Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 43: Cánh bướm

Nhìn ‘thiếu nữ’ ôn nhuận trước mặt, ta cực kì xoắn xuýt.

Ta từng tưởng tượng, nếu gặp được những đại nhân vật trong ‘lịch sử’, ta liệu có thể phát huy ưu thế tiên tri và chiếm chỗ tốt lớn giống như những tiền bối trong các truyền kì về kẻ xuyên việt khác. Nhưng hiện tại, khi thực sự gặp một nhân vật lịch sử, chân chính siêu cấp đại nhân vật, ta lại không biết nên ra tay thế nào.

Nếu theo thuyết pháp chủ lưu của tiểu thuyết xuyên việt, ta bây giờ có hai lựa chọn, một là nỗ lực ôm bắp đùi, thiết lập mối quan hệ tốt đẹp với ‘nàng’, mong chờ tương lai hồi báo, hai là thừa dịp đối phương chưa ăn nên làm ra nhanh chóng phát tán bá vương khí, mở ra hầu bao, cung cấp nhu yếu, thuận tiện thu tiểu đệ…

Vậy nhưng mấy tiểu thuyết đó không nói cách xử lí trong tình huống này nha, giờ ta không chờ mong hồi báo gì từ ‘nàng’, cũng không cần cái gì gọi là tiểu đệ tuỳ tùng, chẳng lẽ cứ thế cho đi không cần báo đáp, tuỳ tiện bồi dưỡng một kẻ có khả năng là cường địch trong tương lai? Hình như có vẻ ngu ngu thì phải.

Nếu đây là cuốn tiểu thuyết ‘đen tối’, ta chắc nên cười dâm hai tiếng, sau đó lấy ra cây roi và cây nến từ phía sau lưng, vươn ra cánh tay bẩn thỉu sờ mó chỗ nào đó, nói một tiếng: “Ha ha, chị ngươi ở trong tay ta, ngươi hiểu?”… Tuy nhiên nếu kịch tình phát triển theo chiều hướng này sợ rằng Eliza và các cô nương nghe lén bên ngoài sẽ lập tức xông vào, mà cho dù ta muốn làm thật thì cũng không có ‘dụng cụ gây án’, híc, nghĩ đến đây tự nhiên thấy bi thương khôn xiết…

Còn nếu câu chuyện đi theo chiều hướng ngôn tình, thời gian tới ta sẽ chắc chắn sẽ bị nghiêng đổ bởi vẻ đẹp và sự lương thiện của ‘nàng’, sau đó như con thiêu thân lao vào vòng xoáy, trả giá tất cả để giúp người ấy khôi phục giới tính đích thực của bản thân, thế rồi bất chấp thành kiến và sự kì thị của người đời mà sống bằng chân ái….

Đương nhiên nếu truyện được viết để câu nước mắt, chắc vận mệnh của ta sẽ thảm đến nỗi không thể thảm hơn, nếu tác giả tính toán viết câu chuyện thuần yêu, không khéo chúng ta sẽ phát hiện hồi nhỏ từng gặp, kiếp trước từng gặp, kiếp trước của kiếp trước từng gặp…. sau khi sợi tơ nhân duyên giữa hai người được nối, con đường đi tới phía trước tràn đầy nhấp nhô sóng gió….

Má, có vẻ vai nam chính mấy truyện kiểu này chưa bao giờ được sống yên lành.

Nếu đây là phim truyền hình thuộc loại ‘kháng Nhật thần kịch’, bây giờ ta và Victoria nên lấy ra mấy khẩu súng kíp bắn loạn xạ, vừa lăn lộn vừa nổ súng các kiểu, sau đó cả hai y phục nguyên lành lông tóc vô tổn xông vào đánh giáp lá cà, kết quả cuối cùng thì xem bên nào xui xẻo thuộc phe Nhật bên đó thua…

Giả sử kịch tình phát triển theo chiều hướng phim Hàn, Victoria hẳn sẽ phát tác triệu chứng bệnh máu trắng, hoặc là ra cửa bị xe tông, hoặc bị mẹ chồng bắt nạt hoạnh hoẹ, nếu kịch bản đủ máu chó, thậm chí còn có cả vị bác sĩ nào đó xông ra hét lên “Kỳ thực các ngươi là anh em ruột.”… Ồ, kết cục có vẻ không tồi, ít nhất chỉ vai nữ chính mới thảm.

