Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 83: Song kiếm

“Tên? Tuổi? Chức nghiệp? Sở trường? Mục tiêu theo đuổi là gì?”

“Aaron, 16, chiến sĩ cấp hắc thiết, sở trường kiếm thuật, ta muốn trở thành đại anh hùng cứu thế giới!”

Nhìn tên thiếu niên cười khả ố trước mắt, ta gật gật đầu. Tên nhóc này làm ta nhớ đến Adam trong quá khứ.

“Người tiếp theo!”

16 tuổi mới hắc thiết thì luyện làm chim gì? Ba năm nữa ngươi có thể tiến giai lên cấp hoàng kim? Chỗ của ta không phải nhà trẻ, ngươi tốt nhất nên tìm một đội gà non nào đó cùng nhau đi đánh đấm qua loa kiếm kinh nghiệm đã.

“Caven, 33, Shaman cấp bạch ngân. Mục tiêu của ta là kiếm đủ tiền rồi mua lại đoàn xiếc thú Rồng Lửa.

“Dish, hơn 40, ta là anh của hắn, chức nghiệp chiến sĩ. Mục tiêu của ta là làm một người anh tốt.”

“Ta mới là anh! Dish, tên ngu đến chữ số cũng không đếm được như ngươi dựa vào đâu mà khai hơn ta mười tuổi, chúng ta sinh ra cùng một lúc!”

Tên tiếp theo là một gã Shaman tộc Orge hiếm thấy. Nghe nói trước kia tên này còn là chiêu bài tủ của một đoàn xiếc nào đó, sau khi đoàn xiếc sụp đổ thì bắt đầu kiếp sống mạo hiểm kiếm ăn. Nghe có vẻ hắn còn định kiếm đủ tiền để mở lại đoàn xiếc.

“Ta mới là anh trai!”

“Ta mới là, đừng có tưởng vì mình biết làm trò xiếc khiến hai tay phát sáng thì ta sợ ngươi, khí lực của ta rất mạnh đó!”

“Được, chúng ta oẳn tù tì, ai thắng người đó làm anh!”

“Chơi luôn, một hai ba, ra tảng đá.”

“Ta ra giấy, ta thắng, ta là anh!”

“Caven, ngươi ra chậm, không tính. Lại một lần nữa, nếu không ta đánh ngươi.”

“Đánh thì đánh, ai sợ ai, hôm nay ta phải cho ngươi biết uy nghiêm của người làm anh. Cái thằng ngu đến đếm từ một đến chín cũng không làm được!”

Dần dà, gã Orge hai đầu Cavendish bắt đầu tự đánh với nhau vì hai cái đầu tranh nhau làm anh. Vừa đánh hắn vừa kêu oai oái, không biết là đánh người nên đau hay bị đánh nên đau…

Ta lặng lẽ đánh giá, gã Cavendish này có thực lực khá tốt, ma vũ song tu trời sinh, thực lực tổng hợp ít nhất ngang với nhân loại cấp hoàng kim. Hắn khác hoàn toàn với cái tên gà mờ vừa rồi, nếu gia nhập chúng ta thì lập tức liền có thể bổ sung chiến lực.

“Người tiếp theo.”

Có điều đoàn lính đánh thuê chúng ta giờ không thiếu chiến lực, chúng ta thiếu người bình thường. Quái nhân và biến thái bên trong này đủ nhiều rồi, giờ lại thêm một tên quái vật suốt ngày tự mình đánh mình, đây là định bày trò cười cho đối thủ cười đến chết sao?

Hôm trước, sau khi phát hiện “đoàn thân sĩ” thiếu hụt tiết tháo và thường thức phổ biến, có nhu cầu tăng cường một chút giá trị tiết tháo, ta quyết định chiêu thu thêm hai người bình thường.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng hơn đó là nơi này là quốc gia của loài người, số lượng dị tộc ở trong đoàn quá nhiều, dễ làm người khác hiểu nhầm. Vậy cho nên vì làm đẹp mặt, ta cũng tính chiêu thêm vài gã nhân loại vào đoàn, nếu hắn là địa đầu xà quen thuộc tòa thành này thì càng tốt.

