Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 97: Kị sĩ cực quang

“Kị sĩ cực quang, đó không phải truyền thuyết sao?”

Trong quá khứ, ở đoàn vệ đội hoàng gia nước Lam có một chi quân đội biên chế đặc biệt, bọn họ là một binh chủng cấp hoàng kim hiếm thấy trong xã hội loài người. Sau khi Lam sụp đổ, bọn họ cũng tan biến từ hơn ba trăm năm trước.

Thời gian trôi đi, sự tồn tại của họ đã trở thành truyền thuyết bị người ta nghi ngờ, dù sao nhân số của họ cũng không nhiều, từ trước tới nay cũng chưa từng rời khỏi phương bắc.

Ưu điểm của loài người là trưởng thành nhanh, nhưng mặt khác, vì quá đoản mệnh, các quốc gia nhân loại cũng tồn tại bình cảnh khó mà vượt qua.

Muốn bồi dưỡng một tên kị sĩ bạch lang cần bảy đến mười năm, sau khi phục vụ được khoảng hơn mười năm, đến năm bốn mươi tuổi, vị kị sĩ này sẽ dần dần trượt trạng thái. Thời kì tại ngũ thông thường của binh sĩ không bao giờ vượt quá hai mươi năm, thời gian họ ở trạng thái đỉnh phong chỉ ở đoạn thời gian từ 28 đến 35 tuổi.

Khấu trừ đi trang bị, đại đa số các kị sĩ vương bài đều đừng mong đạt đến bạch ngân, chính vì vậy mới có cách nói là tôn nghiêm của bạch ngân. Tại đại đa số vương quốc nhân loại, một kị sĩ đạt đến bạch ngân liền tự động giành được một tước vị nho nhỏ.

Còn các đại sư hoàng kim giai, đó là thứ mà nỗ lực cũng không nắm chắc được, nó là vinh quang chỉ thuộc về các thiên tài.

Vận mệnh rất công bằng, càng dựa vào vũ khí và trang bị, càng khó tăng thực lực cấp bậc.

So như vậy, nhân loại kém quá xa các chủng tộc khác. Tinh linh cao đẳng cứ trưởng thành sẽ đạt cấp bạch ngân, nỗ lực chút thì đạt hoàng kim không gọi là gì. Tộc người thú thì không tiến giai khoa trương bằng, nhưng dựa vào tố chất thân thể tốt đẹp, một chấp mười tên cùng giai cũng thoải mái, miễn trang bị không được sai biệt nhiều.

Thế nhưng nhân loại vẫn cứ đè đầu các chủng tộc khác ra mà đánh. Nguyên nhân của việc này ngoại trừ nhân khẩu chênh lệch còn phải kể thêm sự đa dạng của số lượng binh chủng cùng kĩ thuật chế tạo trang bị. Mỗi loại binh chủng, dù tầm thường, cũng có trang bị chuyên chúc và chiến thuật vận dụng riêng.

Trụ cột của các quốc gia bình thường là các binh chủng thanh đồng, vệ đội vương bài của các đế quốc siêu cấp như Oran sẽ có thực lực bình quân đạt đến bạch ngân, nhưng đó là thành tựu đạt được nhờ gần trăm năm phát triển luyện kim rèn đúc. Vậy mà trong truyền thuyết, hơn ba trăm năm trước, đất nước phương bắc kia lại có một binh chủng trọng giáp với thực lực bình quân đạt đến cấp hoàng kim. Điều này sao có thể khiến người ta không nghi ngờ cho được.

“Khác biệt giữa hoàng kim với bạch ngân như trời với đất nha, rốt cuộc là loại vật cưỡi và trang bị gì có thể khiến chiến sĩ cấp thanh đồng có được chiến lực cấp hoàng kim? Chẳng lẽ là rồng? Có một trăm tên kị sĩ như vậy, ta có thể quét ngang thiên hạ.”

“Nhưng đối phương đã đưa đến tư liệu cùng lời thuyết minh, còn đưa tới một bộ trang bị mẫu, sau khi kiểm nghiệm, có thể kết luận kị sĩ cực quang xác thực đạt tới tiêu chuẩn của hoàng kim giai.”

Dasos há to miệng, không thể tin tưởng, loại bí mật quốc gia như vậy mà nói đưa liền đưa?

