lai Hương giải quyết chuyện này sao?"

Trước đó vài ngày, Thẩm Cửu nhờ người từ Anh quốc mang về một ít đồ tốt.

Hắn lười nhác mà dựa vào ghế, cầm trên tay một cầm một món đồ Tây Dương tùy ý chơi đùa, rất có hứng thú mà thưởng thức.

"Cũng không phải đại sự gì, Đại Đô Hội không quản. Những ca nữ đó không phải thường xuyên bị con nhà giàu theo đuổi sao, mấy chuyện này cũng đâu có ít?" Thẩm Cửu vẻ mặt không thèm để ý.

Tào An gật gật đầu, kỳ thật những việc này phát sinh, có ca nữ nhịn không được động tâm, cho rằng đi lối tắt, có thể trực tiếp bước lên con đường phú quý, nhưng là không có mấy ai có kết cục tốt.

Nhưng Dạ Lai Hương bất đồng, hiện giờ nàng là ngôi sao đang được nghênh đón, nếu là nàng rời khỏi Đại Đô Hội, là tổn thất lớn với bọn họ.

Tào An nhịn không được mở miệng: "Lúc trước chúng ta còn cùng Kiều Lục đánh cuộc, muốn đem Dạ Lai Hương trở thành ngôi sao lớn nhất Thượng Hải, nếu nàng.."

Thẩm Cửu ngẩng đầu, cự tuyệt đề nghị Tào An: "Không cần uổng phí những công phu đó, Đại Đô Hội không phải đã phái người bảo hộ Dạ Lai Hương sao? Chuyện khác liền tự nàng ứng phó."

"Chỉ cần Dạ Lai Hương không có thương tổn, chuyện khác xử lý như thế nào, là tự do của nàng."

Có ca nữ không muốn vất vả ca hát, muốn trực tiếp leo lên những người phú kẻ quý, bỏ qua tất cả quá trình nỗ lực.

Những người đó rời Đại Đô Hội, Thẩm Cửu không cảm thấy đáng tiếc.

Liền tính hắn để các nàng lưu lại, nhưng các nàng chung quy vẫn sẽ đi, chỉ là vấn đề thời gian.

Mà Dạ Lai Hương cùng ca nữ khác lại có sự bất đồng, nàng so người khác có sức kiên trì hơn.

Kỳ thật nàng căn bản không cần dựa vào những nam nhân đó. Để đạt đến thành tựu to lớn, nàng có thể chính mình độc lập đối mặt.

Dạ Lai Hương cần tự mình trưởng thành, chỉ cần nàng cưỡi lại dụ hoặc, còn có thể bảo trì bản tâm, dù hắn có theo đuổi thế nào cũng không ngã, mới là có giá trị.

Thẩm Cửu nhướng mày: "Chúng ta liền chờ xem, nàng sẽ ứng phó như thế nào, chuyện này coi như để cho nàng rèn luyện một chút."