Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 120

Chương 120

Khi hai vị phụ thân của Dederick tới nơi, Trình Diệu Vi vẫn đang nhắm mắt chữa trị tinh thần lực cho Dederick. Hai người cảm động tới mức lập tức khóc thành tiếng.

Từ một tiếng trước, trên đường hiển thị chỉ số tinh thần lực, tinh thần lực của Dederick đã từ một mở bòng bong cấp F biến thành những đường có trật tự, cũng thăng từ F lên tới D, hiện tại đã là C.

Hai vị phụ thân của Dederick cảm động khóc một hồi, cũng theo đó biết ơn Trình Diệu Vị vô cùng.

Lúc nghe tin con trai được ghép đôi với một giống đực khác, mà còn là người nhà Bradfield, hai người bọn họ vô cùng không hài lòng. Nhưng khi nhìn thể lực và tinh thần lực của đối phương, họ lại miễn cưỡng đồng ý. Nhưng chuyện giống đực không thể tạo được tinh thần ai cũng biết, dù có phù hợp cũng có thể làm gì được chú.

Nhưng điều mà hai người họ không ngờ nhất chính là Trình Diệu Vì ngay cả dược cũng không thèm tạo, trực tiếp dùng tinh thần lực, qua một lớp kính chữa trị cho con trai họ.

Đứng chờ thêm ba mươi phút, tinh thần lực của Dederick lên tới cấp B, lúc này, máy đo sự sống bắt đầu đọ được bất thường.

Bây giờ, cả hai quân nhân đang đứng kia cũng không giữ được bình tĩnh nữa.

Nguyên soái…

Nguyên soái có dấu hiệu muốn tỉnh lai.

Trình Diệu Vi dù là đang nhắm mắt cũng cảm nhận được điều này. Khi tỉnh lại, Dederick nhất định sẽ chống lại tinh thần lực của cô, lúc đó thì ai cũng không có lợi, cho nên cô lập tức thu tinh thần lực về.

Nhìn hai vị phụ thân của Dederick và quản gia đã phát khóc, hai quân nhân kia cũng đỏ vành mắt, rưng rưng nhìn về phía cô, Trình Diệu Vi liền biết mình đây là được chấp thuận rồi.

Sau này ông có thể quang minh chính đại bóp đuýt Nguyên soái trẻ tuổi nhất Liên minh.

Hộ hộ hộ. […]- Tôi biết tôi là hệ thống kỳ quái, nhưng sao tôi lại vớ phải kí chủ còn kỳ quái hơn cả tôi thế này.

Trình Diệu Vi đi ra ngoài, lập tức hai vị phụ thân của Dederick liên đi tới ôm chầm lấy cô.

Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu. – Hai người liên tục nói.

Không có gì. Dù sao con cũng được ghép đối với Nguyên soái. Diệu Vi khách sáo nói. – Trình

Được. Được. Khi nó tỉnh lại, chúng ta lập tức làm lễ đính hôn cho hai đứa. Cảm ơn con. – Mẫu phụ của Dederick luống cuống nói.

Mười năm nay, ông tưởng là mình sẽ vĩnh viễn không thể nào nói chuyện với Dederick được nữa. Vậy mà hiện tại, niềm vui lại tới đột ngột như vậy. Hai vị quân nhân kia cũng đi tới trước mặt Trình Diệu Vi, quỳ một gối xuống.

Đế quốc mang ơn ngài. Trình Diệu Vi gật đầu.

Không có gì. Nguyên soái sắp tỉnh kìa.

Trình Diệu Vi chỉ về phía sau. Cả bốn người vội vàng đi về phía khoang chữa trị. Tới khi bà Drago bật ra một tiếng vui mừng, khoang chữa trị mở ra, Trình Diệu Vi liền biết là Dederick đã tỉnh lại.

Ban đầu, ánh mắt của Dederick có chút mờ mịt, nhưng ngay sau đó lại trở nên trầm ổn bình tĩnh. Y chống người ngồi dậy, cảm thấy run rẩy ở tứ chi thì hơi nhíu mày.

Tới khi y thấy những người xung quanh, mày lại nhíu càng chặt hơn nữa.

Ba… Phụ thân… – Giọng y có chút khàn, nhưng vẫn nghe ra được. Con… hôn mê bao lâu?

Hai vị phụ thân của Dederick đều cảm động tới mức khóc ra, không thể trả lời. Cuối cùng, Trình Diệu Vì chỉ có thể lên tiếng.

Ngài hôn mê đã mười năm rồi. Dederick nhìn về phía Trình Diệu Vi, nhíu mày càng chặt. Y nhìn màn hình xung quanh thể hiện thể lực và tinh thần lực của mình.

Thể lực A+, tinh thần lực B. Mười năm…

Nhìn quản gia, hai vị phụ thân của mình và hai thuộc cấp trước kia đã có dấu vết của thời gian trên mặt,

Dederick thực sự không biết phải nói gì.

Ngày đó, y tưởng mình đã chết rồi. Nhưng cuối cùng, y lại không chết, chỉ là rơi vào một khoảng không vô tận, mỗi ngày nghe thấy tiếng máy móc và tiếng người không biết là truyền từ nơi nào tới.

Dederick biết mình chưa chết, chỉ là dù y có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát khỏi khoảng không vô tận kia.