Lúc đàm phán, cô nàng Roland kia quả thật nói đùa rằng muốn dùng bí mật về kị sĩ cực quang để đổi lấy ba loại binh chủng bạch ngân, bao gồm cả vệ đội bạch lang. Trên thực tế, sự tồn tại của kị sĩ cực quang là điều mọi người rất nghi ngờ, cả Dasos cũng không tin nó có thật, vì vậy hắn còn hùa theo rằng nếu nàng nguyện ý đổi, hắn liền đưa tặng một ngàn mẫu trang bị cho mỗi loại binh chủng bạch ngân mà nàng chọn.

Trong suy nghĩ của hắn, chuyện này không thể là thật, bởi lẽ nếu Đông Lam có thứ này thì từ lâu đã thành cường quốc, làm gì có chuyện càng ngày càng suy sụp như bây giớ.

Thế mà hiện tại chuyện cười lại thành hiện thực, thứ binh chủng trong truyền thuyết kia đã hiện lên ngay trước mắt hắn, đã thế còn xuất hiện trong giai đoạn hắn gặp khó khan nhất? Đây là tính huống gì? Một loại biến tướng của thần phục?

“Đồ vật đâu? Làm thí nghiệm kiểm tra thế nào rồi?”

Ngay lập tức, hàng mẫu được đưa đến trước mặt Dasos. Nhìn đến nó, khuôn mặt hoan hỉ của Dasos sạm lại.

Thứ trước mặt hắn quả thật là một bộ giáp hoa lệ như tác phẩm nghệ thuật, dày nặng mà không mất thẩm mĩ, những gai giác bao quanh không phải chỉ vì vẻ đẹp, hàn khí bức người kia khiến tên đần cũng cảm nhận được vị của ma lực.

Nhưng… bộ giáp này đang tan chảy, xung quanh nó đã đầy bọt nước.

“Đây chẳng phải là băng điêu sao? Làm sao mặc được?”

“Căn cứ tự liệu mà đối phương cung cấp, trang giáp của kị sĩ cực quang chính xác được điêu khắc từ một loại băng đặc biệt. Chúng ta cũng đã kiểm tra, trước khi loại ma lực đặc thù này biến mất, bộ giáp này có lực phòng ngự cao gấp ba loại giáp hợp kim miserol của chúng ta, đã thế khối lượng lại chỉ có một phần tư.”

“Còn vật cưỡi tiêu chuẩn của kị sĩ cực quang chính là một loại sinh vật linh thể là băng ngạc, tộc đàn này kí kết khế ước với huyết mạch của vương thất nước Lam, mỗi hai mươi năm sẽ để một nhóm ấu thể đến làm vật cưỡi cho kị sĩ cực quang. Lấy con số này tính, sợ rằng ba trăm năm qua họ đã tích luỹ được không ít.”

Dasos nghe vậy, bừng tỉnh.

Đây khác gì một loại thị uy, một cách bày tỏ thực lực. Trang bị và vật cưỡi của kị sĩ cực quang là đặc sản của đất cực bắc, dù chúng không thể rời khỏi lãnh thổ, nhưng một khi quốc gia bị xâm lược…

“Khó trách năm đó mười quốc gia liên hợp lại mà vẫn ăn quả đắng. Bản thiết kế của tấm giáp băng này có trợ giúp đối với chúng ta sao?”

“Có trợ giúp rất lớn, tuy còn điểm thiếu hụt, nhưng sợ răng đây chính là tầng cấp tối cao mà binh chủng nhân loại đạt tới được. Chỉ cần hấp thụ hết những lí luận trong đó, vệ đội bạch lang của chúng ta có thể mạnh lên một tầng, nói không chừng còn tạo ra được một loại binh chủng mới có cấp bậc ít nhất là bạch ngân.”

Dasos do dự trong khoảnh khắc, cuối cùng đưa ra mệnh lệnh.

“Đưa cho nàng tất cả các tư liệu về binh chủng trừ vệ đội bạch lang, hứa đưa đến tư liệu về vệ đội bạch lang trong vòng ba năm. Đúng rồi, nhớ bảo người đưa tin biểu lộ đủ thiện ý, đưa ra thêm điều kiện khai phát thông thương mậu dịch, đối xử ba tên lùn kia tốt một chút. Haizz, song tử tinh, song tử tinh, có lẽ Đông Lam sẽ thật sự vùng lên… À phải, hỏi nàng xem có nguyện ý dùng bữa tối với ta hay không.”

Không lâu sau, nhìn ‘lễ vật’ mà Dasos đưa tới, ta cười thoả mãn, đương nhiên cũng thuận tiện từ chối luôn lời mời ăn tối kia.

