Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 164: Ngụy Vương

"Nguyên tố ma pháp là cái gì? Chú văn rườm rà cùng các quy tắc khó hiểu? Nào có phiền toái như vậy, bằng không ma thú như chúng ta không có truyền thừa văn tự thì làm sao có thể sử dụng ma pháp?"

Tiếng nói ấm áp vang lên xuất phát từ một thân thể khổng lồ, băng long nhắm mắt đang chậm rãi giảng giải cách lý giải ma pháp.

"Ma pháp, ma là kỳ dị, không thể tưởng tượng, pháp là đại biểu cho quy tắc, ảnh hưởng hiện thực, hợp lại chính là thông qua thủ pháp không thể tưởng tượng nổi để thay đổi hiện thực. Hiện tại chủ lưu ma pháp không thể nghi ngờ là các đại pháp sư nhân loại, ma pháp của bọn họ vốn bắt nguồn từ tinh linh. Đương nhiên, so với thời đại tứ đại nguyên tố làm chủ của tinh linh, ma pháp của nhân loại đã biến hóa rất nhiều, điển hình là các nghiên cứu cùng thủ đoạn thi pháp nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối. Đặc điểm nổi bật của các ma pháp sư nhân loại là họ đều cường điệu các loại thủ thế, chú văn và nghi thức rườm rà. Nhưng ta muốn nói những thứ hoa mỹ đó thật ra chỉ là dư thừa."

Tiếng nói dư dương phảng phất mang theo âm phù, Băng Phượng đứng trên trán Băng Long, thân làm băng tuyết tinh linh đỉnh cấp, nàng chỉ cần xuất liền khiến tuyết trên bầu trời trút xuống như mưa.

"Đám lỗ tai dài kia chính là một đám vừa cố chấp vừa mẫn cảm, tinh linh cố chấp cho rằng ma pháp cũng là một loại nghệ thuật, cho nên bọn họ chế tạo ra vô số phù văn. Tuy tinh linh thật sự chế tạo được vài thứ đáng kể, nhưng đáng tiếc, bọn họ ngay từ đầu đã mất đi đầu nguồn ma pháp."

Tiếng nói hùng hậu tràn đầy sự mỉa mai cùng khinh thường, Băng Sư đứng trên lưng Băng Phượng, Băng Sư vốn khổng lồ, tuy nhiên so với thân hình của Băng Phượng thì nó chỉ như một con mèo con.

"Nhân loại học tập tinh linh, tinh linh học tập tự nhiên... Ha ha. Cái gọi là tự nhiên không phải là nguyên tố sinh vật trời sinh như chúng ta à? Đáng tiếc, tinh linh không học được căn bản, bắt đầu từ thời khắc các tinh linh chú ý tới việc nghiên cứu mà bỏ qua sự lĩnh ngộ, bọn họ đã cách chân tướng càng ngày càng xa."

"Ý chí thần minh chính là thần thuật. Ác Ma Quân Vương cuồng nộ đủ để cải tạo toàn bộ thế giới, mà ta Băng Phượng Ashley vẻn vẹn dùng một ánh mắt cũng có thể đóng băng cả một ngọn núi, cái này chẳng lẽ không phải là dùng lực lượng không thể tưởng tượng để thay đổi hiện thực sao?"

"Đám lỗ tai dài kia cứ thích làm phức tạp mọi chuyện mà quên mất căn bản. Đến cái gọi là truyền kỳ giai mới có thể ngưng kết ý chí ấn? Đến cái gọi là Thánh giai mới có thể sử dụng ý chí thay đổi thế giới? Ha ha ha ha, thật sự buồn cười, chạy một vòng lại về tới nguyên điểm, chúng ta từ lúc vừa mới bắt đầu liền có thể làm được."

"Thuật sĩ huyết thống dị loại, thiên phú đặc thù của các loại chủng tộc, chẳng lẽ những thứ này đều không phải là ma pháp sao? Tinh linh định nghĩa không khỏi quá mức cố chấp."

"Cho nên, bọn tiểu bối, vứt bỏ những thứ phức tạp cùng huyền bí vô vị đó đi, chúng vốn không thích hợp với các ngươi. Điều các ngươi nên làm chỉ là quyết định dùng ý chí thay đổi thế giới mà thôi. Ví dụ như thế này!"

