Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 10: Lời thầm thì của ác ma

Vĩnh Dạ đại đế? Trên thực tế tất cả bắt đầu từ một lời thề như trò đùa.

“Thánh quang vĩnh viễn bất diệt tựa như thái dương? Quang huy thánh khiết vĩnh viễn chiếu rọi vạn vật? Như vậy, nếu chúng ta đã bị thánh quang vứt bỏ, vậy thì khiến cả thế giới cùng sa vào đêm đen đi.”

Ta trước đây trung thành với thánh đường, thế nhưng lại bị chính thánh đường phản bội, khiến ta mất đi tất cả người thân cùng đất nước. Kể từ đó, ta nguyền rủa thánh quang, quyết tâm lập lên một trật tự mới cho cả đại lục, bắt toàn bộ những vương quốc mục nát thối rữa kia trở thành lịch sử.

“Nếu các ngươi có thể vì vương quốc của mình mà không do dự vứt bỏ minh ước, phản bội vương quốc cùng nhân dân của ta, thế thì, để ta đến huỷ sạch vương quốc của các ngươi.”

Được rồi, ta biết những lời này nghe rất chuối, dầu sao ai chắc cũng có một cuốn hắc lịch sử của riêng mình, đúng không!?!

Một tên thần kinh mắc bệnh trung nhị đã đáng sợ, nếu tên đó còn là một kẻ xuyên việt có tool hack trong tay lại càng đáng sợ.

Hệ thống vu yêu tà ác, tính toán, chuyển đổi nhân quả dựa vào các hành vi của ta thành ác trị, ta chỉ cần liên tục đưa tới tử vong cùng huỷ hiệt liền sẽ dành được vô cùng vô tận ác trị, sau đó, ta lại dùng số ác trị đó nâng thực lực mình lên, đưa tới càng nhiều khổ nạn; cứ vậy hình thành một vòng tuần hoàn.

Cũng giống như trong sử thi ghi chép, một vị vong giả quân vương vô danh đã gọi về quân đoàn người chết bất khuất của hắn, đôi cánh đen của vampire che khuất cả ánh mặt trời, đêm đen vĩnh hằng như thế hàng lâm mặt đất.

Tại trong đêm đen vô tận, những người chết cuồng vũ tại chiến trường, lũ hắc kị sĩ điên cuồng tổ chức cuộc thi săn đầu người. Khi đường chân trời đằng xa trở thành màu trắng cũng là lúc biển xương tràn tới, màn đêm máu dài dằng dặc theo đó bắt đầu.

Trong trận chiến đó, theo sự lan tràn của cái chết, thực lực của ta và quân đội của ta tăng như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, về sau thậm chí còn trở thành tên vong linh đại đế duy nhất của cận đại.

Vĩnh Dạ đại đế, cái tên đã trở thành ác mộng của các sinh linh.

Dưới vong linh thiên tai, bốn quốc gia có truyền thừa trên ngàn năm cứ vậy kết thúc, ba công quốc và sáu vương quốc cũng vì vậy bị quét vào trong đống rác của lịch sử.

Không ai biết vì sao đại quân của Vĩnh Dạ càng đánh lại càng mạnh, hắn lấy đâu ra ma lực thao túng cả ngàn vạn quân đội, hắn kiếm đâu tới lực lượng để cùng lúc chỉ huy mười vị vong linh quân chủ.

Cuối cùng, biển người chết nhấn chìm tất cả, sau khi vĩnh dạ quân đoàn đánh bại liên quân các nước do thánh đường kêu gọi tổ chức, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, cho rằng thời đại của người sống đã kết thúc, thời đại của người chết sắp đến.

Vậy mà một tin tức tới rất đột nhiên, sau đó truyền đi khắp toàn bộ thế giới, tất cả mọi người đều vì thế mà điên cuồng vì vui sướng.

Vĩnh Dạ đại đế bị ám sát, quân đoàn vong linh giải thể!

“Hồng Liên dũng giả” Adam, một đêm thành danh.

Cả thảy Nahri đều ca tụng danh tự này, người già nâng chén chúc phúc thanh danh hắn vĩnh tồn hậu thế, người trung niên cao giọng kể lại sử thi của vị anh hùng, trẻ con cùng thanh thiếu niên thì xem đó là mục tiêu hoặc người trong mộng.

