Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 208

Chapter 208 Ma đầu trường học (8)

Trình Diệu Vi rời đi dưới ánh mắt kinh ngạc của vệ: sĩ. Vệ sĩ lúc này chỉ muốn chui thẳng xuống đất. Lúc nấy tỉnh dậy anh phát hiện bị đánh ngất. Lúc kiểm tra thì lại phát hiện cửa khoá, tưởng là bị làm sao, phá cửa xông vào. Ai dè.

Huhuhu.

Tháng này bị trừ lương.

Tâm bảo bảo bị tổn thương #Thấy chủ thuê đang ôm gái trung học thì có nên báo công an không?

#Chủ thuê cửng lên với gái trung học.

#Mười bảy tuổi có phải audam không?

#Chủ thuê muốn diệt khẩu phải làm gì?

#Việc làm thêm cho quân nhân xuất ngũ.

Tâm vệ sĩ hoảng thành một đống.

Tâm tình Trình Diệu Vi vô cùng tốt trở về lớp, không ngờ chưa tới cửa lớp đã thấy nhốn nháo. Lúc này Trình Diệu Vi mới nhớ ra cô còn phải quản một con heo tên Tử Nghiên.

Trình Diệu Vi tách đám đông đi vào, thấy Tử Nghiên đang đứng hiên ngang ở cửa lớp, Trì Dực đang năm trên đất Vãi chó!!

Đã bảo là không thích rồi, bám cái gì mà bám!!’- Tử Nghiên gãn giọng.- Không hiểu tiếng người hả?

Dư Nhiên mày đừng có mà quá đáng. Trì Dực mới tốt với mày một chút, mày đã quên mày là loại người gì tồi à?- Ở bên cạnh có nữ phụ nói xen vào.

Tao là loại người gì? Nó đối xử với tao thế nào? Từ năm ngoái tới năm nay, từ tốc váy tới bắt nạt, từ làm đổ hộp cơm của tao tới đá tao xuống hồ bơi, có cái gì nó chưa làm? Thích? Tao không bị n*ng, cảm ơn!

Cậu ấy chỉ là đùa?- Nữ phụ kia vẫn già mồm.

‘Đùa? Tới đây, mình xin cái váy của bạn, đùa tý thôi Tử Nghiên ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nữ sinh kia, doạ cho cô ta sợ mất mật, chạy mất.

Tử Nghiên cười khẩy, sau đó nhìn Trì Dực đang ngồi trên đất.

Nói cho mà hiểu này thăng nhãi con. Thích một người không phải chuyện đủa. Chỉ cần mày thích ai, mày sẽ sẵn sàng dốc tâm dốc phổi yêu thương người đó, mạo hiểm làm tất cả, sẵn sàng giết tất cả những kẻ dám tổn thương người đó. Chứ không phải là tốc váy, đẩy người ta xuống nước dù người ta không biết bơi, hay là tìm cách trêu người 1a tới khóc. Mày chỉ là một thăng nhãi điên khủng trẻ trâu đéo hiểu quái gì về tình yêu cả.

Nói xong, Tử Nghiên còn cúi xuống, xách cổ Trì Dực.

Loại như mày, tao khinh. Cút!

Tử Nghiên đẩy Trì Dực ra, đi thẳng vào lớp.

Trình Diệu Vi trống rỗng cười hai tiếng.

Má nó!

Biết tại sao tiêu đề lại đặt là “Ma đầu trường học” thay vì “Vương tử trường học” rồi đấy. Nhìn. Đây mới là phong phạm của nam chính.

Mặc dù cũng hơi tội cho Trì Dực thật, nhưng Trình Diệu Vi không phủ nhận những gì mà Tử Nghiên nói. Mối quan hệ của Trì Dực và Dư Nhiên, một nửa là do Tỉ Dực ép buộc mà tạo thành. Trước đó, Dư Nhiên bị hẳn bắt nạt rất thảm. Đó không phải là trêu chọc cô gái mình thích, mà thực sự là bắt nạt.

Trình Diệu Vi không hiếu vì sao tác giả có thể nghĩ nam chính có thể làm ra những hành động đó là khôi hài. Những thứ đó không thể làm tiền đề cho tình cảm học đường đâu, xin cảm ơn, Trình Diệu Vi đi theo Tử Nghiên vào lớp, vừa vào liền thấy y đang lâm bầm.

Thắng quỷ muốn đụng vào người ta Trình Diệu Vi ngồi xuống bên cạnh Tử Nghiên.

Ban nấy trước khi ngươi trở lại đã làm gì?- Trình Diệu Vi hỏi.

Tử Nghiên đảo mắt Nhìn thấy thăng nhãi kia, trong đầu có suy nghĩ muốn giết nó, lại bị đẩy về đây.

Trình Diệu Vi nhếch môi. Ra là vậy. Quy tắc cũng rõ ràng đấy chứ.

