Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 45: Chương 45

Ánh nắng ban mai mờ nhạt xuyên qua khung cửa sổ, nhẹ nhàng rơi trên người A Dư, nàng khó chịu nhíu mày, nhưng vẫn không mở mắt.

Đêm qua nàng nằm quay tới quay lui, mãi vẫn không thể nào ngủ được.

Dù sao cách nàng một bức tường còn có một cỗ thi thể, cho dù nàng có to gan đến đâu thì cũng không thể nào không có một chút khó chịu nào được.

Mà nàng cũng không thể an ổn ngủ thêm được.

Một trận huyên náo xen lẫn tiếng hét chói tai khiến nàng lập tức tỉnh táo lại, Chu Kỳ nhanh chóng bước vào, vén rèm lên đỡ nàng dậy.

A Dư dựa nửa người lên người nàng ấy, nhíu mày hỏi: "Sao bên ngoài lại ầm ĩ thế?"

Có cung nhân bưng nước nóng tiến vào, Chu Kỳ thấm ướt khen tay, vừa giúp nàng lau mặt vừa bẩm báo:

"Nô tỳ cũng không nghe rõ, hình như là âm thanh từ vườn hoa Quế phía sau cung truyền đến.

Nàng ấy vừa dứt lời thì Tiểu Phúc Tử vội vội vàng vàng đi vào: "Chủ tử, có cung nhân phát hiện một cỗ thi thể ở vườn hoa Quế đằng sau."

A Dư đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhíu mày tăng cao âm lượng:

"Thi thể sao?"

Còn không đợi nàng hỏi kỹ thì Tiểu Phúc Tử lại vội vã nói thêm một câu: "Hoàng hậu nương nương đã đến rồi ạ!"

A Dư nhất thời im lặng, không lằng nhằng nữa liền đứng lên vội vàng mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu.

Đợi đến khi nàng xong xuôi đi đến cung Nhàn Vân thì đã có không ít phi tần đứng trong rừng hoa Quế rồi.

Nàng vừa đến gần liền thấy vẻ mặt của những phi tần này, đang ngã vào trong lòng mấy cung nhân che miệng, hiển nhiên là bị cái gì đó rất đáng sợ kích thích đến.

Hoàng hậu đứng giữa đám người, sắc mặt có chút khó coi, đang hỏi thăm cái gì đó.

A Dư vội vàng bước lên phía trước hành lễ, Hoàng hậu ngừng nói, gật đầu với nàng: "Đứng lên đi."

Lúc này A Dư mới nhìn thấy cỗ thi thể kia.

Trên mặt bị rạch ra một vết thương, trên ngực bị cắm một cây trâm, chỉ còn dư lại đầu trâm ở bên ngoài, vết máu dính đầy trên thân thể.

Tay nàng ta bị vặn vẹo đến mức dị dạng, hiển nhiên là trước khi chết đã từng liều mạng giãy dụa, sắc mặt tái xanh.

A Dư chỉ nhìn thoáng qua rồi lập tức thu hồi ánh mắt.

Nàng bụm miệng, nôn khan vài tiếng rồi vội vàng lui lại mấy bước, vài tiếng nôn khan này khiến cho mắt nàng hơi ướt, nàng bất mãn lên án:

"Ai đã làm ra chuyện thất đức này! Lại còn ném thi thể ở chỗ này chứ?"

Đang khi nói chuyện, nàng lại run người một cái, hiển nhiên là bị một màn dữ tợn này dọa cho tóc gáy dựng đứng lên: "Người này nằm ở chỗ này bao lâu rồi, vậy chẳng phải là thiếp đã..."

Nói đến đây nàng lại không thể nói tiếp được nữa, nàng bụm miệng không ngừng nôn khan, sắc mặt trắng bệch khó chịu.

Hoàng hậu nghe thấy lời nói của nàng, hơi liếc mắt nhìn nàng nhiều thêm một cái.

Nàng nói: "Chuyện này xảy ra ở gần cung điện của muội, muội cũng lắng nghe một chút đi."

Lời này vừa dứt, thì đã thấy thánh giá từ xa đến gần.

Phong Dục vừa mới bước xuống, thì bỗng nhiên có một người nhào vào lòng hắn, hắn theo bản năng ôm lấy người ấy.

Chỉ thấy nữ tử ánh mắt đầy nước, mềm mại mà ấm ức lên án:

"Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp!"