Sau đó có người ước tính, nếu không có Adam cùng đoàn mạo hiểm của hắn tiến hành ám sát Vĩnh Dạ đại đế thành công, sợ rằng dân số của đại lục giảm ít nhất bảy thành.

Mà lúc này, vị anh hùng truyền kì đó lại hệt như một đứa trẻ con bị lừa gạt, đầy mặt đều là khó chịu.

“Uy, ta sắp tèo rồi, ngươi cũng nên nói thật đi. Năm đó ngươi nhường đúng không? Vì sao lúc ta đến thủ vệ lại chẳng có một ai, vì sao cấm vệ quân – chó săn đỏ rực lại ở cách đó tận ngàn dặm, vì sao cạnh ngươi không có nổi một tên vong linh quân chủ, cuối cùng, vì sao một gã bán thần đỉnh cao lại có thể thua một đám truyền kì đỉnh cao???”

Ta do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không nói thật:

“Ngươi biết ta mỗi lần chết lại quên phần lớn kí ức còn gì, việc năm đó ta quên hết rồi.”

Thực tế thì sau khi huỷ diệt mấy cái vương quốc bỏ đá xuống giếng, thuận tiện giết chết mấy tên giáo chủ thánh đường từng phản bội công quốc Lam, cơn giận của ta đã giảm đi không ít, chí ít, lý trí cũng trở về kha khá.

Hơi suy diễn một chút, ta liền biết nếu cứ tiếp tục để quân đội người chết tiếp tục phát triển sẽ sinh ra hậu quả gì: trừ tử vong cùng huỷ diệt, cái gì cũng không có.

Ta lúc đó, đã lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống…

Khi thủ hạ của ta – vài trăm vong linh quân chủ đều đang hứng trí bừng bừng đàm luận đại nghiệp, thảo luận làm cách nào biến toàn bộ Nahri thành thiên quốc của người chết; lúc đó cá nhân ta đã không thể một mình quyết định dừng lại bước tiến của Vĩnh Dạ quân đoàn.

Thế là… làm một minh chủ, ta cứ thế tèo rồi, đã thế còn lưu lại di ngôn rằng kẻ nào giành được quyền trượng vĩnh dạ - thứ tượng trưng cho vương quyền – mới có thể trở thành vong linh đại đế kế tiếp.

“Thần khí, quyền trượng vĩnh dạ, tượng trưng cho vương quyền của người chết, nghe nói đó là vật tuỳ thân của Vĩnh Dạ đại đế, cất chứa bí mật sức mạnh của hắn, tuy nhiên nó lại chưa từng xuất hiện tại vũ đài lịch sử.” – Đây là giới thiệu của thần khí đồ giám.

Đương nhiên, do ta bán muối quá đột ngột, cuối cùng vẫn không có nói với ai cây quyền trượng kia giống hạt ngô hay giống củ khoại, vì đó, đám vong linh quân chủ ai cũng hoài nghi đối phương tàng tư… Sau đó, tên nào nói vong linh không có dục vọng? Quyền lợi cùng sức mạnh luôn là thứ những kẻ có trí tuệ yêu nhất.

Tiếp sau đó cũng không cần nói nhiều, nội chiến bạo phát, vong linh thiên tai kết thúc, mà thực tế thì trong mười hai vị vong linh quân chủ cầm quyền ở đế quốc Ciro hiện nay thì có đến quá nửa là người quen cũ của ta.

“Ha ha, thế mà còn có truyền thuyết rằng kẻ giành được quyền trượng vĩnh dạ sẽ trở thành vong linh đại đế chúa tể một giới, đáng tiếc, cái truyền thuyết đó là giả, bởi lẽ… Làm gì có quyền trượng vĩnh dạ trên thế giới này…”

Đúng vậy, đến danh hiệu Vĩnh Dạ đại đế đều khởi nguồn từ một lời thề đùa dai, cho nên thế giới này vốn dĩ không tồn tại thần khí nào kì quái như vậy, tất cả mọi người đều đã bị ta lừa.

Ta đã báo thù xong, kế tiếp không có mục tiêu gì, chết một lần, đổi cái mã khác, tiếp tục là một thằng đàn ông.