Cho dù người mới không giúp đỡ được gì cũng không sao, ít nhất thì cũng có tác dụng che lấp. So với nguyên một đám tộc khác chạy lăng xăng, một đám nhân loại pha tạp với dị tộc sẽ tốt hơn nhiều lắm.

Nghĩ là làm, sáng sớm nay, ngay tại cửa hiệp hội mạo hiểm, ta bày ra một cái quầy chiêu người. Bởi vì có sự tài trợ của tên bá tước ‘vỡ trứng’ ấy nên lương thưởng đoàn ta giờ khá khả quan.

Tiếc thay, vì lai lịch của ta không rõ ràng, lễ kế vị lại sắp đến gần, không khí khẩn trương, các lính đánh thuê có tư lịch đều lựa chọn quan vọng, người tới nếu không phải là đám gà mờ vô dụng thì cũng là loại kì hoa không đội nào dám thu.

Nhìn Cavendish còn đang mải mê dùng tay trái đánh tay phải, ta bất đắc dĩ lắc đầu rời khỏi, xem ra hôm nay lại phí trắng một buổi sáng.

Có điều khi tạt qua bảng treo nhiệm vụ, ta dừng lại một chút.

“Treo thưởng cấp A: Tìm ra kẻ hủy diệt cống ngầm góc tây bắc, không luận sinh tử, tiền thưởng 200.000 đồng vàng.”

Đây là món hời lớn nha, treo thưởng cấp A có thể giúp cái tiểu đội chả có tiếng tăm gì của ta thăng liền mấy cấp, số tiền 200.000 đồng vàng đó cũng thừa đủ mua một khu cao cấp tại vùng minh châu rồi. Xem ra, chút tàn phá quỷ dị trước đại điển khiến quan phương Oran hơi thần hồn nát thần tính.

Ta do dự không biết có nên đem Gatling ra đổi tiền không, cơ mà vừa kiếm được một bút lớn, không thiếu tiền lắm, mà việc này cuối cùng thể nào rồi cũng dây đến người mình, thôi đành tiếc nuối bỏ qua vậy.

Hôm qua, tên bá tước ‘vỡ trứng’ đó quả nhiên là định tìm mấy gương mặt xa lạ để tiện giết người diệt khẩu. Sau đó, Diana đứng lên, một chiêu [Phá tà trảm] quét bay mười mấy tên, Klose thì thổi bay nóc nhà và mấy tên còn lại, còn ta, ta móc ra một tấm khế ước ma quỷ.

Tên vỡ trứng đó còn rất biết hàng nhé, nhìn thấy một thánh kỵ sĩ móc trong ngực ra tấm khế ước ma quỷ, hắn lập tức há hốc mồm gần trật quai hàm, cứ như thể vừa nhìn thấy quang minh thần cởi truồng chạy ở trên phố vậy.

Chuyện tiếp sau càng đơn giản, kí kết khế ước, suy sét đến việc còn phải lợi dụng tên bá tước này dài dài, cá chết lưới rách không phải ý hay, vậy nên ta cũng không đề ra yêu cầu nào quá bất hợp lý, chỉ là moi ‘chút’ tiền và một nơi trú ngụ hạng sang, sau đó để hắn làm nhân viên tình báo cao cấp cho ta.

Đương nhiên, khế ước ma quỷ nào chẳng tăng dần từng bước, khiến con mồi dần mắc câu, vừa bắt đầu đã làm lớn chẳng phải sẽ dọa chạy dê béo đi?

Nơi trú ngụ mới của tiểu đội chúng ta cũng nằm trong khu minh châu, ta rất thỏa mãn. Dù ở đây có vẻ già cỗi một chút nhưng trang hoàng và hoa viên đều còn tốt lắm. Hiện tại, mọi người trong đội đang phải cặm cụi quét dọn vệ sinh, riêng người làm đội trưởng như ta thì nhận trách nhiệm cao cả đi ra ngoài tuyển người.

Chỉ một mình ta, không đem theo đám nhốn nháo thiếu tiết tháo liêm sỉ đó hẳn rằng sẽ chiêu được người bình thường tới.