Vừa dứt lời, ý chí Băng Long giáng lâm, uy thế vô tận trong không khí khiến người ta ngạt thở, khiến tất cả sinh mệnh ở đây cảm thấy sợ hãi, đây nỗi sợ hãi từ bản năng.

"Tận thế long uy? Đó là cái gì? Ta chỉ thể hiện sự tồn tại của ta mà thôi. Đám bò sát nhỏ bé sợ hãi thì liên quan gì đến ta. Ta mở mắt, tất cả kẻ yếu lập tức nhắm mắt, ta giáng lâm, tất cả cặn bã đều cúi đầu, ta phẫn nộ, tất cả ti tiện đều phải quỳ xuống. Ý chí của ta tức ta tồn tại, ta tức Tận Thế Ác Long - Aikesius! Ta là hủy diệt, Băng Dực của ta đi tới đâu, tận thế giáng đến đó."

Cự long khổng lồ gầm thét, dường như đang muốn tỏ rõ tồn tại của mình. Toàn bộ dãy núi dùng sự sợ hãi, run lẩy bẩy để chứng minh sự tồn tại của cự long.

"Hết thảy bắt nguồn từ linh hồn, lắng nghe thanh âm linh hồn của chính mình, ngươi sẽ đạt được ma pháp thuộc về mình, đó mới là thứ thích hợp với ngươi nhất. Có lẽ đây chỉ là một cái ma pháp thông thường, nhưng thời điểm ngươi chân chính lĩnh ngộ, nó lại có thể là bất kỳ loại ma pháp nào."

Băng Phượng huy động hai cánh, bông tuyết đầy trời bắt đầu thay đổi hình thái, tuyết thiên thạch, bông tuyết, tuyết đao, khi rơi xuống mặt đất, tất cả đều biến thành từng con búp bê tuyết đáng yêu, sau đó chúng liền hóa thành người tuyết, băng tuyết tinh linh, thực sự có được sinh mạng.

"Để phân chia rõ ràng với đám tinh linh ngu xuẩn kia, chúng ta gọi đây là nguyên ma pháp. Đương nhiên, ngươi cũng có thể gọi là thiên phú ma pháp. Pháp sư nhân loại bình thường tuy không cách nào nắm giữ, nhưng nếu người đã ngưng kết linh hồn huy ấn thì có thể dùng ý chí để can thiệp thế giới, như vậy là có thể thử lĩnh ngộ đến căn nguyên. Roland, ngươi hiểu không?"

Cuồng Sư gầm thét khiến toàn bộ thế giới khuấy động, sóng âm chấn vỡ sông băng. Vương giả băng ngạc đang truyền thụ chân lý ma lực cho đời sau.

Ta rốt cuộc biết vì sao đám tiểu quỷ của hắn vừa nghe đến lên lớp liền bỏ chạy mất tăm mất tích, cũng bắt đầu hiểu được vì sao ba vị lão đại lại vui vẻ như thế. Làm người nghe duy nhất, trên mặt ta luôn phải giữ bộ dáng suy tư, mà quả thật ta đang có thắc mắc.

"À, ờ, có thể hỏi cái vấn đề được không?"

"Hỏi đi, ta biết ngươi bây giờ khẳng định đang rất đa nghi, lý luận ma pháp của chúng ta hoàn toàn khác biệt với những thứ ngươi được tiếp xúc trong quá khứ."

"Hài tử, buông lỏng thể xác tinh thần, chúng ta không đáng sợ, thậm chí có thể nói chúng ta đều là thân nhân."

"Ta nói rồi, lễ nghi nhân gian đối với chúng ta không có chút ý nghĩa nào, nói thẳng đi."

Sau khi nghe được bọn họ khẳng định, ta gật đầu, quyết định nói ra vấn đề vô cùng nghiêm trọng đã xuất hiện từ khi bắt đầu lên lớp.

"Nếu không biết đáp án của vấn đề này thì đêm nay ta sợ là sẽ ngủ không ngon..."

Ba vị tồn tại đỉnh cấp đồng thời phát ra ánh nhìn sắc lạnh, được rồi, thật sự là ánh mắt đông cứng luôn, thế nên, ta rốt cục hỏi.

"Tại sao các ngươi phải xếp chồng lên nhau? Có phải là cảm thấy như vậy rất đẹp trai hay không? Ta cảm thấy như vậy rất hay, ta có thể đứng trên đỉnh không? Yên tâm, ta rất nhẹ."