Lúc này gương mặt nàng trắng bệch, trong mắt vẫn còn sự kinh sợ vẫn chưa tan, nước mắt lăn dài trên mặt, bộ dáng này sao có thể khiến người ta không thương tiếc được chứ?

Phong Dục vừa mới tan chiều, chỉ mới nghe sơ sơ chuyện bên này, còn chưa biết toàn cảnh nên chỉ trấn án mà vỗ vỗ sau lưng nàng:

"Sao lại khóc thành dạng này chứ?"

A Dư nắm vạt áo hắn, khóc thút thít không ngừng nói: "Có một cỗ thi thể nằm ngay phía sau cung của thần thiếp, mà chỗ kia lại chỉ cách tẩm điện của thiếp một bức tường mà thôi!"

"Thiếp vừa nghĩ đến việc có khả năng nàng ta đã nằm ở chỗ đó rất lâu rồi liền tê dại cả da dầu!"

Vừa nói, nàng còn nhất thời cọ cọ vào trong ngực nam nhân, nước mắt càng rơi nhiều hơn, lại như thể cả người đều cảm thấy khó chịu muốn chết.

Nàng nắm chặt vạt áo nam nhân, ống tay áo cũng theo động tác này mà tụt xuống, ánh mắt Phong Dục nhìn thấy rõ từng sợi lông tay nàng đang dựng đứng lên, lại nghe những lời nàng vừa nói, sao có thể không đoán ra được lúc này nàng đang cảm thấy rất ghê tởm.

Hai người đứng bên cạnh loan ỷ, những hậu phi còn lại nghe thấy lời A Dư nói thì nghiến răng, cũng không phải một mình nàng hoảng sợ.

Nhưng nàng lại được sủng ái, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không thèm để ý, cứ thế chạy thẳng vào lòng Hoàng thượng mà được sao?

Các nàng yên lặng nhìn từng hành động của Ngọc mỹ nhân, ngay cả Hoàng thượng cũng tự mình an ủi nàng thì lập tức đè nén sự ghen ghét trong lòng xuống.

A Dư thật vất vả mới chờ được cơ hội, xả toàn bộ kinh hãi đêm qua ra ngoài, lúc này hoàn toàn bật khóc.

Phong Dục nhìn thoáng qua búi tóc có hơi rối bời của nàng, liền nghĩ đến tính tình lười biếng thường ngày của nàng, liền đoán được lúc vừa nghe tin nàng đã vội vội vàng vàng chạy đến đây.

Nhưng bây giờ toàn bộ phi tần hậu cung đều đang ở đây, hắn không thể chỉ thiên vị mỗi mình nàng, nên chỉ vỗ nhẹ sau lưng nàng, sau đó lập tức buông lỏng nàng ra.

A Dư lau nước mắt, nhìn hắn đầy ủy khuất nhưng lại không dám dựa vào ngực hắn, vậy nên liền bám chặt lấy cánh tay hắn.

Phong Dục liếc mắt nhìn nàng nhưng thấy nàng khóc đến đáng thương, nên cũng không đứng trước mặt mọi người mà đẩy nàng ra.

Lúc này Hoàng hậu cũng đã đi tới: "Lần đầu Ngọc mỹ nhân gặp phải chuyện này, khó tránh khỏi sẽ bị kinh sợ."

Nàng ta nói với Hoàng thượng: "Thi thể kia rất đáng sợ, cũng không phải ngoài ý muốn hay là tự sát, mà bây giờ lại chết ở bên ngoài cung của Ngọc mỹ nhân, thần thiếp thấy hẳn là phải tra rõ việc này."

A Dư nghe thấy lời này, động tác lau nước mắt hơi ngừng lại.

Cái gì mà gọi là chết ở bên ngoài cung của nàng? Cái cung Nhàn Vân này cũng không phải chỉ có một mình nàng ở.

Phong Dục đứng từ xa nhìn cỗ thi thể, cũng không đến gần, gật đầu với Hoàng hậu.

cung Nhàn Vân ở gần đây nhất, vậy nên tất cả mọi người lập tức rời đến cung Nhàn Vân , mặc dù không có ai ở nhưng trong chính điện mỗi ngày đều có người quét dọn nên vẫn cực kỳ sạch sẽ.

Cung nhân vội vàng dâng trà, Phong Dục ngồi ở chủ vị nghe Hoàng hậu thẩm vấn cung nhân.

Thái giám quỳ trên mặt đất chính là người đã phát hiện ra thi thể, hắn còn chưa hồi phục lại tinh thần sau khi nhìn thấy cỗ thi thể kia, trên mặt còn mang theo sự hoảng sợ.