Kị sĩ cực quang tồn tại, họ từng là chủ lực của vệ đội hoàng gia Lam. Đáng tiếc, nơi ở của băng ngạc là vùng rét nhất của cực bắc, chỗ đó hiện tại không phải địa bàn của Đông Lam, nếu muốn tái hiện vinh quang của binh chủng này không phải chuyện dễ dàng.

Kiện băng giáp kia kì thật là ta và Heloise liên thủ chế tạo, bộ giáp chân chính của kị sĩ cực quang phải dùng lực lượng của băng ngạc trợ giúp mới được, nó cũng không dễ bị hoà tan như thế. Ngoài ra, vì tránh bị bộ giáp đông thành băng, người mặc cần phải kí khế ước cộng sinh với loài vật linh thể này. Kị sĩ cực quang quả thật là binh chủng hoàng kim, thế nhưng muốn kí khế ước với băng ngạc thì ngươi ít nhất cũng phải đạt đến bạch ngân đỉnh mới được.

Đối với chủng tộc khác, đỉnh phong bạch ngân chẳng là gì, nhưng đối với nhân loại, đây là cảnh giới mà nhiều người dùng cả đời cũng không với tới. Đó cũng là lí do vì sao kị sĩ cực quang không thể đưa vào biên chế bình thường. Tuy nhiên, nếu phát động chiến tranh, chỉ cần trong tay ta có một trăm tên kị sĩ cực quang, vậy cả ngàn tên vệ đội bạch lang ta cũng chỉ coi như bã.

Chỉ cần nghĩ hiện tại đang có hơn ngàn con băng ngạc ấu thể đang chờ đợi tại cực bắc hơn ba trăm năm qua, ta hận không thể lập tức phát binh đòi lại khối lãnh thổ ấy.

Còn chuyện cung cấp tư liệu về kị sĩ cực quang cho Oran, ta không cho rằng chỉ dựa vào nó là gây dựng được binh chủng này. Dùng thứ chỉ tốt nhìn mặt ngoài đổi lấy tư liệu vũ khí giúp cải tiến nền công nghiệp và luyện kim đã lạc hậu gần hai trăm năm của Đông Lam mới là căn bản.

Với lại, nếu đã tát hắn một cái, không thể không cho hắn cái kẹo. Ép hắn quá thì khế ước cũng chẳng phải vạn năng. Hoàn toàn khiến đế quốc Oran đứng về phe địch không phải chuyện tốt.

Tuy nhiên, hiện tại ta lo mấy chuyện này còn quá sớm, đám vệ đội hoàng gia Đông Lam đi theo Renee này đã an nhàn sung sướng quen rồi, vừa huấn luyện một chút đã kêu trời than đất.

“Kiên trì cho ta, hoàn thành huấn luyện mới có bữa tối.”

Dù phương thức huấn luyện trói chặt hai tay, thả chó đuổi rồi bắt trèo miệng hố của ta có vẻ hơi quá, nhưng mới vậy mà đám này đã hết xí quách thì bao giờ mới đạt tiêu chuẩn của kị sĩ cực quang đây.

Tại một bên khác, Diana đang chỉ đạo Renee luyện kiếm, một chiêu tiếp một chiêu, rất là bài bản.

Băng ngạc là sản vật đặc hữu của cực bắc, chúng là một loại linh thể. Nếu kị sĩ mà nó cộng sinh chết trận, nếu nó không quay về đại tuyết sơn, nó sẽ sa vào giấc ngủ dài tại trong di vật của vị kị sĩ kia.

Nếu có tên kị sĩ thích hợp lấy được di vật này, hắn sẽ có khả năng đánh thức băng ngạc đang ngủ say trong đó và trở thành một vị kị sĩ cực quang mới. Nếu vị kị sĩ này có cùng huyết thống với lão kị sĩ kia, vậy thì việc kế thừa sẽ có khả năng thành công cao hơn nhiều.

Đây cũng là đường lối khuếch trương duy nhất ngoại trừ con đường chính quy của binh chủng này. Mà điều trùng hợp là ta đang giữ không ít di vật như vậy, vốn không định lấy ra, nhưng khi nghe Kelly nói đoàn kị sĩ hoàng gia hộ tống Renee phần lớn là hậu đại của đoàn kị sĩ cực quang ba trăm năm trước, ta mới động tâm tư.

“Năm tên bạch ngân đỉnh, còn lại toàn vừa vào bạch ngân, thậm chí chỉ mới thanh đồng, hoàn toàn chưa đạt. Haizz.”

Muốn kế thừa vinh quang của tổ tiên, muốn trở thành kị sĩ cực quang quang vinh? Tốt, cho ta thấy chí khí của các ngươi, ít nhất cũng phải chứng minh mạng của các ngươi đủ cứng.

