Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 54

Chương 54

Hai ngày đầu tiên trôi qua không có vấn đề gì. Mặc dù Sở Nhân Kiệt luôn luôn đi sớm về trễ, thế nhưng cũng làm cho Trình Diệu Vi cảm thấy an tâm hơn hẳn.

Thời gian còn lại, hoặc là thi thoảng xuất hiện xoát cảm giác tồn tại, hoặc là chuồn khỏi khách sạn đi đầu đó chơi, Trình Diệu Vị thành công tránh mặt Sở Vĩnh Dương.

Thế nhưng chạy trời không khỏi nắng. Vào ngày thứ ba, Trình Diệu Vì gặp mặt Sở Vĩnh Dương ở dưới đại sảnh, khi cô xuống dưới ăn sáng. Thấy cô, biểu cảm của Sở Vĩnh Dương trở nên rất khó hiểu. Nhưng khi hắn tới gần, cô lại không thấy gì nữa. Sở Vĩnh Dương đúng mực chào hỏi, khiến cho Trình Diệu Vi lại càng cảnh giác hơn, vô thức lùi về sau nửa bước.

Cô sợ tôi tới vậy sao?- Sở Vĩnh Dương hơi cau mày, có chút chua xót hói.

Đại ca ơi, tôi đương nhiên là con mẹ nó sợ. Anh là nam chính, còn là nam chính đã hạc hoá. Nữ chính hắc hoá đã đáng sợ như vậy rồi, anh mà còn điên cuồng hơn cả nữ chính thì cái mạng này của tôi còn cần nữa không há?

Thấy Trình Diệu Vì không trả lời, Sở Vĩnh Dương cười khẩy một tiếng.

Đã sắp trở thành cô của tôi rồi, cô còn sợ tôi? Sở Vĩnh Dương nhìn Trình Diệu Vì bằng ánh mắt có phần chế giễu.

Trình Diệu Vi vẫn không nói gì. Đây có thể xem như là tối hậu thư trước khi Sở Vĩnh Dương làm gì đó điên cuồng không?

Để hắn ta làm theo ý mình sau đó gỗ cổ lại thì trái tim của cô không chịu được. Mà nếu dùng cách này hoặc cách khác chặn hắn lại, vậy thì không biết khi nào hãn lại phát điện. Thà đau một lần còn hơn đau cả đời.

Mẹ nó.

Ta chỉ muốn có một cuộc sống của nữ phụ, không tốt sao? Vì sao nam chính nữ chính liên tiếp tìm ta gây rõi?

Nếu có lần sau, ông xiên cả nam chính nữ chính trước.

Mặc dù có cảm giác sẽ không thành công, hơn nữa không thể làm như vậy, thế nhưng Trình Diệu Vì vẫn muốn làm, không hiểu là xuất phát từ suy nghĩ của một nữ phụ, hay là suy nghĩ của một người bị làm phiền tới độ phát cầu, nhưng nói chung là cô muốn xiên cả đôi.

Chết rồi đỡ phiền.

Dạo này suy nghĩ phạm pháp trong đầu cô càng ngày càng nhiều, tình hình có vẻ không ổn lắm, nhưng Trình Diệu Vi cũng bắt đầu mặc kệ. Dù sao cô cũng chưa thực sự làm.

Sở Vĩnh Dương thấy cô không đáp lời, cười khẩy một tiếng sau đó rời đi.

Trình Diệu Vì nhíu mày. Cô thở ra một hơi, đi ăn sáng như bình thường, sau đó phân vân giữa bỏ chạy và ở im trong phòng chờ nam chính tới “súng hạnh” tới ba mươi phút. Cuối cùng, cô chọn phương án thứ hai.

Muốn chửi tục quá.

Nghĩ như vậy, Trình Diệu Vì nhanh chóng trở về phòng. Trong phòng cô hiện tại không những có súng điện và hơi cay, mà còn có camera ban đêm và ban ngày chạy liên tục, toàn bộ đều là hàng cao cấp.

Không chỉ một cái, cô còn cho lập vài cái, để lỡ mà cái này bị tìm được thì còn cái khác, cái này mà hỏng thì cũng còn cái kia. Nhưng cô không nói điều này cho Sở Nhân Kiệt, cho nên cứ sáng sớm, nhìn y ngang nhiên cởi trần lủng lẳng mặc đồ trước mặt cô như đang khiêu khích, Trình Diệu Vĩ lại giảng xé giữa việc nói cho y và không nói cho y. Có điều cuối cùng, cô vẫn im lặng. Sau này lấy ra uy hiếp đòi tiền.

Cười.

Vậy là nguyên ngày hôm đó, Trình Diệu Vi ăn ngủ và làm việc trong phòng. Trời rất nhanh đã tối, lúc này mới là thời điểm nguy hiểm nhất. Quả nhiên, sau khi ăn xong bữa tối, Trình Diệu Vi bắt đầu cảm thấy buồn ngú.

Mẹ nó. Nam chính vậy mà lại chơi bài bỏ thuốc. Hèn vãi chưởng.

À mà nam chính hắc hoá thì quan tâm quái gì có hèn hay không nữa?