"Nô tài không biết chuyện gì cả! Hôm nay nô tài đang làm việc, đến quét dọn rừng hoa quế, ai biết khi vừa bước vào rừng hoa uế thì đã thấy một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.

Hôm qua mưa to, nô tài còn tưởng rằng là ai vô ý ngã xuống, đang muốn lại gần giúp thì lập tức phát hiện đó là một cỗ thi thể!"

"Nô tài không dám giấu giếm chuyện này liền bẩm báo việc này cho nương nương!"

Nghe vậy, thần sắc trên mặt Phong Dục vẫn bình thản, nhưng Hoàng hậu lại nhíu màu, lời nói của tên thái giám này chả có tác dụng gì cả.

Nàng ta quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Ngọc mỹ nhân đang nhíu mày.

A Dư thấy nàng ta nhìn về phía mình thì đột nhiên tròn mắt, ủy khuất nói: "Nương nương, việc này không liên quan gì đến thần thiếp cả, chỉ nghĩ đến việc có một cỗ thi thể nằm cạnh mình, thiếp đã cảm thấy khó chịu đến chết rồi."

Hoàng hậu bất đắc dĩ nhìn nàng: "Bổn cung chỉ muốn hỏi ngươi, có thể nhận ra cung nhân này không?"

Biết Hoàng hậu cũng không hiểu lầm nàng, A Dư nhất thời ngượng ngùng cười một cái, nàng nói: "Thiếp thân không dám nhìn kỹ, nếu như nương nương muốn biết thì để thiếp sai người cho cung nhân tới nhìn thử xem?"

Hoàng hậu gật đầu, nàng liền xoay người gọi Tiểu Phúc Tử qua nhìn xem.

Xoay người lại, nàng trộm nhìn nam nhân một cái rồi mới đánh bạo nói: "Nương nương, không bằng người để cung nhân của từng cung đều đến nhìn thử xem đi, nhỡ đâu lại có người bên ngoài biết người chết là ai thì sao?"

Nàng vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói bất mãn của Dung tần: "Người chết ở bên ngoài cung điện của ngươi thì có liên quan gì đến bọn ta chứ?"

A Dư cười nhạt: "Vậy ý của Dung tần tỷ tỷ là việc này là do thiếp làm?"

"Ai mà biết được chứ?"

"Vài ngày trước, thần thiếp đánh mất trâm ngọc mà Hoàng thượng ban thưởng ở gần cung Du Cảnh, chẳng lẽ là tỷ tỷ trộm hay sao?"

Dung tần căm giận nói: "Ngươi nói bậy!"

"Cây trậm bị mất ở gần cung Du Cảnh, không phải do tỷ trộm thì là sao chứ?" A Dư cầm khăn tay, trực tiếp hỏi lại.

Dưới tầm mắt của mọi người, Dung tần giận run người:

"Hỗn xược!"

"Không bàn về việc ngươi có thật sự mất trâm ngọc hay không, cho dù mất thì cũng có liên quan gì đến cung của bổn cung chứ? Bổn cung trộm trâm của ngươi để làm gì!"

A Dư hoàn toàn không để ý đến nàng ta đang tức giận, hơi trừng mắt:

"Lời của tỷ nói cũng rất vô lý, không đâu tự dưng thiếp lại hại chết cung nữ kia làm gì?"

Nàng nói: "Không có bằng chứng thì tốt nhất là tỷ vẫn nên nói ít đi một chút."

"Bổn cung thế nào còn cần ngươi phải quản sao?"

Dung tần tức giận đến mức bật cười, dù thế nào thì nàng ta cũng là Dung tần do Hoàng thượng thân phong, chỉ một con tiện tỳ dùng thủ đoạn dơ bẩn bò lên mà cũng dám khoa tay múa chân với nàng ta?

A Dư cũng không cãi nhau ầm ĩ với nàng ta nữa, nước mặt lập tức rơi xuống, quay đầu tìm Hoàng thượng.

"Hoàng thượng, người xem! Dung tần tỷ tỷ thế nào cũng phải ức hiếp thần thiếp như vậy!"

Phong Dục khẽ nhíu mày, e là những cung nhân đến nhìn nhận người chết còn chưa đến, thì hắn đã bị hai người này làm ầm ĩ đến chết.

Cuộc nói chuyện của hai người có thể nói là rất buồn cười.