Ân, trong trường hợp phim trinh thám, lúc này bên ngoài sẽ có tiếng kêu thảm vang lên, sau đó ta có thể tự hào hô to: “Hung thủ ở trong số chúng ta”, tiếp theo bắt đầu bô lô ba la suy luận logic giải quyết vụ án, ừm, có vẻ dùng cách này câu chữ rất tốt…

“Đại nhân?”

Giọng nói ôn hoà vang vọng bên tai, làm vị chủ nhà thế mà ta lại ngây ngốc suốt từ lúc tiến vào gian phòng nay, tuy có vẻ thất lễ nhưng Victoria vẫn mượn cơ hội này đánh giá kĩ người đàn ông thần bí trước mắt.

Pháp bào và mặt nạ tuy có thể che khuất tất cả dáng người phía dưới nó, thế nhưng có lúc tần suất nhịp tim, ánh mắt, động tác thói quen, thậm chí tần suất gõ ngón tay lên mặt bàn cũng có thể để lộ rất nhiều tin tức cho người quan sát.

Victor, không, bây giờ phải gọi là Victoria tự nhân mình ở phương diện quan sát này có thiên phú không tệ, thế nhưng nhìn chằm chằm suốt mười phút vậy mà cũng không có mảy may thu hoạch nào.

“Không hổ là vị đại hiền giả một tay khai sáng cả một hệ thống sức mạnh mới, không có tiếng tim đập, nhãn thần nội liễm, chẳng có bất cứ động tác dư thừa nào, khi ngồi im thì hệt như tảng đá, không thể nhìn ra chút tin tức gì.”

Trong nhận thức của Victoria, sự bình tĩnh quỷ dị từ đầu đến giờ là cuộc so đấu xem ai bình tĩnh hơn, trong khi mình quan sát đối phương, đối phương cũng đang quan sát mình, tuy đôi mắt sau chiếc mặt nạ đã ảm đạm nhưng có lẽ Vô Miên giả đã hoàn toàn nhìn thấu người đối diện.

Trong không gian căn phòng chật hẹp, áp lực vô hình đang không ngừng tăng lên, sau hơn mười phút, cuối cùng Victoria cũng chịu không nổi nữa, lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, cũng tương đương với việc đầu hàng chịu thua trong trò chơi nhỏ vừa rồi.

“Đại nhân? Ngài có điều gì muốn nói với ta sao?”

Ta thì không biết tâm lý đối phương vừa xoay chuyển một vòng, thế nhưng đem người ta gọi tới mà mình lại thất thần không để ý hiển nhiên rất thất lễ, có chút hơi ngượng ngùng:

“Khục, có thể kể về quá khứ của ngươi một chút sao? Bao quát cả chị ngươi.”

Victoria không giấu giếm để tránh bị tình nghi là gián điệp, vì vậy ta cũng chứng thực được suy đoán lúc trước của mình. Quả thực nữ hoàng Victoria (nam) trở thành mục sư Victoria (nữ) là do hiệu ứng cánh bướm ta gây ra.

Ta từng nghiên cứu rất kĩ quyển giới thiệu trò chơi hay ‘lịch sử nguyên bản’ đó, nhân vật trọng yếu nhân vật trọng yếu như Victoria tất nhiên cũng có cả tập ghi chép tương quan, sau đó, ta phát hiện ra điểm mù trước kia chưa nhìn ra… anh hùng sử thi – Kiêu Nguyệt kị sĩ Diana.

Đúng vậy, đại đội trưởng hơi ngốc của đội thành quản do ta nổi hứng thành lập vốn sẽ tại trong cuộc chiến tương lai trưởng thành nhanh chóng, cuối cùng trở thành tổng tướng quân quân đoàn cấm vệ của ám tinh linh, đồng thời cũng là vị tướng quân mà nữ hoàng Victoria tin tưởng nhất.