Vì vậy, đám kị sĩ này triệt để xui xẻo.

Khi cuộc trắc thí thể lực cực hạn vừa kết thúc, khảo nghiệm mới ngay lập tức xuất hiện.

“Ách xì!!!”

“Đại tỷ, đừng hắt nước! Hắt nữa chúng ta bị cảm đó, trời này bị cảm khó trị lắm.”

Nhưng tay Momo không dừng chút nào, dưới sự cho phép của ta, nước đá cứ thế rơi như mưa. Một lúc sau trong đám kị sĩ xuất hiện hai tên mặt mũi trắng bệch, ngã vật ra đất, ngay liền đó hai tên này bị kéo ra ngoài vả mặt cho tỉnh rồi lại bị ném về nguyên chỗ.

Kelly thở dài, đi tới phàn nàn với ta.

“Ngồi thiền trên mũi đao, chạy chân trần trên than cháy, thả chó đuổi người, giờ thì thả đá lạnh lúc người đầy mồ hồi. Ngươi có chắc đây là huấn luyện mà không phải hành hạ à? Trước kia Freddie có huấn luyện như vậy đâu.”

“Bất kể huấn luyện thế nào thì mục tiêu cuối vẫn là siêu việt bản thân, cứ chờ bọn hắn chết đi sống lại mấy lần khắc tự đột phá. Yên tâm, đây là phương pháp huấn luyện thuần chính nhất của hoàng gia mà ta từng tự thân tiếp thụ.”

Kelly mơ hồ gật đầu, vừa định quay người rời đi thì nàng lại nhớ ra điều gì, vội vàng quay lại.

“Tí thì bị ngươi lừa, năm đó ngươi bị đưa đến thần điện lúc mới mười tuổi, lấy đâu ra thời gian mà đòi tiếp nhận huấn luyện thuần chính của hoàng gia?”

“An tâm, ta từng dạy ra bán thần, phương thức giáo dục tuyệt không vấn đề. Xem đi, Renee không phải nhờ vậy mà đột phá đến thanh đồng rồi còn gì.”

Renee đột phá là sự thực thắng hùng biện, Kelly không nói thêm gì nữa.

Nhưng nàng khống biết, chính ta giờ cũng đầy nghi hoặc.

“Sao chưa ai đột phá, tiểu tử Adam kia không phải luôn nhảy cấp tằng tằng à. Thôi tí nữa thử đánh gần chết để tham ngộ tiểu vũ trụ xem, à hình như cực hạn đói khát cũng có trợ giúp đột phá, duyệt, dứt khoát cắt bữa tối mười ngày.”

….

Trong khi đó, ở thời gian nào đó.

Anne hỏi Adam, vì sao chỉ dạy nàng cơ bản rồi thả nàng đi ra ngoài tự mình tu hành. Adam do dự một hồi, cuối cùng trả lời với khuôn mặt dở khóc dở cười:

“Bởi ta cũng chẳng biết làm cách nào để dạy ngươi, nếu sử dụng phương pháp chúng ta thực hiện năm đó thì trừ khi ngươi mệnh con gián còn đâu chết chắc. À đúng rồi, đừng tìm cốt đầu thúc của ngươi học vũ kỹ, tuyệt đối đừng. Đúng rồi, nếu thấy hắn nói một từ, chạy được xa được bao nhiêu hãy chạy xa bấy nhiêu.”

“Từ nào?”

“’Ý tưởng mới’”

….

Ta vừa có một ý tưởng mới.

“Hắt xì, ai đang nói xấu ta. Phải rồi đám nhóc, ta có ý tưởng mới, ta thử chơi trò chơi Marseille đi. Các ngươi buộc mình vào ngựa, sau đó đập mông ngựa một cái khiến ngựa mang ngươi cùng chạy. Sao? Sợ chạy không kịp? Chạy không kịp thì bị kéo lê một chút có sao, vài lần là đuổi được ấy mà. Hồi đó ta cùng thằng ngốc kia chơi trò này với rồng đất, nhanh hơn ngựa nhiều, chẳng qua rồng đất khó tìm, dùng tạm ngựa thay thế.”

“Sẽ chết đó…”

“Nhất định sẽ chết đó…”

Đáng tiếc, hiện tại công chúa đã đem bọn họ giao cho ta, số mệnh đã định, không thay đổi được.

“À, ta lại có ý hay, nghe nói lấy vật nhọn đâm vào ngực lại sẽ kích phát tiềm lực. Thử chút xem.”