Ta vốn định sau khi sống lại liền làm lại từ đầu, tích súc lực lượng, chờ đợi ‘kịch tình trong trò chơi’ triển khai, thuận tiện chờ thằng em ngu xuẩn của ta trở về.

Có lẽ điều duy nhất không nằm trong kế hoạch là tất cả hư thực đều bị Margareth nhìn rõ, nàng biết vu yêu rất khó chết hẳn, thế là nàng lựa chọn phong ấn, trói buộc ta lại.

Họ tuyển chọn một khu đất hoang, dựng lên một cái thôn nhỏ, dẫn một ít nạn dân tiến đến, nó là nguyên hình của thành Sulfur bây giờ.

Tại địa hạ thế giới, nơi nguy cơ tứ phía, cái gì cũng không quan trọng bằng việc có cường giả che chở, vì chí ít sẽ không trở thành vật săn của thương nhân nô lệ hay lương thực của đám mãnh thú.

Adam cũng đúng là một kẻ giúp người làm vui, Margareth thì Adam nói gì nàng nghe đó, tiểu Hồng thì cao hứng vì có đồ chơi mới, còn ta, vì ác trị nên cũng vui vẻ ra tay.

Thế là càng lúc càng nhiều nạn dân đến tìm kiếm che chở, dần dần, thành Sulfur thành hình, sau hơn trăm năm, một cái thôn nhỏ đã biến thành cả toà thành phồn vinh thịnh vượng.

Cứ như vậy, ba tên gia hoả nhàm chán trở thành ba cự đầu, Adam trở thành thành chủ kiêm vật cát tường, Margareth biến thành người làm công mang danh quan hành chính, tiểu Hồng thì vẫn ngủ giấc của nàng, thi thoảng thức dậy thêm tí loạn.

Còn ta, lúc đang nhàm chán, lại nhìn họ bận rộn náo nhiệt, vì thế mới căn cứ kinh nghiệm đời trước, chế tạo ra một hệ thống hành chính pháp luật cho nơi này, cứ thế tiếp diễn đến tận hiện tại.

Adam nhìn tên vu yêu đang nghịch ngón tay chỉ còn xương của mình trước mắt, cảm thấy thế giới có chút kì quái.

Án theo quan điểm chủ lưu trên đại lục Nahri, thánh quang cùng pháp luật đại biểu cho trật tự, huỷ diệt cùng tử vong đại biểu cho hỗn loạn; trật tự và hỗn loạn là hai trận doanh thuỷ hoả bất dung, một sinh mạng khi sinh ra ở chủng tộc nào thì trận doanh cũng ngay lập tức được xác định. Thế mà tên vu yêu gàn dở trước mắt lại có thể cùng lúc nắm giữ cả hai loại sức mạnh đại biểu cho hai trận doanh, thật là khiến người ta không thể lý giải.

“Năm đó, khi ta nghe nói ngươi muốn làm đại pháp quan, quản mảng pháp luật, ai trong chúng ta cũng cho rằng ngươi đang tính khai cuộc trò vui nào đó. Không nghĩ tới. ngươi dĩ nhiên làm tốt đến mức không ai có thể làm tốt hơn, xây dựng lên hệ thống tư pháp nổi danh của thành Sulfur, thứ được coi là kiệt tác tối cao của trận doanh trật tự. Nếu giờ ta nói cho người khác hệ thống tư pháp đó có xuất xứ từ tay một tên vu yêu chuyên đi chế tạo tử vong và hỗn loạn, chắc chẳng có ai tin đâu.”

Tên vu yêu nào như một sự tổ hợp của các mâu thuẫn, nếu nói hắn là người tốt, số bị kịch do hắn tạo thành đã nhiều tới mức không thể đếm được, còn nếu nói hắn là người xấu, vậy mà qua hơn một trăm năm ở chung, Adam không thấy điều ác kinh người nào, chỉ thấy một tên quan toà công chính chấp pháp, dương thiện phạt ác.

Những chủng tộc có thọ mệnh dài như vampire hay tinh linh thường thường sống một cuộc sống có tiết tấu rất chậm chạp, vong linh và rồng càng nổi danh là không có quan niệm về thời gian, chỉ có những chủng tộc đoản mệnh mới đi quý trọng sinh mạng mà bận rộn không ngừng. Dù vậy, chỉ cần khoảng năm mươi năm, những mệt nhọc và đau xót về tinh thần cũng sẽ khiến bọn họ trở nên sống chậm lại.