Các tiết học buổi sáng thật lâu mới trôi qua. Trong thời gian này, Trình Diệu Vi lúc nghe lúc không, chủ yếu là nghĩ tới việc vì sao Sở Nhân Kiệt ở thế giới này đột nhiên lại có kí ức, hơn nữa là kí ức về thế giới đầu tiên mà không phải là những cái ở giữa Tan học xong, cô dẫn Tử Nghiên tới nhà của Dư Nhiên. Vừa đi tới đầu ngõ đã nghe tiếng mẹ của Dư Nhiên chửi đổng.

Mọi người nhìn xem, tôi nói có sai không, đúng là thứ nghiệt chủng. Tôi cho nó tiền ăn học, để nó đi làm thêm giúp đỡ gia đình một chút, cuối cùng nó lại tự ý bỏ, ba ngày nay không về nhà rồi, chủ thuê cũng gọi điện nói là không để nó đi làm nữa. Bây giờ thì hay rồi Tử Nghiên nhíu mày, thế nhưng cũng không có động tác gì. Dù sao cũng không phải chửi y.

Trình Diệu Vi lấy phù tàng hình ra. Tử Nghiên vừa nhìn thấy thứ này hai mắt liền hiện ra vẻ ngạc nhiên Làm sao cô có được cái này?

Mua.- Trình Diệu Vi nhàn nhạt nói, dán lên người Tử Nghiên.

Hai người lách qua mẹ Dư Nhiên, đi vào nhà Trong nhà sặc sụa mùi rượu, bố Dư Nhiên say rượu đang năm trên đất, cả người toả ra mùi mồ hôi lẫn với mùi rượu khó ngửi.

Trình Diệu Vi nhìn xung quanh, chưa kịp quyết định xem bắt đầu từ đâu trước là tốt nhất thì Tử Nghiên đã đi qua một chỗ, mò ra một cái hộp. Mở hộp, bên trong là giấy tờ nhà đất cùng một ít tiền. Hiển nhiên, có cả chứng minh thư và giấy khai sinh của Dư Nhiên Tử Nghiên cầm lấy, cất vào cặp, sau đó kéo Trình Diệu Ví ra ngoài Dư Nhiên nói cho ngươi biết à?

Ừ. Con nhóc đó viết trong quyển vở ở tiết đầu tiên ấy, Tiết đầu tiên cậu ấy trở lại?

Ừ. Có kẻ tấn công tới tận chỗ ở của ta.

Tử Nghiên và Trình Diệu Vi đi tới chỗ vắng người, tháo phù tàng hình xuống. Hiện tại có thể bớt lo một chút.

Nhưng mới bớt lo được không lâu, lại gặp Trì Dực đang đi với một nhóm bạn trên phố.

Trong nhóm đó có một cô gái xinh xắn, bám lấy một bên tay của Trì Dực. Trì Dực mặc dù mặt có vẻ không dễ chịu, nhưng cũng không đẩy cô gái đó ra Tình cờ, có một người lại nhìn thấy Tử Nghiên, chọc chọc Trì Dực. Trì Dực nhíu mày, dường như sau chuyện sáng nay, có vẻ không muốn đi qua. Cô gái đang ôm lấy Trì Dực cũng để ý, ôm chặt lấy Trì Dực hơn, sau đó hếch căm nhìn Tử Nghiên. Tử Nghiên khó hiểu, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, à một tiếng, trực tiếp lờ đi, bước qua bọn họ.

Cô gái kia không đạt được mục đích, vô cùng tức tối, quay người lại Dư Nhiên, cô như vậy là ý gì hả?

Trình Diệu Vi khế bật cười. Muốn chọc người ta tức, người ta không tức thì bản thân tức. Vậy cũng thôi đi, còn hỏi người ta có ý gì?

Tử Nghiên cũng có câu hỏi tương tự, nhướn mày.

Cô muốn tôi phải thế nào?

Dường như cô gái kia cũng nhận ra bản thân đã làm lố, cao giọng nói.

Cô nên biết thân biết phận một chút. Anh Trì không phải là người cô có thể với tới đâu.

Ồ. Nên tôi nhường cho cô đấy. Loại trẻ trâu như thẳng này tôi cũng chẳng thèm.

Cô nói cái gì?- Cô gái kia dường như bị chọc trúng chỗ nào, xù hết cả lông lên.- Cô dám nói anh Trì như thế?

Hắn là ai mà tôi lại không được nói? Dăm ba cái tuổi ranh, tới cả cách theo đuổi một người mà cũng không biết, không gọi là trẻ trâu thì gọi là gì?- Tử Nghiên làm một bộ cực kì khinh thường.

Cô! Anh Trì, anh nhìn cô ta đi. Sao anh lại thích loại như vậy chứ?

Gương mặt của Trì Dực lúc này cũng vô cùng khó coi, thế nhưng cũng không thể tiến tới đánh người, cho nên cậu ta chỉ nói Chúng ta đi Anh Trì!!- Cô gái kia dường như vẫn bất mãn.

Bảo Nhi Trì Dực trừng mắt Bảo Nhi lập tức tắt điện, cúi đầu ủ rũ đi theo. Thế nhưng trước khi đi vẫn lườm Tử Nghiên một cái.