"Đây là trọng điểm sao?"

Cự long khẽ run lên, đại địa cũng khẽ chấn động.

"Hai tên ngốc, cái gì mà hình thái Kim Tự Tháp tam hiền giả, còn muốn lão rùa trong hồ kia gia nhập vào tạo thành Tứ Thiên Vương, ta đã nói cái tư thế này xấu chết đi được!"

"Kiểu tư duy này thật sự giống hệt với Lam vương năm đó, không hổ là hậu duệ Lam, nhưng... Tuyệt đối không được! Trên đầu ta sao có thể cho phép người đứng."

"Thịt viên! Vậy trên đầu chúng ta có thể cho người đứng sao? Năm đó ngươi đưa ra ý kiến này là để đứng trên đầu chúng ta?"

Hai tên đứng dưới đồng thanh hô lên, sau đó là một trận cuồng ẩu.

"Khục, trước mặt tiểu bối nên chú ý mặt mũi. Ngoại trừ cái này, ngươi còn lĩnh ngộ được thứ gì không?"

Băng Phượng hóa thành lưu quang, trong nháy mắt đã đến trước mặt ta.

"... tên hiệu phải cẩn thận, nghĩ ra trận lời kịch phải cẩn thận hơn. Phốc, Tận Thế Ác Long cái gì, thật sự quá xấu hổ, lại còn cái khẩu hiệu "Ta là hủy diệt, Băng Dực của ta...." Ây, ây. Đại nhân, xin thu liễm long tức, danh hiệu này thật tuyệt, không hề trung nhị chút nào."

"Không biết cái gì là trung nhị? Đó là cách nói của nhân loại, chính là chỉ khoản thời gian mà một người đẹp trai đến mức thảm không nỡ nhìn. Đoạn thời gian đó rất trọng yếu, là thời điểm người tỏa sáng nhất, tương lai nhớ lại sẽ vô cùng "Hưng phấn". Ta cảm thấy tên hiệu ‘Trung Nhị Dực’ vô cùng thích hợp với ngài.... Ngài thích! Vậy thì quá tốt rồi, Trung Nhị Dực đại nhân."

Sau khi lừa gạt vị đại nhân trung nhị này, ta bắt đầu vung tay.

Hàn khí vô hình vô sắc tản ra, không có quang hoa chói mắt, cũng chẳng có tiếng vang động lòng người, chỉ là một mảnh băng tinh nhảy múa đang nhảy múa trên lòng bàn tay ta mà thôi.

"Ừm, cảm tạ chư vị tiền bối chỉ điểm, ta đã tìm được, hóa ra nó một mực ở bên cạnh ta...."

Ta quả thật thu hoạch không ít, ba vị băng tinh linh đỉnh cấp đã chỉ rõ con đường cho ta, một con đường hoàn toàn khác biệt với nguyên tố ma pháp truyền thống, ta đã không kịp chờ đợi đến lúc được sử dụng năng lực mới.

Khi ta đang đắc ý khoe khoang lĩnh ngộ và lý giải mới, đột nhiên chiếc nhẫn bạc trên ngón tay ta rung động. Tin tức truyền tới làm cho ta vô cùng khó chịu.

"Thứ khốn kiếp! Con cháu bất hiếu! Ngu xuẩn! Ta muốn giết chết hắn!"

………………

Trong lúc không khí chiến tranh vần vũ trên bầu trời phương Bắc, khi quân đội các thế lực bủa vây Anteen, biến hóa đang lặng lẽ xuất hiện.

Nhờ màn đêm yểm trợ, vài kẻ mặc áo choàng đen lén lút chui vào trong thành. Bọn họ được người hầu dẫn đường, yên lặng tiến vào hoàng cung, trước khi trời sáng, bọn họ mang theo nụ cười thỏa mãn rời đi, sau đó rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên khác biệt.

"Ý chí Lam? Ha ha. Vĩnh viễn không khuất phục? Phi!"

Người áo đen khinh thường thốt lên. Trên bệ cửa sổ phụ cận, một đôi tình lữ đang nhỏ giọng trò chuyện, ánh mắt của bọn họ dường như xuyên thấu qua tất cả.

"Tại sao có thể như vậy, chúng ta không phải đã nói sẽ bảo vệ hắn sao?"

"Hừ, tên béo đó hiện giờ đến cả thần minh còn không tin, sao có thể tín nhiệm chúng ta được?"

