Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 205

Chapter 205 Ma đầu hiện thế (5)

Bụp một tiếng, Trình Diệu Ví thấy mình đang lơ lửng trên không trung, bên dưới là một nam nhân mặc hắc y đang mỉm cười hiền lành, chậm rãi tết tóc cho một nam thiếu niên khác.

Thiếu niên kia mặt mũi vô cùng tuấn tú, nhưng ánh mắt lại không phải ánh mắt mà một thiếu niên nên có. Ngược lại, nó ẩn chứa bóng tối bất tận. Nhưng trong đôi mắt với bóng tối bất tận đó, hiện tại là thắc mắc Trình Diệu Vi dường như biết được điều gì đó, nghiêng mình muốn lượn xuống bên dưới, lập tức nghe giọng nam nhân häc y hiền lành nói Buộc tóc kiểu kia quá cứng nhắc. Gương mặt đẹp thế này, chỉ cần đổi kiểu tóc, thế nào cũng có tất nhiều cô nương theo đuổi cho xem.

Trình Diệu Vi chống trán.

Con hàng này chắc chắn là Dư Nhiên và đồ đệ Hàn Thanh rồi Hệ thống vậy mà lại cho cô xuyên qua bên này để chứng kiến cái cảnh đở người này. Chết mất. Ta không thể nghỉ ngơi sao?

Sau khi Dư Nhiên tết tóc xong cho Hàn Thanh, Hàn Thanh liền lập tức đứng dậy, lùi lại. Vốn cậu định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy tự hào cùng vui mừng của Dư Nhiên, cậu lại đột nhiên bối rối Sư phụ?

Đẹp lắm. Quả là đồ đệ của ta. Đi chơi đi.

Dư Nhiên xua xua tay.

Hàn Thanh chớp chớp mắt nhìn Dư Nhiên, sau đó mặt đầy bối rối đi qua chỗ khác.

Dư Nhiên nhìn cậu rời đi rồi mới thở phào một hơi, lại mỉm cười vô cùng tự hào thêm cái nữa.

Vui vẻ ha.- Trình Diệu Vi lên tiếng.

Dư Nhiên giật mình, nhìn lên, sau đó tá hoả Vi Vi. Sao cậu lại ở đây? Cậu… Cậu chết rồi ư2 Sao lại như thế kia.

Gở mồm!

Trình Diệu Vi nhíu mày.

Nhưng khoan Nữ chính nhìn thấy ta?

Tới nơi không có người đã.- Trình Diệu Ví nói.

Dư Nhiên vốn đang cảm động muốn khóc, lập tức gật gật đầu, sau đó đi vào trong phòng riêng.

Phòng của Tử Nghiên là một căn phòng chỉ có kiếm và vũ khí, ngoài ra có một cái giường, trên đó dán một mớ bùa chú nhìn như mấy con giun.

Vừa đóng cửa phòng, Dư Nhiên đã nhào qua chỗ Trình Diệu Ví, nhưng hiển nhiên là nhào không được. Dư Nhiên ngồi xuống, cố gắng nhỏ giọng.

Vi Ví, tớ phải làm sao bây giờ?

Trình Diệu Ví hít sâu một hơi, sau đó lượn qua, thử chạm một cái vào người Dư Nhiên. Dư Nhiên giật mình.

Giống điện giật.

Trình Diệu Vi và Dư Nhiên nhìn nhau, sau đó thử lại Trình Diệu Vi chạm vào cổ tay Dư Nhiên. Dư Nhiên hơi nhíu mày, nhưng không vùng ra. Trình Diệu Vĩ tưởng tay mình sẽ xuyên qua tay Dư Nhiên, thế nhưng lại không phải. Trình Diệu Vi thử nhấc tay ra, nhưng bất ngờ, tay Dư Nhiên lại nhấc theo Bỏ mịe.

Kẹt.

Dường như Dư Nhiên cũng nghĩ vậy, khế cử động tay. Lúc này, tay Trình Diệu Vi lại bị đẩy ra Eai người nhìn nhau thử lại phát nữa.

Lúc này hai người dường như hiểu được quy.

tắc. Dư Nhiên thở dài.

Tình hình này… Tớ và người đó sẽ liên tục bị hoán đổi đứng không?- Dư Nhiên hỏi.

Ừ.- Trình Diệu Vi gật đầu.- Nhưng không sao.

Tớ đưa cho y một cuốn sổ. Hai người sau này trao đếi qua cái đó đi. Để không bỏ lỡ chuyện gì.- Trình u Vị đáp.

Dư Nhiên nhìn lên, ngây ngốc ; Sao thế?- Trình Diệu Vi hỏi.

Cậu… sao cậu lại như thế này?

Không rõ nữa. Vì tớ là trung gian giữa hai người chăng?- Trình Diệu Vi cười mỉa Này chết với ông, hệ thống.

L-] Dư Nhiên cật đầu Cảm ơn cậu.- Sau đó như nghĩ tới cái gì, Dư Nhiên lại lo lắng hỏi.- Nhưng như thế này… phải làm sao đây? Lỡ như người nhà hay người khác phát hiện thì thế nào?

