Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công

Chương 20: 20 Bị Nó Ăn Tươi Nuốt Sống

Tất cả đều bị dọa cho sững người, trận pháp Bạch Uyển cũng đã thu lại, chẳng còn bất kì thứ gì có thể kìm hãm nó nữa.

Hắc Long rống lên, gió nổi lên những trận lớn, hất tung cát bụi bay lên mịt mù, quất vào da mặt đau rát.

Nó nhân lúc mọi người để bị dọa, điên cuồng bốn chân chạy thẳng về phía Thiền Huy, hó há to miệng, tính nuốt luôn hắn cùng Ỷ Lan vào trong.

“Thiền Huy, Thập Tứ sư tỷ, cẩn thận!!!”

Bạch Uyển hét lên lo lắng.

Nàng gắng bước tới gần giúp hắn nhưng gió lớn đên nỗi, khiến nàng đến nhấc chân cũng khó khăn, không thể di chuyển nổi.

Bụi cát bay lấp đi tầm nhìn, cả Mộ Thương và Bạch Uyển đều không thể thấy bọn họ rốt cuộc có né được không.

Trong khoảng khắc như cận kề sinh tử, Thiền Huy vội vã rút Trường Tận ra khỏi mặt đất.

Nhưng chậm một bước coi như đứt cả đôi đường.

Hắc Long chẳng thèm đợi hắn vung kiếm đỡ đòn, trực tiếp dùng tà thuật đánh hất văng hắn ra xa, nhảy vồ tới...!Ngoạm lấy nuốt tươi Ỷ Lan, người hoàn toàn không có chút khả năng phòng bị nào.

Bão cát ngưng lại, mọi người như chết lặng nhìn nó.

Thiền Huy thấy vậy, tim hắn như ngưng đập, thứ cảm xúc tiêu cực, muốn tàn sát tất cả trong lòng hắn trỗi lên, nỗi sợ hãi kì lạ cũng không biết từ đâu xuất hiện.

Hắn gọi to tên nàng:

“Ỷ Lan!!!”

Thật đáng trách làm sao.

Nàng vì hắn mà dám tới tận đây, xông vào biển lửa vậy mà hắn chẳng thể bảo vệ chu toàn cho nàng.

Thiền Huy như bất chấp tất cả, hắn vội vàng xông tới, ngay lúc Hắc Long vừa ngửa cổ lên tính nuốt trôi nàng xuống bụng, hắn lao tới, gồng toàn bộ sức lực, mở to bộ hàm nó ra.

Nhưng nào còn kịp nữa, khung cảnh cuối cùng hắn kịp thấy, chỉ là một đoạn tà áo xanh của nàng.

Thậm chí còn chẳng nghe thấy tiếng hét hay lời đáp lại của nàng.

Mặc cho phu thê Yên Vương có gọi tên hắn can ngăn, Thiền Huy như mất bình tĩnh, xông vào trong ngục tối ấy, hi vọng tìm kiếm sự bình an của nàng.

Ánh sáng cuối cùng còn chiếu rọi vào cũng tắt, hắn theo bản năng, trượt xuống vội vã kéo lấy đôi tay mềm yếu của nàng lên, ôm chặt nàng vào lòng.

Động tác thô bạo, hấp tấp như thể thứ vừa bị nuốt xuống là tim hắn chứ không phải Ỷ Lan vậy.

Bắt kịp nàng rồi, hắn dùng Trường Tận găm vào cổ Hắc Long, gắng sức để giữ cả hai không bị trôi xuống sâu hơn.

Hắc Long bị đau, nó không thể gầm lên hay làm gì được, liên tục lắc mình, đập mạnh người xuống đất nhiều lần, trông điên cuồng, quằn quại vô cùng.

Nhưng bên trong cơ thể nó, các tảng thịt mềm mại, rắn chắc, Trường Tận lại chẳng hề lung lay, nó làm thế chỉ càng tổ tổn hại tới bản thân.

Bạch Uyển và Mộ Thương nhìn nó, không hiểu rốt cục chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không thể trơ mắt như vậy được.

Nàng biết pháp trận vừa rồi nàng không duy trì được lâu, bèn nghĩ cách đối chiến khác nhưng đứng trước hung thú này, dường như mọi suy đoán của nàng đều bị lệch hướng.

Bạch Uyển nhìn sang Mộ Thương:

“Thần lực của chàng...”

Hắn xoa đầu nàng, mỉm cười dịu hiền, hắn biết nàng lo lắng cho hắn:

“Ta không sao, đừng bận tâm.

Phu nhân, cứ nói ra kế hoạch của nàng đi.”

Bạch Uyển lắc đầu, bản thân nàng có đối sách gì bây giờ, nàng nắm lấy tay hắn, giữ lấy đôi tay lớn ấy yên vị trên đầu mình, nở một nụ cười bất đắc dĩ:

“Ta không biết nữa, họ ở trong Hắc Long, chúng ta chắc chắn sẽ không thể dốc toàn sức đấu với nó được, họ sẽ gặp nguy hiểm mất...!Mộ Thương này, nếu như thôi, nếu như chúng ta sẽ không ra khỏi đây được thì sao đây?"

Nó mạnh như vậy mà, khả năng hồi phục...!phải nói rằng vô cùng đáng sợ, nó càng tiêu hao tà lực bao nhiêu, thì tốc độ hồi phục bản năng càng nhanh bấy nhiêu.

Nhưng họ thì làm gì có thứ thuật pháp nào mà càng đánh càng mạnh đâu chứ, tiên lực cũng hao tổn rồi, thần lực cũng vậy, Chiến Thần và quân y duy nhất cũng còn đang sống chết chưa rõ.

Nỗi lo của Bạch Uyển, không phải là không có nguồn cơn.

Mộ Thương đăm chiêu nhìn nàng, đôi mắt kiên định nhận lấy sự lo âu của nàng, an ủi nàng:

“Nha đầu ngốc.

Có ta ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì đâu, Thái Uyên chắc chắn cũng sẽ không để yên.”

Nàng bật cười:

“Phải rồi nhỉ, Đại sư huynh mà không thấy ta qua quấy rầy hắn nữa, kiểu gì cũng lại đi tìm cho xem.”

Họ im lặng một lát, rồi Bạch Uyển cũng nói lên thứ ý tưởng bá đạo của nàng:

“Đánh vào người nó không được, lại không muốn nó chạy nó đánh, phu quân, chi bằng chàng cùng ta đánh cho nó què luôn bốn chân nhé?”

Hắn nghe xong liền khựng lại giây lát rồi cười đến run cả vai:

“Được, vẫn là vương phi nàng bá đạo mà.”.