“Ánh trăng sáng trong chiếu tới nơi đâu, hết thảy ô uế tà ác mất đi sự ẩn dấu, vị nữ kị sĩ xuất thân tà ác đã vượt qua giới hạn của chủng tộc và màu da, trở thành hoá thân của thần thánh và chính nghĩa.”

Đến lúc này ta thực sự kinh hãi, trong vô tình ta vậy mà đã để vị nữ kị sĩ hoàn mĩ kia ngây ngốc mấy chục năm ở thành Sulfur, còn khiến nàng trở thành một nữ hán tử ngốc nghếch chỉ biết để ý mấy chuyện bắt cướp tích của hồi môn như bây giờ…

Chẳng qua cá nhân ta cho rằng, một đội trưởng thành quản dễ bị lừa đáng yêu hơn vị nữ anh hùng sử thi không thân thiết gì kia nhiều.

Khục, hình như lại lạc đề… Kiêu Nguyệt kị sĩ là thanh kiếm nữ hoàng Victoria tín nhiệm nhất, nguyên nhân lộ rõ trước mắt, chị gái ruột không đáng tin thì còn ai đáng tin?

Mà dựa vào lời kể của Victoria, ta cũng có thể suy ra một nguyên do khá thích hợp để giải thích tại sao Victor lại trở thành nữ hoàng.

Dựa vào vị chị ruột cấp truyền kì của mình, cho dù Victor là một tên ‘đàn ông ti tiện’ cũng có thể thuận lợi trưởng thành tại gia tộc Sphynx, hắn có đủ điều kiện để tiếp xúc với ma pháp và tri thức bên ngoài. Sau đó, vì cải biến hiện thực và tương lai đáng buồn của mình, hắn quyết tâm nguỵ trang thành nữ để thượng vị, tiếp theo hắn dựa vào sự trợ giúp của tỷ tỷ để tụ tập thế lực của chính mình, dần dần trở thành người đứng đầu cả chủng tộc…

Nhưng hiện tại, chị hắn chạy trốn ra ngoài, Victor trở thành vết nhơ của cả gia tộc, nhìn dáng vẻ gầy yếu kia thì cũng biết hắn không có thiên phú với chức nghiệp võ giả, còn nếu theo đường pháp sư thì số tiền bỏ ra là cái giá trên trời, một kẻ nghèo hèn một thân một mình như Victor bảo vệ chút tiền tiêu vặt đã rất miễn cưỡng, lấy đâu ra cơ hội tiếp xúc ma pháp. Nghèo hèn lại yếu đuối không lực lượng, địa vị của hắn trong gia tộc tất nhiên càng lúc càng thấp.

“Ha ha, cũng thật buồn cười, nếu không phải vì thần phạt biến thành nữ tính rồi thức tỉnh thiên phú thần thuật, có lẽ ta sẽ trở thành vật chơi trên giường của vị chủ mẫu nào đó. Chẳng qua một tiểu mục sư bạch ngân giai vẫn chỉ là vật chơi của đại nhân vật. Đại nhân, hiện tại ta là tài sản của ngài, không biết ngài định xử trí ta như thế nào?”

‘Thiếu nữ’ ánh mắt ngậm sầu càng tăng vẻ xinh đẹp, giọng nói mang vẻ cầu khẩn đó càng dễ dàng kích động dục vọng chinh phục của đàn ông, thoáng chốc, ta nhớ tới mấy cái cảnh phim vừa tưởng tượng lúc trước.

“Khặc khặc khặc, chị ngươi giờ là thủ hạ của ta, ngươi hiểu…. Ấy không tốt, nói nhầm.” nguy hiểm thật, tí thì phun mấy thứ trong đáy lòng ra khỏi miệng…

Nhìn về phía cửa, hình như ngoài đó có chút rối loạn, may mắn ta phanh kịp, các nàng không xông vào.