Những phi tần khác thoáng nhìn sắc mặt Hoàng thượng, đáy lòng thầm cười trộm, cười Ngọc mỹ nhân này quá phô trương, ở trước mặt Hoàng thượng mà cũng dám làm càn như vậy, trực tiếp cãi nhau lớn tiếng với Dung tần.

Nước mắt A Dư thi nhau rơi xuống, con ngươi cũng đỏ cả lên rồi, cũng không nhìn rõ là nàng thật sự ấm ức hay chỉ đơn thuần diễn trò.

Phong Dục thấy đau đầu, vốn muốn chỉ trích nhưng lời nói đến miệng lại đổi thành:

"Ngày nào cũng khóc, cận thận khóc hỏng đôi mắt luôn đấy."

Cũng không biết lời này là chỉ trích, hay là bất dắc dĩ lo lắng, hay là xen lẫn một chút thương tiếc, nhưng chỉ trích như vậy liền khiến những người bên ngoài nhìn đến mù mắt.

Thẩm tần ngồi tại chỗ, nghe thấy lời này, bộ dáng lười biếng trước nay bỗng ngừng lại một chút.

Bây giờ việc này còn chưa có quyết định gì, rốt cuộc Ngọc mỹ nhân có phải hung thù không cũng không chắc chắn, nhưng ngay cả một câu nói nặng với Ngọc mỹ nhân Hoàng thượng cũng không nói.

Đến cuối cùng, có lẽ là vì Phong Dục không để việc này ở trong lòng.

Một cung nhân chết đối với Phong Dục mà nói cũng chỉ là việc nhỉ, nếu chuyện này không xảy ra ở bên ngoài cung Nhàn Vân thì cung nhân chết trong uất ức lại đáng sự như kia, hắn cũng sẽ không đích thân chạy đến đây.

Dung tần mím môi, lưng thẳng tắp, yên lặng nhìn Hoàng thượng, muốn nhìn xem hắn còn có thể bất công đến mức nào?

A Dư cũng hít mũi, vẫn còn nhỏ giọng lên án nói:

"Là Dung tần nói xấu thiếp trước..."

Phong Dục cắt ngang lời của nàng, trực tiếp mở miệng: "Làm theo lời Ngọc mỹ nhân."

Cuối cùng thì A Dư cũng không khóc nữa, nàng lau khóe mắt, cong cong mắt, nở nụ cười ngọt ngào với nam nhân, lại tựa như hoa sen mới hé nở trên mặt nước, chói mắt đến nỗi khiến người ta phải rời mắt

Ánh mắt Phong Dục tối lại, chút tâm trạng khó chịu khi bị nàng huyên náo cũng tản đi.

Hắn có chút nhức đầu bó trắn, hạ quyết tâm sau chuyện này nhất định phải sửa đổi cái tính nết này của nàng.

Tiểu Phúc Tử trở về: "Bẩm Hoàng thượng, nương nương, tên cung nhân kia không phải người của các Ấn Nhã ."

Những cung nhân phía sau cũng lục tục quay lại, đều nói là không phải cung nhân của cung mình.

Au Dư khẽ nhướng mày, ý tứ này là không có người nào nhận cung nhân à?

Hoàng hậu nhăn mày: "Không ai nhận ra người chết sao?"

A Dư liếc mắt nhìn mọi người, phát hiện hình như cung nhân phía sau Hứa mỹ nhân có chút do dự, nàng nhìn thấy, đương nhiên Hoàng hậu cũng nhìn thấy, Hoàng hậu trực tiếp gọi người kia ra hỏi:

"Ngươi biết người này?"

Trên mặt Hứa mỹ nhân lộ vẻ kinh ngạc, xoay người nhìn về phía cung nhân của mình: "Nếu ngươi đã biết sao còn không mau bẩm báo với nương nương?"

Lạc Vân do dự mà nhìn Hứa mỹ nhân, bước đến đại điện, rõ ràng rất chần chừ nói:

"Nô tỳ cũng không biết có phải do mình nhận nhầm không..."

"Không sao cả, ngươi thử nói ra xem nào."

A Dư cũng chống cầm, nhìn tình huống trong điện, sau đó chỉ thấy cung nhân đó nhìn về phía nàng, nàng liền cười nhạt trong lòng.

Quả nhiên, việc này vẫn là nhắm vào nàng.

"Hình như...!Hình như nô tỳ đã gặp cung nhân này...!Bước ra từ các Ấn Nhã ."

Dứt lời, Lạc Vân lại vội vàng nói: "Nô tỳ không nhớ rõ, có lẽ là nô tỳ nhớ nhầm!"