Ân, ta chạy ra ngoài tuyển người tuyệt đối không phải vì trốn dọn vệ sinh nhà cửa, tuyệt đối không! Loại chuyện này đâu phải thứ một thánh kỵ sĩ như ta sẽ làm!

“Có vẻ thanh danh không lớn thì chẳng bao giờ thu được nhân thủ tốt. Chẳng lẽ lại học theo cách mà mọi kẻ xuyên việt vẫn thường làm, đi đào móc đám anh hùng lịch sử vẫn chưa lóe sáng kia? Tính thời gian thì đám này cũng ra đời hết rồi. Aizz, nhớ khi xưa mới biết chân tước còn tưởng sẽ kéo về được một đống siêu cấp tiểu đệ, ai dè lúc đó đến ông tổ bọn họ còn chưa được thụ tinh. Buồn thiệt chứ! Hệt như cái lần bỏ bao công mới tạo ra được pha lê, ai hay loại đồ chơi đó đã có từ mấy thiên niên kỉ trước. Được rồi, đi đào góc tường đế quốc Oran, loại chuyện này phải làm càng nhiều càng tốt, khà khà.”

Theo ta nhớ thì ‘Yến vũ kiếm’ và ‘Ma động đại sư’ đều ở Oran cả, ngày mai đi tìm bọn họ? Ừm, trước tiên nên đi tìm tên bá tước vỡ trứng đó kiếm chút tình báo đã, rồi, nhiệm vụ kiếm người hoàn tất, đi đâu giết thời gian bây giờ nhỉ?

“Này này! Đại ca!”

“Ngươi còn chưa nói có thuê bọn ta hay không. Bọn ta cần tiền phục hưng đoàn xiếc thú, bọn ta rất nghe lời.”

Trong lúc ta thất thần suy nghĩ xem tổng vệ sinh cần bao lâu thời gian mới có thể kết thúc và cần đi đâu câu giờ cho tốt, một bóng đen bao phủ lấy ta, hai cái đầu đột nhiên xuất hiện, hai cái mồm thối hoắc phả hơi thở vào mặt.

“Quỷ nha!”

Bản năng luôn là thứ phản ứng nhanh nhất, trước khi ta kêu thành tiếng, nắm đấm đã vung ra, xúc cảm từ tay cho biết ta vừa rồi đánh trúng vật thật.

“Hắn đánh, đánh thật à?”

“Cáp, thế mà dám chọc tên Orges này, có trò hay để xem.”

“Mở bàn, chết ba bồi một, trọng thương một bồi mười!”

“Đoàn xiếc Rồng lửa đáng thương, vốn đã kinh doanh xuống dốc, thiếu nợ chồng chất, đoàn viên cũ lại đánh người trọng thương, lần này ai cũng không cứu được bọn họ.”

Cavendish có thực lực khá tốt, có thể tính trong top đầu của đám lính đánh thuê bình thường, chỉ có điều hắn rất dễ mất khống chế, cuồng hóa lên, địch ta không phân.

“Xin lỗi nhé, ai bảo ngươi làm ta giật mình, lỡ tay một chút.”

Ta cười cười, thu hồi cánh tay đấm trên bụng Cavendish. Đằng xa, có một người tốt bụng hô lên.

“Tiểu tử, chạy mau. Con Orges đó biết gì là lý lẽ, nửa tháng trước hắn mới làm một tên cuồng chiến sĩ nằm liệt giường. Chạy mau đi!”

“Ngươi dám đánh Caven…”

Bốn con mắt của tên Orges cao hơn ba mét đỏ rực, sau đó trợn trắng, miệng chảy nước miếng, đoạn còn lại không nói ra được.

“Hoàn toàn cuồng hóa! Mọi người cùng lên, không cần thận có người phải bỏ mạng ở đây mất.”

Nhìn thấy cảnh trước mắt, có lão binh rống giận rồi xung phong lên.