Trình Diệu Ví thở dài thêm cái nữa.

Cậu dọn tới chỗ tớ đi. Dù sao thì cũng còn dư một phòng. Ngày mai nếu cậu chưa trở lại, tớ và Tử Nghiên sẽ nghĩ cách lấy chứng minh nhân dân cùng giấy khai sinh của cậu tới. Không để cậu chịu thiệt.

Dư Nhiên đột nhiên rơi nước mắt. Mặc dù khóc trong tình huống này khá là bình thường, nhưng dùng mặt của nam nhân đẹp trai như Tử Nghiên để khóc, khá… chọc người Vi Vi.. cảm ơn cậu… Nếu không có cậu, tớ cũng không biết phải làm gì nữa.

Ừ.

Vi Vi.. Tình hình này… phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ cứ như vậy mãi?

Trình Diệu Vi suy nghĩ một chút, sau đó nói.

Theo như những gì tớ biết từ Tử Nghiên, y là bị đồ đệ của mình hại chết vào tương lai mười năm sau. Sau đó xuyên vào thân xác của cậu. Tới khi trở về lại thì lại ở thời gian này. Hẳn là có lý do. Có thể Tớ có thể thay đổi cái kết đó đúng không?- Dư Nhiên mở lớn hai mắt Nếu như vậy liền có thể trở về rồi Thông minh lắm.

Trình Diệu Vi xoa xoa đầu Dư Nhiên.

Dư Nhiên cười cười Tớ cũng đọc truyện đó nhé Ừ.

Với lại, dường như cách giáo dục của người này không đúng lắm thì phải. Đệ tử người toàn thương tích mà thuốc cũng không bôi. Tới lúc tớ tử †ế một chút thì đồ đệ của y liền bất đầu thắc mắc.

Ừ. Nên là tốt nhất nên dạy lại.

Dư Nhiên gật đầu Tớ biết rồi Giỏi läm – Trình Diệu Vi gật đầu.

Kế đó, cô dùng cốt truyện của hệ thống để nói cho Dư Nhiên biết về lục địa này và về đồ đệ Hàn Thanh. Cô còn có thể nguy biện răng đó là do Tử Nghiên cho cô biết. Không có vấn đề.

Dư Nhiên nghe rất chăm chú, gật đầu liên tục như.

gà mổ thóc. Cuối cùng, còn cảm ơn Trình Diệu Vi liên hồi Vi Vi, cậu sẽ luôn ở đây với tớ sao?

Tớ cũng không chắc nữa. Dù sao thì nhìn tình hình này thì chắc là không có ai ở trong thân xác.

của tớ đâu. Tớ không trở về chắc là bị bê đi hoả thiêu mất.- Trình Diệu Ví cười nói.

Dư Nhiên lập tức ủ rũ Ừ… Nhưng cậu sẽ trở lại đúng không?

Có thể đấy. Tớ cũng không chắc bằng cách nào tớ tới được đây nữa- Trình Diệu Vi cau mày.

Dư Nhiên thở dài.

Nơi này rất đáng sợ… Có thể dễ dàng lấy mạng của một người, cũng rất dễ bị giết.

Trình Diệu Vi thở dài. Đúng là vậy.

Tu chân giới là nơi người ăn thịt người mà.

Trình Diệu Vi muốn thử xem bản thân có mang theo không gian xuyên qua không. Mặc dù có mang, thế nhưng khi cô muốn lấy đồ ra thì không lấy được. Trình Diệu Vi nhíu mày, gọi hệ thống.

[Cô nghĩ không có linh hồn thì cô có sống được không? Đây chỉ là phần ý thức của cô thôi. Linh hồn cô vẫn còn trong thân xác. Cho nên cái không gian mà cô đang thấy chỉ là một phần thôi. Không lấy đồ ra được đâu } Hệ thống giải thích.

Trình Diệu Vi khế tặc lưỡi một cái Dư Nhiên ngẩng lên, lại hỏi cô thêm một số chuyện nữa. Trình Diệu Vi cùng Dư Nhiên nói chuyện tới khi trời tối Đột nhiên, bên tai Trình Diệu Vi nghe thấy tiếng nhạc chuông báo thức. Cô vội nói Tới giờ thức dậy. Chắc tớ sắp bị kéo về đấy.

Bảo trọng nhé.

‘Sớm trở lại nhé – Dư Nhiên bị doạ sợ tới run rẩy.

Trình Diệu Vi chưa kịp trả lời thì đã bị kéo về.

Cô mở mắt, nhìn trần nhà, trong đầu chửi má nó Cô gạt cái điện thoại xuống đất. Vừa bị lật úp xuống, điện thoại liền im lặng. Trình Diệu Vi năm thêm một lát, cảm thấy cứ thế này thì tỉnh thần của 1a suy kiệt mất.

Chó chết!

Sau đó thì ta chết!!

Vi Vi, đói đói – Có một cái móng giò chọc chọc vào chân cô, Rồi sẽ có một con lợn chết!!!

Rồi hệ thống cũng chết!!

Ha ha ha ha ha.