Nhân tính tụ quần, kẻ trường kì rời xa nhân thế thường trở lên cổ quái. Cũng có người từng thống kê tất cả các pháp sư biến thành vu yêu, sống mấy trăm năm không nhìn đến người đời, thêm vào đó là sự ăn mòn của hắc ma pháp, hắn cũng sẽ cực kì tà ác, không quản hắn khi còn sống thiện lương đến thế nào.

Cho dù là Adam, một chiến sĩ tinh thần bất hủ, cũng có một ngày cảm giác mình sống đủ rồi, vậy mà tên vu yêu trước mắt, không chỉ không trầm mặc cổ quái giống những đồng tộc của hắn, ngược lại còn sống sôi nổi dị thường, mỗi ngày đều có thể nghĩ ra một ít trò mới.

“Đúng là quái thai… nói thật, có lúc ta rất hâm mộ ngươi.”

“Hả?”

“Pháp chú thuật và nguyên sơ pháp điển của ngươi ấy thế mà có thể tạo ra ba dạng tiến giai chức nghiệp: pháp chú sử, công chính kị sĩ và thẩm phán giả, điều này đã thuyết minh căn nguyên trật tự đã thừa nhận lực lượng luật pháp của ngươi. Là kẻ khai sáng ra một loại lực lượng cùng cấp với thánh quang, ngươi hẳn nên đã mò đến cánh cửa kia nhỉ!?!”

Nghe những lời hắn nói, ta có vẻ vẫn còn đánh giá thấp người nam nhân trước mặt này, không hổ là một chiến sĩ đã từng bước từng bước lên đến bán thần đỉnh cấp, hắn có vẻ cũng mò mẫm được cái ranh giới kia, cái ranh giới ngăn cách thần minh và phàm nhân.

Vốn định nói nhảm vài câu cho qua, thế nhưng khi lời đến bên mồm lại nhìn đến dáng vẻ sắp chết của Adam, ta do dự một chút, cuối cùng vì tình cảm nhiều năm qua, ta hiếm hoi lắm nói thật một lần:

“Ừ, đúng thế, nhưng tử vong cho ta lực lượng vô cùng, lại lấy đi sự hoàn chỉnh của bản thân ta, kẻ chết vĩnh viễn không có khả năng bước lên được cảnh giới kia. Nếu ta sống lại một lần có lẽ sẽ mò được a.”

“Đáng sao? Cái chết cũng mang đi nhục thể, lực lượng, thậm chí… kí ức của ngươi. Ngươi còn nhớ được bao nhiêu, có nhớ rõ hay không quãng thời gian chúng ta cùng đi mạo hiểm trong quá khứ?”

“Evonne, Cavens, phụ vương…” Vài khuôn mặt thoáng hiện trong đầu ta, vậy nhưng tất cả những khuôn mặt vốn dĩ nên khắc cốt minh tâm ấy giờ đa số đã tàn khuyết không trọn vẹn…

Chẳng qua, ta sẽ không bao giờ hối hận, chí ít ta đã báo thù cho bọn hắn. Còn kí ức và vân vân tất cả đều không quan trọng, ta có thể chết đi sống lại đã là quá đủ rồi, luôn nhớ về quá khứ chỉ làm người ta nhàm chán và mềm yếu.

“Đương nhiên đáng, dã tâm của ta là biển sao trên bầu trời kia. Công chính pháp điển của ta nhất định có ngày sẽ vượt qua thứ thánh quang lực lượng nhàm chán kia.”

“Cáp. Thật sự ta rất hâm mộ kẻ luôn tràn đầy sức sống như ngươi, như vậy, ta càng yên tâm khi giao thành Sulfur cho ngươi rồi.”

Ta chấn kinh, sau khi bỏ ra vài phút ta mới đem cái quai hàm đã trật khớp xương của mình ráp lại cho tốt…

“Làm cái trò mèo gì thế!?! Ở đâu ra chuyện một tên tù nhân lại đi làm ngục tốt tự trông chính mình! Các ngươi tính đem con bỏ chợ??? Đừng có mơ!”