Cuồng hóa hoàn toàn là sát chiêu cuối cùng của cuồng chiến sĩ tộc người thú hay Orges. Trong trạng thái này, kẻ sử dụng sẽ buông tha tất cả lý trí, dùng sinh mệnh lực đổi lấy lực lượng khủng bố. Trước khi trạng thái này kết thúc, kẻ đó tuyệt đối là cỗ máy giết chóc không sợ sinh tử, chỉ có điều khi kết thúc mà không được trị liệu kịp thời thì đảm bảo sẽ chết vì thoát lực.

Cavendish có thực lực ở cấp bậc hoàng kim, cuồng hóa lên đánh truyền kỳ không phải chuyện đùa, lần này nếu không kịp thời đánh chết hắn, người ở đây một cái cũng đừng mong sống.

Nhưng mà…

Một giây sau, hai cái đầu con Orges lệch sang một bên, ngã thẳng cẳng, xung quanh còn còn dậy lên một đám tro bụi.

“Sao có thể? Không phải cuồng hóa hoàn toàn mà là bị đấm KO? Bị tên trẻ tuổi kia một đấm KO?”

Tên lính đánh thuê lão luyện vừa xung phong kinh ngạc đầy mặt, không dám tin chuyện này. Hắn từng hợp tác với Cavendish, biết tên Orges kiêm chức Shaman và cuồng chiến sĩ đó đáng sợ thế nào, hắn thậm chí từng thấy Cavendish cuồng hóa lên dùng tay xé nát voi chiến. Ấy thế mà giờ lại bị một gã nhân loại một đấm nằm đất?

Trong khi đó, nguyên nhân gây nên tất cả mọi chuyện sớm đã không thấy bóng dáng.

Orges bình thường có lực lượng cơ sở là 16, Cavendish có kiêm chức chiến sĩ, điểm lực lượng của hắn ít nhất là 18, tuy nhiên, so với ta, một kẻ có điểm lực lượng vượt qua 20 điểm cực hạn phàm nhân thì chưa đủ nhìn. Mà kỹ xảo phát lực của ta cũng rất thuần thục, Cavendish không nằm đất cũng phải ói ra mật vàng.

Còn vì sao lại phải chạy trốn?

“Chết tiệt, dù muốn kéo chút danh khí, cơ mà loại ra mặt này quá khó coi. Còn đứng ở đó nữa thì kiểu gì cũng phải bị gán cho mấy danh hiệu kiểu ‘Kỵ sĩ đấm Orges’.”

Ta rất hiểu thói quen của lính đánh thuê, trong giới này tước hiệu thường còn nổi hơn danh tính thật nhiêu. Mà tước hiệu thì lại hay liên quan đến lần đầu tiên xuất hiện, dính rồi rất khó đổi. Nếu có danh hiệu như ‘Sát thủ rồng’ thì tốt, nếu dính phải ‘địa tinh hủy diệt giả’, ‘kẻ trục xuất chó hoang’ thì thôi cả đời đừng mong ngẩng đầu.

Dựa vào vận may bình thường của ta, mấy danh hiệu kiểu ‘thánh kỵ sĩ đấm Orges’ hay ‘kỵ sĩ sức lực lớn’ tuyệt đối sẽ rơi trên đầu.

Đương nhiên, trước khi đi, ta thuận tay hoàn thành mục tiêu của mình, bóc lấy một tấm lệnh truy nã trên bảng thông cáo, kiếm lấy chuyện làm giết thời gian.

“Lệnh lùng bắt cấp B: Hội Huyết thủ huynh đệ. Lùng bắt đám sát thủ và ăn cắp đốn mạt này, không luận sống chết. Một tên thành viên bình thường 100 đồng vàng, một tên cao tầng 1000 đồng vàng, ‘phi thủ huyết thủ’ Jim thưởng 50000 đồng vàng. Nếu hoàn thành trước lễ đại điển, thưởng gấp đôi.”

Tuy giải thưởng của tờ lệnh này ít hơn nhiều so với lệnh truy nã Gatling, nhưng tốt ở chỗ ta gần đây đang cần nơi luyện tập, mà tin tình báo cũng là thứ ta đang cần, xưa nay, luận độ tinh thông tin tức, ai có thể vượt được công hội đạo tặc?