Đầu óc Trình Diệu Vì càng ngày càng nặng, trước mặt cũng bắt đầu tối đi. Cô rút điện thoại ra, bật định vị lên, nháy máy cho Trần Mạnh, lại nhắn cho Tư Phàm một tin. Sau khi nhận xong, cô cũng không giữ được tỉnh táo nữa, ngã xuống giường.

Trình Diệu Vị cất điện thoại vào túi, trước khi chìm hoàn toàn vào hôn mê còn chửi Sở Vĩnh Dương tìm đâu thuốc mê mà mạnh gớm vậy. Đây là muốn đánh thuốc vài con voi hay gì?

Cái

Chưa kịp chửi hết câu, Trinh Diệu Vi đã hôn mê.

Không biết qua bao nhiêu lâu sau, ý thức của Trình Diệu Vì quay về. Cô ngửi thấy một mùi bụi nồng nặc, nhưng cùng với đó là mùi biển nhàn nhạt.

Trình Diệu Vi khó khăn mở mắt ra. Cả người cô không cử động được. Cũng đúng, thuốc nặng như thế, hiện tại tỉnh lại được là tốt lắm rồi.

Trình Diệu Vì đưa mắt nhìn xung quanh, không phát hiện Sở Vĩnh Dương, nhưng cũng không có ai cả. Nơi này là một nhà kho cũ đã lâu không có người ở, bụi bặm tứ phía, giản chuột khắp nơi. Từ âm thanh và mùi hương, Trình Diệu Vi đoán nơi này gần biển.

Tứ chi cô lúc này không có sức, người bị trói vào ghế, lúc này cố gắng

thoát ra cũng như không.

Nghĩ vậy, Trình Diệu Vì thả lỏng, bắt đầu hít thở đều đặn. Hi vọng là cách này có thể khiến cho cô hồi phục nhanh một chút.

Trình Diệu Vì cứ ngồi im như vậy mãi cho tới hai mươi phút sau. Cánh cửa nhà kho mở ra, phát ra một âm thanh chói tai. Cùng với đó, có người bật đèn lên, khiến cho Trình Diệu Vi hơi nhíu mày vì chói. Nhưng khi hồi phục lại, cô thấy Sở Vĩnh Dương

Hắn không đi một mình, phía sau còn có năm sáu kẻ khác nữa. Nhìn bộ dạng, có vẻ đều là xã hội đen.

Mẹ nó, rốt cuộc là kẻ nào đưa tiền cho hàn thế? Ông Sở? Bà Sở? Hay là tay trong?

Nam chính vì sao lại có chỉ cầu tiến như thế chứ?

Khi cả mấy tên đi vào, Trình Diệu Vi còn thấy chúng đang kéo lê một người bị trói cứng. Mà người đó, không ngoài dự đoán, là Sở Nhân

Kiệt.

Quả nhiên là sáng suốt khi không nhắn tin cho y

Từ lúc xác nhận rằng Sở Vĩnh Dương sẽ có ý đồ với mình, Trình Diệu Vi cũng có một linh cảm rất mờ nhạt là hần cũng sẽ không để Sở Nhân Kiệt yên. Dù sao thì y chính là người đã đạp Sở Vĩnh Dương xuống khỏi vị trí tiểu thái tử cao cao tại thượng, dìm hắn xuống vũng bùn.

Loại người như Sở Vĩnh Dương và Trình Ngọc, vĩnh viễn sẽ không tự tìm vấn đề ở chính bản thân mình, lúc nào cũng chăm chăm đổ lỗi cho người khác. Chính vì vậy, hành động và suy nghĩ của bọn họ có thể dự đoán được.

Sở Vĩnh Dương lúc này hắn là hành động trên nền tảng suy nghĩ là chính Trình Diệu Vi và cái hôn ước khốn nạn kia đã đẩy y vào tình cảnh này trước tiền. Hơn nữa sau đó, cô còn đuổi tận giết tuyệt, không buông tha cho hắn, khiến hắn và Trình Ngọc mỗi người mỗi ngả. Chưa kể, những nhục nhã mà trước kia và hiện tại hàn phải chịu, cũng đều là do Trình Diệu Vi và Sở Nhân Kiệt gây ra.

Tỉnh rồi?- Sở Vĩnh Dương nhếch môi, giọng nói hoàn toàn khác sáng nay. Nói thế nào nhỉ, nghe giống giọng của một tên tội phạm.

Trình Diệu Vì không nói được, cũng không thể làm gì được, cho nên cô bảo trì trầm mặc.

À quên mất. Uống phải loại thuốc kia, vậy thì hai ba ngày nữa cô cũng đừng mong cử động được. Mà tới lúc đó, có lẽ cô đã yên vị dưới đáy

biển rồi.

Đậu má.

Hắn định vứt cô xuống biển.

Vãi lúa.

Nam chính hắc hoá thành cục than rồi. Quả này không ngon rồi.

Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu. Cô chỉ muốn có một cuộc sống yên bình thôi mà. Trăm tính vạn tính không bằng nam chính tỉnh. Đời bất công vi.

Nhưng đừng lo, cô cũng sẽ không đi một mình đâu. Sở Vĩnh Dương nhìn Sở Nhân Kiệt.

Toang.

Nam chính điện mẹ rồi.