"Đáng chết, tại sao lại như vậy, chuyện này vượt qua dự đoán của Roland rồi, nếu không thì để ta đi giết bọn họ."

"Hữu dụng không? Trừ khi ngươi giết chết tên béo đội vương miện kia, nếu không thì không cách nào cản bọn họ phái ra sứ giá khác. Mà cho dù giết hắn thì cũng chẳng có chút ý nghĩa nào. Hiện tại nên tranh thủ thời gian liên hệ với Roland đi.... Mà cũng chẳng cần thiết nữa, nếu ta không đoán sai, rất nhanh thôi, tin tức này sẽ khiến toàn bộ thế giới phải khiếp sợ."

" Roland nghe được tin tức này sẽ phản ứng như thế nào? Đây chẳng khác nào chà đạp hết thảy mọi thứ mà hắn dùng tính mạng để bảo vệ, chắc là hắn sẽ vô cùng khó chịu."

"Còn có thể thế nào? Ngươi nên hỏi phương Bắc sẽ như thế nào. Trên thật tế, đạo đức và quy tắc là xiềng xích trói buộc Roland, nếu hắn thật sự điên lên... Chỉ sợ không chỉ phương Bắc, mà toàn bộ thế giới đều sẽ chịu không nổi."

Đúng như Margaret dự đoán, sau một ngày, một tin tức bất ngờ khiến thế giới chấn động được truyền đi.

【Vương quốc Slowire tuyên bố đầu hàng vô điều kiện, nguyện ý quy về dưới sự thống trị của đại tù trưởng, quốc vương Fimmel. Caso nhận Eamon. Huyết Phủ làm nghĩa phụ, đồng thời đưa ra cảnh báo tới các quốc nhân loại đang có mặt trên lãnh thổ Slowire, yêu cầu bọn họ cấp tốc triệt binh, nếu không xem như quân xâm lược. 】

"Vô sỉ! Sao có thể vô sỉ như vậy, hiện tại các quốc gia đang cứu viện hắn! Hắn thế mà lại nói bọn họ xâm lược?"

"Làm sao có thể? Dân chúng Lam trong hơn nghìn năm lịch sử vẫn chưa từng đầu hàng, dù trải qua mấy lần gần như diệt quốc vẫn có thể kiên trì được. Đây tuyệt đối là tin tức giả, nước Lam căn bản không thể nào đầu hàng."

Viện quân các quốc gia khá mờ mịt, chúng ta không phải đến đây cứu viện minh hữu à? Sao chỉ trong nháy mắt liền trở thành kẻ xâm lược, cuộc chiến này có cần phải tiếp tục không? Máu tươi của chúng ta rốt cuộc chảy xuống vì cái gì?

Dân chúng Slowire càng chịu đả kích nặng nề hơn, trong khi bọn họ quyết định kháng chiến đến cùng, quốc vương bệ hạ chí cao thế mà lại đầu hàng, bọn họ chỉ chớp mắt đã trở thành dân vong quốc, thậm chí còn phải đi khu trục quân đội bạn đến cứu viện.

Bên tuyệt vọng nhất chính là người dân nước Lam luôn tự hào vì sự cứng cỏi, bất khuất của dân tộc. Bọn họ chưa bao giờ xấu hổ như thế, bọn họ lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là phản bội cùng tuyệt vọng, cái gì gọi là nhục nhã, thậm chí có người lập tức tự sát vì không muốn tiếp nhận sự thực là tổ quốc đã đầu hàng.

Thà gãy chứ không chịu cong, tính nết này nhìn như ngu xuẩn, nhưng lại là căn cốt của dân tộc, cũng là thứ căn bản giúp bọn họ lần nữa đứng lên sau những lần bị đánh bại. Cho dù ở tuyệt cảnh hắc ám nhất, bọn họ vẫn không hề cân nhắc đến khả năng đầu hàng, dù vì vậy mà nước Lam bị hủy diệt vào hơn ba trăm năm trước, bọn họ vẫn có thể lại lần nữa hợp thành nước Lam.

"Ngươi có thể giết ta, nhưng tuyệt đối không có khả năng bảo ta quỳ xuống! Người nước Lam căn bản sẽ không khom lưng, chúng ta vĩnh viễn không khuất phục, vĩnh viễn không làm nô!"