Rất nhanh, ta đã biết tin tức cơ bản của Hội Huyết thủ huynh đệ, đó là một công hội đạo tặc có quy mô trung bình khá, số thành viên không đến 200, vừa rồi mới làm một vụ lớn, cướp cống phẩm của mỗ quốc nên bị truy nã, nghe nói hang ổ ở khu ổ chuột.

“Hai trăm người à? Cố kết thúc trước bữa cơm tối. Ân, mang tin tình báo về, tuyệt đối không ai nói ta lười.”

【 Roland Lam, lực lượng: 20, nhanh nhẹn: 19, trí lực: 29, ý chí 19, mị lực 19. Thiên phú: hóa thân chiến tranh thiên sứ, hóa thân nguyên tội ma thần, lưỡi kiếm trật tự, thân thể titan. Chức nghiệp: kỵ sĩ trật tự/ vu vương hỗn độn cấp 22】

Trên thực tế, bắt đầu từ lúc ta sống lại, ta vẫn đang tự hỏi mình đang tu hành theo con đường nào.

Ma pháp hàn băng và ma pháp vong linh tạm không nói, làm một thánh kỵ sĩ có tư thâm, ta vẫn rất tự tin với khả năng cận chiến của mình.

Nhưng mà với thân thể cân đối và mạnh mẽ này, nếu sử dụng đại kiếm thì lại phí phạm 19 điểm nhanh nhẹn, mà nếu mặc khinh giáp dùng khoái đao thì 20 điểm lực lượng lại để làm gì?

Thứ khiến ta kinh ngạc nhất lại là chức nghiệp kỵ sĩ trật tự của ta không có thuộc tính chủ đạo, đề thăng bất cứ thuộc tính gì thì chiến lực cũng bay lên, vì thế, ta càng do dự.

“Chẳng lẽ chơi song đao lưu? Hay là học Barbarian hai tay mỗi tay cầm một loại binh khí nặng? Vậy chẳng phải lại phải bắt đầu lại từ đầu?”

Cải biến phong cách chiến đấu không phải chuyện dễ làm, nhưng một lần ngoài ý muốn, lại khiến ta hạ quyết tâm.

【 Khí đông】

Loại phụ gia năng lực âm hiểm chí cực này có thể bám vào trên binh khí, khiến đối thủ bất tri bất giác sa vào tuyệt cảnh. Trong mong đợi ban đầu của ta, ta sẽ dùng thánh quang chói mắt trên thân kiếm che đậy nó, khiến nó càng thêm nguy hiểm trí mạng.

Nhưng thực tế luôn không như mơ, bất kể là thánh quang hay lực lượng luật pháp, chỉ cần đụng đến khí đông tuyệt đối sẽ bị tiêu tan một thứ, nếu không phải chúng tương khắc trời sinh, vậy thì do ta còn không tìm được phương pháp thích hợp.

Không cần thánh quang, chuyên sử kí đông? Thánh kỵ sĩ không dùng thánh quang thì còn là thánh kỵ sĩ à, đó rõ ràng lần thuần chiến sĩ, lại còn là một tên không chiến sĩ loại hai không chuyên tâm luyện tập chiến kĩ.

Vì lẽ đương nhiên, ta đem lực chú ý chuyển tới lối đánh song kiếm, một thanh phụ gia thán quang, một thanh phụ gia khí đông. Trên lí luận, hai loại lực lượng đặc thù công kích sẽ làm đối thủ khóc không ra nước mắt.

Với lại, dạng này cũng có thể phát huy lợi thế cơ sở thuộc tính của ta.

Tuy nhiên, khi ta đề ra suy nghĩ này, tất cả kỵ sĩ, bao quát cả Diana, đều hoàn toàn phất tay cười khẩy ý tưởng tìm chết ấy.