Mãi cho tới vừa nãy. Y nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối mịt mờ. Sự ấm áp đó là thứ mà cả đời này Dederick chưa từng cảm nhận được. Y bấu víu lấy ánh sáng kia, được nó xoa dịu, sau đó theo ánh sáng chỉ dẫn, không hiểu thể nào lại tỉnh lại được.

Hiện tại nhìn… có lẽ là do nam nhân vừa lên tiếng làm ra.

Là cậu cứu tôi?- Dederick hỏi.

Phải.

Cảm ơn.- Dederick thật lòng nói.

Ở trong khoảng không vô vọng đó, Dederick đã thực sự buông tha hi vọng tỉnh lại.

Trình Diệu Vì nhìn vị Nguyên soái cứng nhắc nghiêm nghị ngồi trên bàn hồi phục, nửa thân trên lộ ra bên ngoài, cơ bụng tám múi cùng lồng ngực và bờ vai săn chắc hoàn toàn không được che chắn, bật luôn ra một câu.

Ơn cứu mạng thì nên lấy thân bảo đáp.

Một câu này của cô nói ra, cả căn phòng liên im lặng như tờ, tiếng khóc cũng ngừng lại. Dederick hơi nhíu mày.

Nếu y không nhầm, người đứng trước mặt y này là giống đực.

Phải rồi – Mẫu phụ của Dederick – Hagen lúc này cũng ngừng khóc, sụt sịt nói.- Đây là Dinic Bradfield, người vừa được ghép đối với con, độ tương thích 100%. Chúng ta sẽ công bố hôn ước, khi nào con hồi phục hắn thì tổ chức lễ đính hôn.

Ngữ khí của ông hoàn toàn không cho phép Dederick cự tuyệt.

Dederick ngạc nhiên.

Được ghép đôi thành công? Độ tương thích còn là 100%?

Không phải là giống đực sao?

Cậu ấy tuy là giống đực, nhưng tinh thần lực lại vô cùng cao. Chúng ta đã mời bao nhiều giống cái tới thử, nhưng chưa có ai thành công, cậu ấy lại làm được.- Hagen tiếp tục. Quả nhiên là giống đực.

Dederick dù trong lòng hơi bài xích chuyện kết hôn, nhưng thiết nghĩ hai giống đực thì cũng chẳng thể thế nào được, cho nên để làm hai vị phụ thân của mình vui lòng, y không cho ý kiến.

Y biết gia tộc Bradfield. Xưa nay, tộc này thường có xu thế muốn lấn át hoàng thất. Chưa kể, những hoàng tử được gia tộc này đưa lên ngai vàng thường có xu hướng nhường nhịn. Qua nhiều năm, gia tộc Bradfield đã sắp trèo lên đầu Đức vua ngồi được rồi.

Vốn Dederick nghĩ là hai vị phụ thân sẽ không đồng ý một người từ gia tộc này, nhưng nhìn tình hình, giống đực kia thực sự đã cứu y, họ đương nhiên là sẽ đồng ý.

Dederick thở dài.

Được rồi. Hiện tại con đã tỉnh, cũng không thể ở đây nữa. – Cha Drago – Gilbert- nói với quản gia Phòng của thiếu gia lúc nào cũng sẵn sàng.- Quản gia chùi nước mắt nói.

Mười năm qua, ngày nào ông cũng giữ phòng của thiếu gia sạch sẽ, bởi vì ông tin tưởng rằng có một ngày nào đó, thiếu gia sẽ tỉnh lại. Tới lúc đó, ông chỉ cần mỉm cười dẫn y về phòng, và mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Ở trong căn phòng đó, chưa hề thay đổi bất kỳ thứ gì. Thứ gì nên ở đâu thì vẫn ở đó, ngay cả màu chăn đệm cũng giống hệt mười năm trước.

Hagen cùng Gilbert gật đầu, vô cùng hài lòng.

Dederick đặt chân xuống đất lần đầu tiên trong mười năm, cảm thấy có chút kỳ lạ. Y dùng sức, đứng dậy. Thế nhưng một người hôn mê mười năm, cơ bắp dù có được máy móc bảo dưỡng tốt đến đâu thì lâu lâu không dùng cũng không thể lập tức dùng được ngay.

Dederick lảo đảo, vốn tưởng mình sẽ ngã thì lại rơi vào một vòng tay chắc chắn.

Y ngửi thấy mùi thảo mộc nhàn nhạt, chưa kịp nghĩ ra đó là mùi gì thì trời đất lại đảo lộn.

Dederick mo lớn måt.

Y… Y bị bế lên. Còn là bề ngang.

Đây… đây không phải là cái người ta gọi là bế công chúa sao? Y là một thú nhân, làm sao có thể như thế?

Đừng cậy mạnh. – Trình Diệu Vi cúi xuống, khẽ mỉm cười với Dederick.

Không chỉ Dederick sững sờ mà cả hai vị phụ thân cũng ngạc nhiên tới không suy nghĩ được gì, chỉ có thể trợ mắt nhìn Trình Diệu Vi bế con trai họ đi. (Vì đây là lần đầu viết nữ xuyên nam cho nên cách gọi có thể hơi lẫn lộn, các bạn có thể góp ý nếu thấy chỗ nào không ổn. Nhưng đại khái chính là dưới ngôi thứ 3 hoặc dưới góc nhìn của Trình Diệu Vị thì vẫn là Trình Diệu Vị, còn dưới góc nhìn của người khác thì là giống đực Dinic nhé.)