Bao nhiêu năm rồi, đối mặt người thú, ác ma, tinh linh, các quốc gia nhân loại xâm nhập, đối mặt vô số lần tuyệt cảnh, người nước Lam vẫn luôn gầm rú như thế, bọn họ đều dùng tính mệnh để thực hiện hứa hẹn, mà cũng chính bởi vì cái đặc tính này nên bọn họ mới có thể một mực xưng hùng tại phương bắc.

Lần này, chiến tranh cực khổ và người thú tuy rất khó đối phó, nhưng dân chúng Lam đều không mất đi quyết tâm chống lại đến cùng, dù cho gần như lâm vào tuyệt cảnh, bọn họ vẫn tin tưởng quốc gia sẽ giành được thắng lợi cuối cùng.

Thậm chí những người lạc quan vẫn có thể vui vẻ cười đùa "Cái này chẳng nghĩa lý, chúng ta đã trải qua vô số lần tuyệt cảnh như vậy", bọn họ vẫn tin tưởng mình sẽ giành được thắng lợi cuối cùng, kỵ sĩ cùng vương thất sẽ bảo vệ bọn họ, để cho bọn họ lại lần nữa lấy được vinh quang và huy hoàng.

"Đám phương bắc kia căn bản không biết cái gì gọi là tuyệt vọng, bọn họ vừa thúi vừa cứng, giống như đá tảng đóng băng vậy, không có chút khả năng chinh phục nào."

Người nước Lam coi đánh giá của người phương nam như vinh quang, mặc kệ trước mắt cực khổ bao nhiêu, khó ứng phó thế nào, bọn họ vẫn không hiểu tuyệt vọng là cái gì.

Thế nhân vẫn cho rằng, người nước Lam căn bản sẽ không đầu hàng, muốn để bọn họ khuất phục thì thà giết bọn họ còn hơn. Nhưng một tờ thư hàng do chính quốc vương bệ hạ viết đã khai sáng lịch sử, lần đầu tiên từ xưa tới nay, dân chúng Lam mất đi khát vọng thắng lợi, vẻ mặt chết lặng cùng ánh mắt tuyệt vọng của bọn họ làm cho người ta rất đau lòng.

Có người tuyệt vọng tự sát, mà có người lại hướng ánh mắt cừu thị về kẻ đang ngồi trên vương vị.

"Chúng ta không thể khuất phục, Lam vương thất không có khả năng khuất phục, quả nhiên hắn không xứng làm vương! Truyền ngôn là thật, hắn căn bản chỉ là giả vương."

Ngay sau đó, một tin tức khác, nhanh chóng được lan truyền khắp toàn bộ phương Bắc, lần nữa chấn động toàn thế giới, cũng giúp người dân Lam tìm lại được niềm tin và hy vọng.

"Ta chính là con cháu nước Lam - Roland Lam, ta tuyên cáo, Fimmel. Caso là Ngụy Vương, quyết định của hắn không hề có chút ý nghĩa nào. Ta tuyên bố, lập lệnh thảo phạt, lời thề thảo phạt! Chúng ta phải giơ cao Lam chiến kỳ, mang theo kỳ vọng tất cả dân chúng Lam. Mọi người hãy cùng theo ta thảo phạt Ngụy Vương! Ý chí Lam, vĩnh viễn không khuất phục!"

Bình dân phiên dịch đại khái chính là:

"Nha, hắn nói không tính, Fimmel, ngươi là tên nhãi con khốn kiếp, chờ đó, ca muốn gọt ngươi!"

Thông cáo rất ngắn, cũng chẳng hề đúng luật pháp, nhưng rất nhanh, dân chúng Slowire đồng loạt kéo quốc huy và chân dung quốc vương xuống, yên lặng phủ lên chân dung mới.

Không biết dung mạo? Nhìn bức tượng trên quảng tượng là biết, trải qua mấy trăm năm, anh em vị đại nhân đó chưa từng rời bỏ nước Lam.

Một lần nữa giơ cao cờ xí, vẫn là lá cờ sừng sững không ngã dù trải qua biết bao sóng gió đó, lần này dân chúng đồng thanh nhắc tới một cái tên.

"Lam vương Roland, quốc vương của chúng ta đã trở về, quốc vương chân chính của chúng ta đã trở về, chúng ta vẫn chưa đầu hàng! Người dân nước Lam, vĩnh viễn không khuất phục!"