“Song kiếm lưu không phải đơn giản chỉ là dùng hai thanh kiếm, Nhịp điệu tuần hoàn trong việc này cực kỳ trọng yếu, kiếm trái tấn công thì kiếm phải cũng phải động, nếu không bình hành của thân thể sẽ bị phá vỡ. Ngoài ra còn phải nhất tâm nhị dụng, đồng thời còn yêu cầu độ nhanh nhẹn cực cao. Đó rõ ràng là độc quyền của du hiệp tộc tinh linh, ngươi là nhân loại…”

Đây là lời của Diana, nàng chỉ thiếu nói trực tiếp rằng: “Kiếm sĩ dùng song kiếm là độc quyền của tinh linh, ngươi không học được.”

“Song kiếm, lại còn là hai tay hai thanh trọng kiếm? Ha ha, ngươi là Orges hay là Barbarian? Loại chuyện cười này mà ngươi cũng nghĩ được. Nếu mà ngươi làm được, đêm nay lão nương liền…”

Nhìn ta hai tay hai kiếm vung vung, lúc đầu xa lạ, sau đó thuần thục dần, Momo nuốt nước miếng, nhanh chóng ngậm lại những lời chưa kịp nói.

“Lão nương không tin, khẳng định chỉ được cái mã. Đối luyện.”

Momo tự thân kiểm nghiệm, dưới cái nhìn khó tin của mọi người, sau đoạn đầu hơi luống cuống, ta thuần thục đem trận đấu đưa vào tiết tấu của mình. Hai thanh kiếm dày nặng như thể hai tay kéo dài, linh hoạt không khác gì một điệu van cao tốc.

Điểm lực lượng của Momo vốn không đủ, chưa đến ba mươi giây sau, nàng bại hoàn toàn.

“Đây quả thực là thần tích!”

Thánh kỵ sĩ truyền kì Diana lúc đầu kinh ngạc, sau đó lại nhoẻn miệng cười như thể chuyện này hiển nhiên phải vậy mới đúng.

Trên thực tế, ta vừa ăn gian.

【 Song xảo thủ: Khiến tay trái của ngươi linh hoạt như tay phải, yêu cầu học tập: nhanh nhẹn 15. - - Đánh giá của hệ thống: tay phải và tay trái đã không có khác biệt, thế nhưng đừng có dùng kĩ năng này làm một số chuyện nhàm chán.】

Dù ta từng học kĩ năng này tại vương quốc tinh linh trong khi du lịch, thế nhưng để bật sáng lại kĩ năng đang màu xám này, ta vẫn phải sử dụng gấp ba điểm kỹ năng do trừng phạt nghề nghiệp.

【 Cự nhân cầm binh: Ngươi có thể sử dụng trọng kiếm dễ dàng như thể dùng kiếm bình thường, nhưng nếu không phải tay thuận thì đòn công kích sẽ bị giảm chính xác. Yêu cầu: lực lượng 18 - - Đánh giá của hệ thống: Tuy nói 18 điểm có thể học, trên thực tế muốn dùng phải cần 20 điểm mới đủ. Nếu không phải chủng tộc cự nhân, cơ bản chỉ có chiến sĩ cấp truyền kỳ mới gom đủ. Có điều đến lúc đó thì phong cách chiến đấu đã định hình, muốn kĩ năng này làm gì? Vì vậy kĩ năng này vẫn được xưng là kĩ năng gân gà nhất.】

Sau khi dùng bốn điểm kĩ năng, vô số kỹ xảo chiến đấu và kinh nghiệm lập tức truyền vào trong đầu, ghi khắc vào thân thể, tiết kiệm cho ta lượng lớn thời gian luyện tập, khiến ta có thể trực tiếp cầm hai thanh trọng kiếm múa tưng bừng trước mắt người đời.

Đương nhiên mọi thứ mới bắt đầu, muốn trở thành đại sư song kiếm lưu thì đường còn dài, vẫn cần thời gian đánh mài và huấn luyện thực chiến. Thế nên, đối thủ trước mắt ta chính là những kẻ bồi luyện cực kỳ xứng chức.

“Cáp!”

Kiếm ở tay phải tràn ngập kim quang, đốt sáng cả tầng hầm ngầm đen ngòm, sau một giây, tên đạo tặc lao ra từ bóng râm bị chém bay.