“Như vậy, ngươi…”

Nói đên đây ta có chút sầu, án theo mong đợi của ta, thứ tồn tại nguy hiểm như vậy nên tránh xa bao nhiêu thì tránh xa, thế nhưng Victoria là một nữ hoàng trong lịch sử, không kể năng lực hay tiềm lực đều không thể nói gì, nếu cứ thế phế đi thực có chút đáng tiếc.

Đem anh hùng sử thi nuôi thành nữ hán tử ngốc nghếch là đủ rồi, sau lại nuôi nữ hoàng nhà người ta thành sâu gạo thực quá lãng phí.

“Trước hết ngươi cứ đi theo chị ngươi đi, chẳng qua nơi này của ta không nuôi kẻ vô dụng, ngươi có sở trường gì? Ta giúp ngươi an bài công tác.”

“…Kĩ xảo thị phụ của tinh linh nam tính, kỳ thực nó có cả tác dụng với cả nam và nữ… Phương diện này ta được đánh giả rất cao, nếu ngài có nhu cầu, ta…” nói đến đây, ‘thiếu nữ‘ ngượng ngùng cúi đầu, ráng hồng lan tận mang tai, hai gò má mang xuân, đôi tai dài hơi hơi run rẩy cực kì đáng yêu, thế nhưng….

“Thất lễ!” ta đứng lên, đến bên tường, sau đó… đụng đầu thật mạnh vào đó.

“Bình bình bình!” cả căn phòng đều đung đưa, cơn địa chấn đó đã phát sinh vô số lần tại doanh địa này, mọi người đàn ông khi nhìn những cục u trên đầu đồng bạn đều có thể lộ ra nụ cười lý giải.

“Hắn là nam, Roland, kiên trì lên, coi như nàng là người xinh đẹp nhất ngươi từng gặp qua, thế nhưng hắn là nam, coi như nhục thể nàng là nữ thì linh hồn hắn vẫn là nam, ngươi, Roland, không phải gay! Mẹ kiếp, tuyệt đối không phải.”

Vừa mặc niệm thần chú, ta còn mặc niệm cả vị Lang vương trong truyền thuyết kia, ngày ngày hắn phải đối mặt với khuôn mặt và hành động đáng yêu như vậy, bị bẻ cong cũng có thể hiểu được….

“Được rồi, nói tiếp đi, ngươi còn có sở trường gì? Cái bộ kĩ năng kia của Lolth khỏi nói ra.”

“Nhưng…đại nhân, đầu ngài không sao chứ?”

Nhìn vào cái cổ đã lệch 200 độ của ta, nàng cảm thán Vô Miên giả quả nhiên lợi hai, đầu lệch đến thế người bình thường đã sớm tèo rồi, vậy mà hắn hoàn toàn không cảm giác.

“Thẩm vấn, hạ độc ta chỉ học sơ sơ, giáo quan nói ta không có thiên phú, chẳng qua quân sự lịch sử và mưu lược ta là người giỏi nhất học viện, ân, cũng là người giỏi nhất cả thành Menzobenrra.”

Nghe được lời này ta âm thầm lên tinh thần, cái ‘giỏi nhất’ nàng nói không khéo là áp dụng trên cả chủng tộc ám tinh linh, nếu vậy không chừng ta thật sự nhặt được bảo vật.

“Vậy ngươi thử phân tích tình hình minh ước hiện tại xem.”

“Cái kia…vĩnh dạ quyền trượng chắc do ngài bố trí kế hoạch đi.”

“Ân?”

Thanh quyền trượng đó do ta tự tay mang đến, Dath vì thế chịu áp lực cực nặng, còn suýt nữa trở mặt với Morel. Theo thời gian trôi qua, phiền toái càng ngày càng gia tăng, điều này nói rõ đây là cái hầm ta đào dụ hắn chui vào, nếu chỉ phân tích được như vậy, có lẽ nữ hoàng trong lịch sử đã bị cánh bướm quạt bay rồi.

“Vậy tiếp theo đại nhân định đột tập Long hậu sao? Nếu đúng như vậy ta khuyên ngài bỏ kế hoạch, ngài quá xem thường bá chủ địa hạ thành, đây là bẫy bọn họ bố trí chờ ngài!”