Bao năm sau, nhóm kị sĩ cực quang chỉ cần nhớ lại vị giáo quan đó liền bất giác rơi lệ, vài người còn cả người phát run mỗi khi thấy than, ám tinh linh, thánh kị sĩ…. Thậm chí kì quái hơn khi có người cứ đến mùa hè sẽ bị cảm, tới mùa đông liền khỏi.

Mà những người mạnh nhất trong số họ đều có một đặc điểm chung là những vết sẹo trước ngực, có người sẹo hổ, có người sẹo hình mũi tên xuyên tim…, đủ loại hình dạng.

Tại thời đại thiếu hụt giải trí này, một đoàn xiếc thú đi tới thôn trấn, ghim trướng bồng, đánh trống chiêng phát truyền đơn… không khác gì ngày lễ, đó cũng là lúc bọn trẻ con vui vẻ nhất.

Nhưng đối với một đoàn xiếc, việc đi lại giữa các thành trấn không phải việc an toàn, công tác thì khổ cực, thu nhập từ bình dân không đủ, rất khó giữ lại nhân tài.

Bởi thế thường thì lịch sử của một đoàn xiếc không dài, tầm ba, năm năm rồi phá sản đâu đâu cũng có. Coi như đoàn xiếc nào có tiết mục hay, hồng cực nhất thời, nhưng rồi cũng lụi tàn dần do mô thức kinh doanh cố hoá và thiếu sáng tạo.

Đoàn xiệc Rồng Lửa là một đoàn xiếc có lịch sử trăm năm, mà giống như những đoàn xiếc từng tiếng tăm lừng lẫy, giờ nó cũng đang suy sụp.

Vốn bọn họ được mời biểu diễn tại đại điển kế vị nhờ danh tiếng bao năm. Nếu bọn họ biểu diễn tốt, nhân dịp này được vị quý tộc nào đó thuê trường kì, vậy thì coi như họ đã thoát khỏi trói buộc của đoàn xiếc lưu lãng, triệt để lên bờ. Ấy thế mà không hiểu sao bọn họ lại gặp hoạ trái ngang ngay khi đang tưng bừng chuẩn bị.

Đầu tiên là đoàn trưởng kiêm minh tinh bỗng nhiên bị trọng thương khi huãn luyện, mở màn cho một loại các sự cố huấn luyện khác. Đúng lúc này, đoàn xiếc cạnh tranh Fate Rome và Sky Wing lại đến đào mất hai trụ cột. Trụ cột còn lại là nàng hải yêu tuần thú kia lại chọc ra một cái sọt.

Thấy đoàn xiếc sắp bị buộc giải tán, đoàn trưởng Ethanroa tí thì mất luôn hơi cuối. Dầu không chết, hắn vẫn hôn mê không tỉnh, chức vị đoàn trưởng chuyển giao đến tay cô bé Milo chưa thành thục.

Nhưng dù Milo đã cố duy trì gia nghiệp, dù các đoàn viên lão thành vẫn nỗ lực biểu diễn và suy nghĩ tiết mục mới, thời điểm giải tán vẫn cứ càng ngày càng tới gần.

Nhưng hôm nay lại là một ngày vui, ấy thế mà có một đại tài chủ muốn tài trợ đoàn xiếc Rồng Lửa, điều này khiến Milo vui suýt quên trời.

“Xin chào vị nữ sĩ tôn quý, xin hỏi ngài họ gì, đã kết hôn chưa? Chưa? Tốt quá, đem nay ngài có thể bỏ chút thời gian ăn tối với ta ư?”

Vừa đi đến ao lớn đã nghe thấy một giọng nói hùng hồn, Milo nhíu màu.

Hải yêu Traxex là trụ cột của đoàn xiếc, nhưng mị lực của nàng cũng khiến đoàn xiếc gặp không thiếu phiền phức.

“Vị khách này, giờ đoàn xiếc không kinh doanh, xin ngài không dây dưa đoàn viên… hả?”

Nàng thấy cái gì thế này, vị hải yêu mĩ lệ người gặp người yêu kia giờ đang ngồi ngốc một bên, còn vị khách tộc bán long nhân kia lại đang tán gẫu với con báo biển.

Đúng lúc này, một vị thánh kị sĩ với mái tóc vàng cười cười đi tới.

“Chào buổi sáng, nữ sĩ Milo, ta là Rolahm, ta có chút việc muốn tâm sự với ngươi. Chuyện này quan hệ đến một số lượng đồng vàng lớn, ngài có hứng thú sao?”