Bình thường người ta vẫn dùng trọng kiếm để chặt mới lợi dụng được ưu thế sức nặng của nó, ta khỏe, không cần chặt, chém là được rồi. Với cả tên đạo tặc vừa bị chém cũng đã nằm im bất động, với loại chức nghiệp yếu sức như đạo tặc, chém hay chặt không khác gì nhau.

“Đáng tiếc, coi như ngươi xui xẻo.”

Ta lắc đầu, tiếp tục hướng tới phía trước, vừa bước vào một gian phòng thì mặt đất nổ tung, một đám đạo tặc thích khách xông ra từ trong sương khói.

Nhìn sóng dao găm trước mặt, ta hiểu nương tay không khác gì tự sát, vì vậy dốc hết sức dùng kiếm chặt người.

Vẫn là phong cách dùng kiếm nhanh chuẩn độc, không dùng hoa chiêu, không nhiều kĩ xảo, một kiếm nhanh hơn một kiếm, lấy lực phục người, lấy tốc phục người.

Mà đối với đám đạo tặc, loại phong cách này quả là đòi mạng.

Phạm vi công kích của trọng kiếm vốn rất lớn, tầng hầm ngầm lại khá hẹp, một khi hai thanh trọng kiếm múa lên, không gian tránh né lập tức chẳng còn bao nhiêu. Đạo tặc và thích khách vẫn thường đánh theo lối phản chiêu chế nhân, vì vậy người ra tay trước luôn là ta, bọn chúng muốn cận thân, ít nhất cần né một vòng trọng kiếm đã.

Vừa miễn cưỡng tránh kiếm thánh quang, bước chân bất ổn, tiếp theo kiếm khí đông lại cắn tới như rắn độc bắt mồi, chỉ thẳng yếu hại.

Ba tên thích khách âm ảnh cấp bạch ngân cũng chỉ chống được ba kiếm, hiệu quả của khí đông còn chưa phát tác liền bị kiếm thánh quang bên tay phải chém làm đôi.

Chỉ qua mười giây, bảy tám tên đạo tặc đã về với Minh Hà.

Khi tên cầm đầu chết không ý nghĩa, khi bọn đạo tặc xác định người trước mắt là đối tượng không thể chiến thắng, chúng lập tức chạy tán loạn.

Ta không đuổi theo, bởi lẽ Heloise đã oán giận thán rằng:

“Ngươi còn không nhanh lên thì tên kia cũng chạy, phân thân của ta cũng bị mang đi, giờ ta phân liệt ra một cái cơ thể con cũng không dễ dàng, đừng lãng phí.”

Nàng quả thật có lý do ôm oán, lần này tìm đường tới đây, công nàng to nhất.

Cách tìm một công hội đạo tặc đang ẩn giấu tốt nhất là gì? Ngụy trang thành một con dê béo, để đạo tặc móc trộm túi tiền, trong đó có giấu một viên đá quý nhìn cực kỳ cực kỳ đáng tiền.

Sau đó, giống như trong tình báo, nhân viên hạ tầng của Hội Huyết thủ huynh đệ bị khống chế rất nghiêm, dù viên đá quý này có một ít niêm dịch quỷ dị bên ngoài, nó vẫn được đưa tới chỗ cao tầng của công hội, sau đó ta thuận tiện đi theo lời phản hồi của cơ thể tham lam con mà đến.

Lời ôm oán của Heloise văng vẳng bên tai, nếu còn không nắm chặt, khả năng chuyến này uổng công. Tên Jim đó mà chạy, cống phẩm không có, tiền thưởng không có, tình báo cũng không có.

Nhưng mà đến vị trí rồi mà vẫn không thấy đường, tầng hầm ngầm này khẳng định còn có mật đạo, vì vậy ta gấp rút tìm tòi. Rất nhanh sau đó, ta phát hiện level kĩ năng tìm kiếm cơ quan của mình là 0. Rõ ràng cảm nhận được cơ thể tham lam con ở ngay dưới chân, vậy mà chết sống không tìm được lối vào.

“Quên đi, kỹ thuật vốn không phải phong cách của ta, ta vẫn quen dùng bạo lực phá cửa. Thanh kiếm trật tự! Mở một cái hố cho ta!”